Siêu Cấp Tiên Y

Chương 230: Lão Sư




Trương Văn Trọng tưởng rằng bọn họ đã bắt đầu biểu diễn. Nhưng khi hắn cầm chén trà nóng đi vào trong phòng họp, mới phát hiện các cô gái tuy đã thay trang phục vũ đạo, nhưng vẫn chưa bắt đầu khiêu vũ, mà đang ghé vào nhau nhỏ giọng trò chuyện. Thường thường còn có thể nhìn thấy có nam đồng sự trêu chọc, đều tạo ra từng trận hoan hô cùng tiếng cười.

"Tiểu muội, thế nào còn chưa bắt đầu biểu diễn?" Đi vào phòng họp, Trương Văn Trọng nhìn Tô Hiểu Hồng vẫy vẫy tay, gọi nàng đến trước người dò hỏi.

Tô Hiểu Hồng cười hì hì nói: "Lão sư, rốt cục thầy đã tới, chúng em đều đang đợi thầy đây."

Trương Văn Trọng lắc đầu cười nói: "Vì sao mọi người phải chờ tôi làm chi?"

"Anh là phó viện trưởng của phòng y tế chúng ta, hôm nay viện trưởng không có mặt, anh là vị quan lớn nhất bên trong phòng y tế này rồi. Nếu như chúng tôi không đợi anh, ngày sau anh chỉ trích chúng tôi, thì xem như chúng tôi xui xẻo đúng không." Lâm Tử Mạn cười hì hì đi tới nói giỡn, sau đó nàng nghiêng người lại, hướng những nữ bác sĩ cùng hộ sĩ đang thay trang phục vũ đạo, nói: "Các chị em, mọi người nói đúng không?"

"Đúng." Các nữ bác sĩ, hộ sĩ cùng kêu lên đáp. Thanh âm rất chỉnh tề, giống như trước đó đã được tập luyện qua. Bất quá rất nhanh các nàng liền cười vang lên, làm cho các nam bác sĩ bên ngoài cũng cười vang. Những người bên trong phòng y tế đều hiểu rất rõ tính cách của Trương Văn Trọng, đều biết hắn là một người hiền hòa và rộng lượng. Chỉ cần người nào làm việc chăm chú trong công tác, không xảy ra vấn đề, thì vô luận nói giỡn như thế nào với hắn, hắn đều sẽ không chú ý. Cũng chính bởi vì vậy, bọn họ mới dám nói giỡn với Trương Văn Trọng. Nếu như đổi lại là viện trưởng Hồ Cường, bọn họ tuyệt đối sẽ không dám đùa giỡn như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Mọi người liên hợp đem tôi ra trêu đùa phải không?" Trương Văn Trọng lắc đầu nở nụ cười khổ, nói: "Được rồi, cười cũng cười xong rồi, mọi người cũng nên bắt đầu biểu diễn vũ đạo đi chứ?" Nói đến đây, hắn chỉ các nam bác sĩ đang vây quanh bên ngoài phòng họp, cười trêu ghẹo: "Nếu như mọi người còn chưa bắt đầu biểu diễn, những nam bác sĩ như chúng ta đã phải mỏi mắt chờ mong rồi."

"Ha ha..." Mọi người lại một lần nữa cười vang lên.

"Tốt, lão sư, chúng tôi bắt đầu đây." Tô Hiểu Hồng cười quay đầu nhìn các nữ bác sĩ, hộ sĩ, nói: "Các chị em, chúng ta bắt đầu biểu diễn vũ đạo, ngàn vạn lần không để cho những nam đồng sự thất vọng a."

Những nữ bác sĩ mặc trang phục vũ đạo rất nhanh đứng về phương vị đã được tập luyện trước đó. Sau đó một khúc nhạc du dương êm tai vang lên bên trong phòng hội nghị.

Khác với những ca khúc lưu hành hiện tại, vũ đạo do Tô Hiểu Hồng bố trí có thể nói động tĩnh kết hợp, trong nhu có cương, thậm chí còn có một chút ý nhị của sân khấu kịch. Ở trong đó, do Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn làm chủ thể, cùng với các nữ bác sĩ, hộ sĩ cùng nhau, đem một mặt ôn nhu như nước của nữ nhân bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, có thể nói hoàn mỹ. Mà do Trần Nhàn biểu diễn, cùng với vài nữ bác sĩ trung niên lại đem một loại mị lực cùng mỹ lệ khác của nữ nhân hiện ra ngay trước mặt mọi người.

Các nam bác sĩ vây quanh bên ngoài phòng họp, lúc này đều mở to hai mắt, cũng không hề nháy chút nào, rất sợ lỡ như mình nháy mắt sẽ mất đi một hình ảnh đặc sắc. Tô Hiểu Hồng bố trí đoạn vũ đạo thật quá tuyệt vời, ohwn nữa những người biểu diễn tuy không phải diễn viên chuyên nghiệp vũ đạo, nhưng đều là nữ bác sĩ cùng hộ sĩ gương mặt cũng không tầm thường, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, các nam bác sĩ đều nhìn không chớp mắt.

Khi đoạn vũ đạo kết thúc, các nam bác sĩ vây quanh bên ngoài phòng họp đều ở trong trạng thái thất thần, quên cả vỗ tay cùng ủng hộ. Loại này phản ứng của bọn họ làm cho các nữ bác sĩ cùng hộ sĩ vừa khiêu vũ xong đang chờ đợi vỗ tay và tiếng hoan hô, lại có chút ngỡ ngàng không nghe thấy. Trong khoảng thời gian ngắn, những nữ bác sĩ cùng hộ sĩ không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nguyên trong lòng có một chút kích động cùng hưng phấn đều biến thành thấp thỏm cùng bất an.

"Mấy người này bị làm sao vậy?"

"Chúng ta vừa sắp khiêu vũ, bọn họ làm như là hưng phấn lắm, thế nào chúng ta khiêu vũ xong, bọn họ cũng biến thành lặng ngắt như tờ?"

"Sao lại là phản ứng như vậy? Lẽ nào chúng ta khiêu vũ không tốt sao? Đến tột cùng xảy ra vấn đề ở đâu?"

Những nữ bác sĩ hộ sĩ đều không quan tâm đến việc nghỉ ngơi lau mồ hôi, đều ghé vào nhau nhỏ giọng nói thầm. Nguyên các nàng luôn tự tin đối với đoạn vũ đạo của mình, nhưng một màn trước mắt làm lòng tin của các nàng biến mất hết.

Trong đó lo lắng nhất chính là Tô Hiểu Hồng, ngày trước nàng vỗ ngực nói trước mặt Trương Văn Trọng bảo chứng, nhất định làm cho tiết mục của phòng y tế nổi danh trong buổi tiệc đón chào sinh viên mới. Hiện tại thấy phản ứng của các nam bác sĩ, cũng làm lòng nàng lạnh hết phân nửa.

Tính cách của Trần Nhàn có chút giống nam nhân, lúc này nhìn thấy phản ứng của mọi người, vùng lông mày nàng nhướng lên, thẳng thắn đi tới trước mặt một nam bác sĩ, chất vấn: "Uy, chúng tôi khiêu vũ, xảy ra vấn đề ở đâu?"

"A?" Nam bác sĩ đang ở trong trạng thái thất thần cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, hắn kinh ngạc "A" một tiếng mới có chút chần chờ nói: "Vấn đề? Đâu có vấn đề gì? Mọi người khiêu vũ rất đẹp, cho tới bây giờ tôi chưa từng xem qua đoạn vũ đạo nào hay như thế."

"Phải nha, phải nha, mọi người nhảy đoạn vũ đạo thật rất hay!"

"Không sai, mọi người khiêu vũ thật hơn hẳn mấy đoạn vũ đạo gì gì bên ngoài, đúng, thật sự là tốt hơn những đoạn vũ đạo thịnh hành hiện tại."

Các nam bác sĩ đều hồi phục lại tinh thần, ồn ào nói.

Trần Nhàn cũng không tiếp thu chuyện này, nàng khẽ cau mày, chất vấn: "Nếu chúng tôi khiêu vũ đẹp, vậy vì sao vừa rồi mọi người không có phản ứng? Ai, tôi nói, mọi người không phải đang cố ý đùa giỡn chúng tôi đó chứ?"

"Không có, tuyệt đối không có, chúng tôi làm sao dám đùa giỡn các cô nha?" Các nam bác sĩ vội vàng lắc đầu phủ nhận.

"Trần Nhàn, cô cũng đừng trách oan bọn họ nữa. Bọn họ cũng không phải đùa giỡn mọi người, mà là bởi vì xem đoạn vũ đạo của mọi người quá hay nên mới như vậy." Trương Văn Trọng cười xen lời nói: "Tuy rằng vũ đạo của các vị đã kết thúc, nhưng trái tim bọn họ còn chìm đắm bên trong, cho nên mới có phản ứng như vậy."

Tô Hiểu Hồng nhất thời thở dài một hơi, vỗ ngực nói: "Nguyên lai là như vậy, vừa rồi thật làm em sợ muốn chết. Em còn cho rằng em bố trí vũ đạo thật quá kém cỏi." Mọi người lại cười vang lên.

Lúc này các nam bác sĩ đều hiểu được phản ứng vừa rồi của bọn họ làm cho các nữ bác sĩ hộ sĩ hiểu lầm cùng bất mãn. Cho nên lúc này bọn họ cũng không keo kiệt lời ca ngợi, trầm trồ hưởng ứng ủng hộ. Đem những nữ bác sĩ cùng hộ sĩ khen đến cười vui vẻ ra mặt, gương mặt ai cũng đỏ bừng.

Tô Hiểu Hồng khôi phục lại lòng tin, vừa cười vừa nói: "Tôi nói mọi người chỉ đừng lo khen ngợi, tốt xấu cũng phải cho chúng tôi chút ý kiến đi chứ? Tốt nhất nên giúp đỡ chúng tôi sửa đổi cho đến tốt nhất."

Ra ý kiến?

Yêu cầu này của Tô Hiểu Hồng làm các nam bác sĩ nhất thời choáng váng.

"Tôi không có nghiên cứu chút nào với vũ đạo, tuy rằng rất muốn cho mọi người ý kiến, nhưng cũng chỉ đành có tâm mà vô lực."

"Tôi chỉ biết xem, muốn tôi ra ý kiến thì đành thua thôi."

"Đoạn vũ đạo của các cô đã rất tốt, cũng không có ý kiến gì đáng nói."

Các nam bác sĩ ồn ào nói, nhưng không có ai đưa ra được một kiến nghị hữu dụng. Tô Hiểu Hồng rất bất mãn đối với việc này, rồi lại không biết làm sao. Ánh mắt của nàng lướt qua trên mặt mọi người, cuối cùng rơi vào trên mặt Trương Văn Trọng.

Nhìn vẻ mỉm cười đạm nhiên trên mặt Trương Văn Trọng, tròng mắt Tô Hiểu Hồng nhất thời đảo qua một vòng, vội vàng tiến lên trước mặt hắn, nói: "Lão sư, bọn họ đều là một đám phế tài, chỉ biết nói lời vô ích, căn bản không đề ra được ý kiến gì hữu dụng. Cho nên đành phiền phức lão sư, thầy cho chúng tôi chút ý kiến đi."

"Tôi?" Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu nói: "Nhưng tôi cũng dốt đặc cán mai đối với vũ đạo."

Tô Hiểu Hồng cũng không dự định buông tha hắn như vậy, vừa cười vừa nói: "Lão sư, tuy rằng thầy không hiểu vũ đạo, nhưng thầy hiểu được thư pháp cùng hội họa cũng liên can tới vũ đạo, đều là hình thức nghệ thuật. Tục ngữ nói rất đúng, một pháp thông thì vạn pháp thông. Cho nên thầy cũng đừng nên khiêm tốn nữa, nhanh cho chúng tôi chút ý kiến đi thôi."

"Em nha." Trương Văn Trọng gõ lên đầu nàng một cái, sau đó trầm ngâm một thoáng, mới nói: "Em đã không trâu bắt chó đi cày, tôi đành miễn cưỡng cho ra chút ý kiến. Nếu như nói sai mọi người cũng đừng trách tôi."

"Anh là phó viện trưởng, chúng tôi làm sao dám trách anh?" Trong các nữ bác sĩ có người nói một câu, nhất thời lại làm mọi người cười vang lên.

Trương Văn Trọng cũng cười, vừa nói: "Đoạn vũ đạo mọi người vừa khiêu vũ, đích thật rất không tệ, đem toàn bộ sự ôn nhu của nữ nhân bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng cũng bởi vì như vậy, nên tôi cảm thấy đoạn vũ đạo có chút quá nặng âm nhu, thiếu khuyết cảm giác dương cương. Mặc dù có Trần Nhàn và các vị này thay thế vai nam sinh, nhưng dù sao họ cũng là nữ giới, giở tay nhấc chân đều không đủ khí dương cương. Cho nên tôi nghĩ, các cô nên tìm thêm hai nam bác sĩ gia nhập, làm đoạn vũ đạo được âm dương điều hòa, có thể nâng cao hơn một tầng cấp."

"Lão sư, tại thầy không biết, chúng tôi làm thế cũng là vì bất đắc dĩ." Tô Hiểu Hồng tố khổ: "Những nam bác sĩ mặc dù em nói thế nào, họ cũng không chịu tham gia khiêu vũ đâu."

"Ác? Còn có chuyện như vậy?" Trương Văn Trọng bật cười, quay đầu nhìn các nam bác sĩ nói: "Các anh nha, vì sao lại không chịu chứ? Đây là cơ hội cho mọi người gây dựng cảm tình, thậm chí thoát khỏi sự độc thân, mọi người lại không biết nắm bắt. Ai, tôi thực sự không biết nói các anh làm thế có tốt hay không nữa."

Những lời này của Trương Văn Trọng liền đánh thức các nam bác sĩ. Nhất là những nam bác sĩ còn chưa có bạn gái, càng kích động đến hai mắt lóe tinh quang, đều vỗ ngực biểu thị mình nguyện ý tham gia khiêu vũ. Thậm chí còn có mấy người tích cực, thẳng thắn đòi luyện tập ngay lập tức. Chỉ là vũ đạo của họ thực sự làm cho người ta không dám khen tặng.

"Trước đó tôi cầu các anh, các anh không chịu tới. Hiện tại nghĩ đến? Được, phải qua sự khảo hạch của chúng tôi mới được!" Nhìn các nam bác sĩ kích động, Tô Hiểu Hồng lầm bầm nói, rất có tư thế muốn báo thù khi trước. Sau đó một ý niệm lớn mật xuất hiện trong đầu, nàng hì hì cười, xoay người nói với Trương Văn Trọng: "Lão sư, hay là thầy cũng tham gia khiêu vũ đi!"