Khi Trương Văn Trọng chạy tới bệnh viện Ung Thành, lại ngoài ý muốn phát hiện Tô Hiểu Hồng và mấy nghiên cứu sinh đang đứng bên ngoài cổng bệnh viện chờ đã lâu. Thấy hắn từ trên xe taxi bước xuống, mấy người vội vàng chạy tới cung kính nói: "Lão sư (Trương giáo thụ), thầy đã đến rồi."
Trương Văn Trọng hỏi: "Sao mọi người lại ở chỗ này?"
Tô Hiểu Hồng hồi đáp: "Em nghe ông ngoại nói, những nạn nhân trong vụ hỏa hoạn hôm qua, toàn bộ đều xuất hiện tình trạng sốt cao ly kỳ, phỏng chừng lão sư nhất định sẽ tới, cho nên gọi bọn họ cùng tới, nhìn xem có thể giúp đỡ được lão sư chuyện gì hay không."
"Nguyên lai là như vậy." Trương Văn Trọng chợt gật đầu, lần này bệnh nhân xuất hiện tình trạng sốt cao kỳ lạ, khoảng chừng hơn hai mươi người, thật đúng cần có người hiệp trợ.
Trương Văn Trọng bước nhanh vào bệnh viện Ung Thành, đồng thời nhìn Tô Hiểu Hồng dò hỏi: "Bệnh nhân đang ở đâu? Đều ở chung một phòng bệnh sao?"
"Đều ở chung một phòng quan sát, tiếp thu trị liệu hạ nhiệt. Lão sư, em đưa thầy qua." Tô Hiểu Hồng đáp, vội vàng đi nhanh tới trước, dẫn đường cho hắn.
Dưới sự dẫn dắt của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng và mấy nghiên cứu sinh rất nhanh đã đến phòng cấp cứu. Lúc này, ngoại trừ Nhạc Tử Mẫn và mấy chuyên gia bệnh viện Ung Thành ra, Eric cùng vài chuyên gia y học nước ngoài cũng có mặt, cũng đáp ứng lời mời đến đây, cùng các chuyên gia y học bệnh viện Ung Thành cùng nhau thương thảo phương án trị liệu cho các bệnh nhân bị sốt cao tập thể.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng xuất hiện, Nhạc Tử Mẫn bọn họ rõ ràng thở ra một hơi. Những kinh lịch trước đây làm cho bọn họ tin tưởng vững chắc, chỉ cần Trương Văn Trọng ra tay, sẽ không có bệnh tật gì không trị hết. Bọn họ đối với Trương Văn Trọng đã có một loại lòng tin gần như mù quáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Tiểu Trương, anh rốt cục tới." Nhạc Tử Mẫn vội vàng đứng dậy đón chào.
Trương Văn Trọng cũng không kịp chào hỏi mọi người, trực tiếp dò hỏi: "Tình huống hiện tại của bệnh nhân thế nào?"
"Không lạc quan." Vừa nghe Trương Văn Trọng nhắc tới tình huống của bệnh nhân, sắc mặt Nhạc Tử Mẫn chợt biến thành lo lắng, lắc đầu thở dài một tiếng, hồi đáp: "Vừa rồi chúng tôi đã đo nhiệt độ cơ thể cho hai mươi mốt bệnh nhân, trong đó mười lăm người có nhiệt độ khá cao, trong đó có sáu người đã vượt mức quy định! Trong đó có mười bốn người xuất hiện bệnh trạng sốt cao đến co quắp, mặt khác mười một người trước sau xuất hiện bệnh trạng hô hấp suy kiệt. Ngoài ra ý thức của bọn họ đại khái bị sốt cao ảnh hưởng, xuất hiện vật vã, hôn mê. Tuy rằng được chúng tôi đúng lúc cứu giúp, bệnh co quắp cùng suy kiệt tuần hoàn hô hấp đều được khống chế và chậm lại, nhưng nhiệt độ cơ thể của bọn họ cũng không hạ xuống! Vô luận là cồn, hay cách hạ nhiệt độ vật lý như dùng đá lạnh, hay tiêm tĩnh mạch, chúng tôi toàn bộ đều đã nếm thử, dùng châm viêm vào huyệt vị Đại Chuy, Khúc Trì, Hợp Cốc, Thiếu Thương cũng có thể làm chậm tốc độ tăng sốt, nhưng không cách nào làm giảm được sự sốt cao của bọn họ!"
Eric cũng cau mày, hắn dùng tiếng Trung cứng ngắc lắp bắp nói: "Đáng sợ nhất chính là, nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân còn đang liên tục kéo lên, theo tình huống này tiếp tục phát triển, chỉ sợ bọn họ càng ngày càng sốt cao, nói không chừng đến cuối cùng bởi vì sốt quá cao mà bị tươi sống chết cháy."
Nhạc Tử Mẫn còn nói thêm: "Bây giờ chúng tôi còn chưa hiểu rõ được nguyên nhân của bệnh sốt nghiêm trọng này. Vô luận là kiểm tra thể trạng hay kiểm tra phòng thí nghiệm, hoặc là kiểm tra máu, nước bọt, dù sao toàn bộ đều thể hiện bình thường, ngoại trừ triệu chứng bị sốt cao ra, toàn bộ không có gì dị thường. Nhưng ở loại tình huống này, tình trạng sốt cao làm cho người ta phải trợn mắt líu lưỡi. Điểm này làm chúng tôi hoàn toàn không hiểu được. Hiện nay, chúng tôi chỉ có thể dùng phương pháp châm viêm, miễn cưỡng làm chậm việc tăng nhiệt độ của họ, đồng thời truyền dịch bổ sung cho họ, phòng ngừa bởi vì mất nước quá độ nên bị biến chứng!"
"Xem ra tình huống của bệnh nhân, so với sự tưởng tượng của tôi còn muốn nghiêm trọng hơn." Vùng lông mày của Trương Văn Trọng không khỏi nhíu lại, hỏi: "Trong số bệnh nhân bị sốt cao, có người nào còn ý thức rõ ràng không?"
"Có." Nhạc Tử Mẫn gật đầu đáp.
Trương Văn Trọng lập tức nói: "Đi, đưa tôi qua xem thử."
"Tốt, mời đi theo tôi." Nhạc Tử Mẫn cũng không có bất luận điều gì do dự, xoay người dẫn Trương Văn Trọng đi vào một phòng bên trong.
Làm Trương Văn Trọng có chút ngoài ý muốn chính là bệnh nhân trong phòng này không phải ai khác, mà chính là Đàm Thanh. Nhưng nghĩ lại, Trương Văn Trọng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì Đàm Thanh là một võ giả địa cấp đỉnh kỳ, thân thể trạng huống so với người bình thường sẽ mạnh hơn một chút. Lúc này dù bị sốt cao ảnh hưởng, nhưng vẫn còn có thể bảo trì thanh tỉnh.
Trong phòng bệnh, ngoài trừ Đàm Thanh đang nằm truyền dịch trên giường, trên người cắm ngân châm, còn có cha mẹ nàng ở đó. Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi vào, trên mặt bọn họ lộ vẻ vui mừng.
Y thuật của Trương Văn Trọng bọn họ đã từng nhìn thấy qua, nguyên bọn họ đang lo lắng vì căn bệnh sốt cao của con gái, bây giờ nhìn thấy Trương Văn Trọng tới, sự lo lắng của họ nhất thời giảm hơn phân nửa, chỉ cảm thấy Đàm Thanh đã được cứu.
Cha mẹ Đàm Thanh kích động nói: "Tiểu Trương, cậu đã tới, bệnh của tiểu Đàm đành nhờ cậu vậy!"
Trương Văn Trọng đáp: "Bác trai, bác gái, xin yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức chữa lành bệnh cho tiểu Đàm!" Dứt lời, hắn bước nhanh đến bên giường bệnh, đưa tay đặt lên cổ tay Đàm Thanh, giúp nàng chẩn mạch.
"Trương ca, anh đã tới." Đàm Thanh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với sự xuất hiện của Trương Văn Trọng, lại nói: "Trương ca, tình huống của tôi cũng không sao, phỏng chừng với trạng huống cơ thể của tôi còn có thể chống đỡ được một thời gian. Anh nên khám trước cho cô bé ở phòng bên, cô bé mới bốn tuổi, đã bị sốt cao đến ngất lịm, lúc này đã lâm vào hôn mê, cô bé còn cần trị liệu hơn tôi lúc này."
Ở dưới tình huống này, còn có thể thay người khác suy nghĩ, thật không hổ là Đàm Thanh không hề để ý đến an nguy bản thân, xông vào hiện trường hỏa hoạn để cứu người.
Trương Văn Trọng nói: "Yên tâm đi, tiểu Đàm, tôi sẽ trị liệu cho cô bé trước. Cả hai mươi mốt người bệnh tôi cũng đều sẽ chữa lành bệnh! Hiện tại, cô là người duy nhất còn thanh tỉnh, cho nên tôi cần tìm hiểu một chút tình huống từ cô."
Lúc này Đàm Thanh mới hiểu ra, vội vã hồi đáp: "Ác, thì ra là như thế. Như vậy Trương ca, thừa dịp hiện tại tôi còn thanh tỉnh, anh có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh đi, tôi biết sẽ trả lời ngay."
Trương Văn Trọng gật đầu, âm thầm truyền một đạo chân nguyên vào trong cơ thể Đàm Thanh, kiểm tra rõ tình huống bên trong cơ thể của nàng.
Cùng lúc đó, hắn hỏi: "Lúc nào cô phát hiện nhiệt độ cơ thể bị biến hóa? Lúc đó có bệnh trạng gì khó chịu không?"
"Ngô." Đàm Thanh híp mắt lại suy nghĩ một chút, hồi đáp: "Sáng nay khi rời giường, tôi đã cảm giác thân thể mình có chút như nhũn ra, đầu có chút nặng nề, nhưng lúc đó cũng không quá mức lưu ý, tưởng chỉ là ngủ không ngon nên mới bị thế. Hiện tại nghĩ đến, lúc đó có lẽ nhiệt độ cơ thể của tôi đã không bình thường rồi hay sao đó? Sau đó đến cảnh đội, bọn họ đều nói mặt tôi đỏ ửng không bình thường, sau đó kiểm tra nhiệt độ cơ thể, tùy tiện uống chút thuốc hạ sốt, cũng không quá để ý. Vẫn đợi đến buổi chiều, mới cảm thấy toàn thân như bốc lửa, sau đó được đồng sự trong cảnh đội mạnh mẽ chở đến bệnh viện."
Nhạc Tử Mẫn ở một bên bổ sung: "Lúc đó khi Đàm tiểu thư được đưa tới, nhiệt độ cơ thể đã rất cao, chúng tôi đã dùng nhiều cách hạ sốt vẫn không hề có hiệu quả."
Trương Văn Trọng cau mày, chân nguyên hắn truyền vào cơ thể Đàm Thanh, đã vận chuyển một vòng trong cơ thể nàng, nhưng làm hắn thật sự không ngờ chính là, chân nguyên của hắn không hề có thu hoạch, không thể tìm ra được độc tố tiềm tàng trong cơ thể Đàm Thanh.
"Chẳng lẽ phán đoán của ta sai lầm sao? Kể cả Đàm Thanh, toàn bộ hai mươi mốt bệnh nhân đều không phải vì trúng độc tố của Cửu Anh Độc Diễm mà sốt cao sao? Không...không có khả năng! Bệnh trạng sốt cao này nhất định do độc tố của Cửu Anh Độc Diễm phát tác! Thế nhưng cuối cùng độc tố đang ẩn giấu nơi nào?"
Sau một phen trầm ngâm suy nghĩ, Trương Văn Trọng lại hỏi: "Tiểu Đàm, ngoại trừ cảm giác toàn thân nhũn ra, đầu nặng nề, còn có bệnh trạng khó chịu gì khác hay không?"
Đàm Thanh đáp: "Cảm giác miệng khô lưỡi khô muốn uống nước, ngoài ra còn cảm thấy tim mình như thắt lại, khó chịu..."
Trương Văn Trọng lắc đầu, những triệu chứng Đàm Thanh nói đều chỉ là bệnh trạng khi sốt cao, đối với việc tìm kiếm chỗ ẩn núp của độc tố Cửu Anh Độc Diễm cũng không có kết quả.
"Tôi đột nhiên nghĩ tới..."Đàm Thanh chợt nói: "Đêm qua, khi tôi đang ngủ, đã từng cảm giác toàn thân lạnh giá thấu xương, rất nhanh biến thành khô nóng khó chịu. Cuối cùng khi cảm giác đó biến mất, ngay trái tim đã từng có một cảm giác thắt lại rất mạnh, đại khái khoảng hai ba giây đồng hồ đi? Vốn tôi còn tưởng mình nằm mơ, hiện tại xem ra rất có thể là triệu chứng chân thực xuất hiện trên người tôi phải không?"
"Bộ vị trái tim sao?" Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, thúc đẩy chân nguyên, lại tiến vào bộ vị trái tim Đàm Thanh, tỉ mỉ tra xét.