Siêu Cấp Tiên Y

Chương 227: Đến xem chúng tôi luyện vũ đạo đi




Có lẽ do thân phận phó tổ trưởng Đặc Cần tổ thuộc cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, mà sau khi Lý Triêu Dương cùng Đàm Thanh báo cáo quá trình phá án cưỡng dâm liên hoàn lên trên. Quả nhiên cũng không có ai đui mù chạy đi tìm Trương Văn Trọng gây phiền phức. Thậm chí khoảng ba bốn giờ chiều, còn có một lão gia hỏa tự xưng là Lưu Tương Trụ, tân cục trưởng cục cảnh sát Ung Thành, gọi điện thoại tới cho Trương Văn Trọng, hết lời cảm ơn hắn dốc sức tương trợ. Trong giọng nói của Lưu Tương Trụ, Trương Văn Trọng có thể nghe ra, hơn phân nửa là người này đã biết thân phận của mình ở Cục Cảnh Vệ Bộ Tổng Tham Mưu rồi.

Trương Văn Trọng cũng không dây dưa nhiều cùng Lưu Tương Trụ. Sau khi xã giao dăm ba câu thì hắn liền cúp điện thoại. Mà ngay khi Trương Văn Trọng nhét chiếc di động vào trong túi quần, thì Tô Hiểu Hồng thần tình mệt mỏi đi vào trong phòng khám.

Vừa nhìn thấy Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng lập tức dò hỏi: "Tình huống của Vương Na sao rồi?"

Tô Hiểu Hồng bước tới chỗ của mình ngồi xuống, theo sau bưng chén nước lọc lên, uống một ngụm cạn sạch rồi mới trả lời: "Tình trạng cơ thể khôi phục tương đối tốt. Bất quá tâm lí của nàng không ổn định chút nào."

Tô Hiểu Hồng đem tình huống của Vương Na, nhẹ giọng kể cho Trương Văn Trọng nghe.

Ngày hôm qua Vương Na tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, nhưng do không chấp nhận được thân thể mình bị cưỡng gian, nàng quyết định tự tử. May mắn bạn cùng phòng, và các bác sĩ trong trường phát hiện kịp thời, nên đã ngăn cản hành động ngu xuẩn của nàng.

Cũng bởi vì trong lòng Vương Na còn nhiều khúc mắc, nên Trương Văn Trọng tính toán triển khai phương pháp trị liệu tâm lý cho Vương Na. Để nàng quẳng ném cái ý niệm phí hoài bản thân mình ở trong đầu đi, nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới. Bất quá theo trạng huống tinh thần bất ổn của Vương Na, hiện giờ cũng không thể chịu nổi kích thích mạnh mẽ, cho nên Trương Văn Trọng loại bỏ phương án dùng thuốc an thần, mà áp dụng phương pháp điều trị, giúp nàng từng bước, từng bước thoát ra khỏi tâm lý u ám.

Bất quá, Trương Văn Trọng chỉ phác thảo ra phương án thôi, cũng không có trực tiếp tham gia quá trình điều trị. Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Văn Trọng không chỉ truyền thụ cho Tô Hiểu Hồng một bộ công pháp tu chân tên là "Huyền Nữ Chân Kinh", mà đồng thời còn đem Chúc Do Thuật truyền thụ cho nàng. Bởi vậy, nên trọng trách điều trị tâm lý cho Vương Na, liền do một mình Tô Hiểu Hồng gánh vác.

Mà Trương Văn Trọng thì chỉ đứng một bên quan sát, nếu gặp phải tình huống bất hảo, hắn liền ra tay đúng lúc cứu chữa. Còn nếu như không có vấn đề gì nghiêm trọng, hắn sẽ nhường Tô Hiểu Hồng trị liệu cho Vương Na.

Tô Hiểu Hồng quả nhiên không hổ là người mang Thất Khiếu Linh Lung Tâm. Trương Văn Trọng chỉ giảng giải một phen, rất nhanh nàng liền nắm giữ được sự tinh túy của Chúc Do Thuật. Hiện giờ chỉ kém một chút hỏa hầu mà thôi! Năng lực lĩnh ngộ mạnh mẽ như thế, quả thực khiến cho người ta lấy làm hiếu kỳ. Thậm chí, tựu ngay cả Trương Văn Trọng cũng nhịn không được hít sâu một hơi, cảm khái nói: "Thật không hổ danh là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, năng lực lĩnh ngộ làm cho thần tiên cũng phải đố kị."

Sau khi giảng thuật một hồi cho Tô Hiểu Hồng nghe, Trương Văn Trọng gật đầu tán thưởng, khẽ nói: "Tiểu muội, cô lĩnh ngộ rất nhanh! Hãy chiếu theo những gì mới học được, mỗi ngày đều phải tiến hành trị liệu tâm lý cho Vương Na một lần! Nhớ kĩ, trong quá trình hành sự, ngàn vạn lần không được nóng vội. Tình huống hiện tại của Vương Na, không thể chịu đựng nổi những loại kích thích mạnh mẽ đâu."

Tô Hiểu Hồng cẩn thận gật đầu: "Sư phụ, thầy an tâm. Em biết phải làm như thế nào mà. Nhất định sẽ không để cho thầy mất mặt đâu."

Từ lúc hướng Trương Văn Trọng khấu đầu bái sư, học tập y thuật tinh diệu để ngày sau bước lên con đường tu chân. Cung cách xưng hô của Tô Hiểu Hồng đối với Trương Văn Trọng, cũng biến thành nghiêm túc hơn rất nhiều.

"Tôi tin tưởng cô." Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu nói.

Khi hai người đang nói chuyện. Bỗng nhiên, lúc này Trần Nhàn cũng đi vào trong phòng khám, sau khi trông thấy Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng đều ngồi ở nơi này. Nàng khẽ mỉm cười chào xã giao xong, liền vươn ngón tay chỉ vào Tô Hiểu Hồng, tủm tỉm nói: "Trương phó viện trưởng, phiền anh cho chúng tôi mượn Tiểu Muội dùng trong chốc lát. Không có nàng, chúng tôi cũng không có biện pháp luyện vũ đạo được."

Mặc dù Trần gia đã thần phục Trương Văn Trọng, nhưng trước mặt người ngoài, Trần Nhàn vẫn xưng hô theo phương cách bình thường "Trương phó viện trưởng" hoặc là "Trương bạn học"! Nhưng khi không có người nào, nàng sẽ kêu Trương Văn Trọng là tông chủ. Tuy rằng, Tô Hiểu Hồng đã chính thức bái sư, nhưng Trần Nhàn lại không biết rõ tình huống, cho nên lúc này mới xưng hô lắc léo như vậy.

Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời, thì Tô Hiểu Hồng đã vỗ trán than phiền: "A...a...a...Tôi thật đáng thương! Đang phải đảm đương trọng trách tiến hành trị liệu tâm lý cho bệnh nhân, rồi lại còn bị người khác kéo đi luyện vũ đạo. Này...này...Trần tỷ, chị không thể để cho em nghỉ ngơi thêm một lát nữa hay sao?"

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mông nàng lại đứng ngồi không yên. Nhanh chóng đứng dậy đi theo Trần Nhàn lên phòng luyện vũ đạo ở trên tầng hai. Dù sao nàng cũng biết, hiện giờ chỉ còn cách buổi lễ dạ hội chào mừng học kỳ, ước chừng khoảng một tuần nữa thôi. Muốn tranh phong tại buổi dạ hội của trường, nhất định phải nắm chắc thời gian tập luyện!

Trong khoảng thời gia này Trương Văn Trọng bận rộn khá nhiều việc, cho nên cũng không trông nom Tô Hiểu Hồng, Trần Nhàn cùng Lâm Tử Mạn và các nữ bác sĩ liên quan tập luyện vũ đạo. Hôm nay vừa nhắc tới chuyện này, hắn liền vội vàng hỏi: "À, Tiểu Muội, Trần Nhàn. Hai cô rèn luyện vũ đạo, chuẩn bị cho ngày hội kia đến đâu rồi?"

Trần Nhàn hồi đáp: "Trương phó viện trưởng! Anh yên tâm đi, trên phương diện vũ đạo này, Tiểu Muội tuyệt đối là một thiên tài! Vũ đạo nàng thiết kế, khẳng định cũng thuộc loại nhất lưu. Sau khi đám chị em chúng tôi trải qua nhiều ngày khổ luyện...cũng nắm giữ thành thạo rồi! Tuy rằng không dám so sánh cùng vũ công chuyên nghiệp. Nhưng ít nhất ở trong ngày hội, cũng là ứng cử viên sáng giá, làm cho nhà trường đoạt được vẻ vang."

"Như vậy là tốt rồi." Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, nói: "Chuyện lần này mọi người phải vất vả rồi. Đợi sau khi xong buổi dạ hội, tôi nhất định sẽ mời mọi người một bữa ăn mừng!"

"Wow? Thật vậy chăng? Không biết ăn mừng như thế nào đây?" Lâm Từ Mạn từ bên ngoài đi vào trong phòng khám. Trước đó, nàng đã lên phòng tập trên lầu hai rồi, nhưng Trần Nhàn cùng Tô Hiểu Hồng còn không thấy đâu, vì thế mới chạy xuống tìm kiếm hai người bọn họ. Đúng lúc nghe được Trương Văn Trọng nói những lời này, vì thế liền tủm tỉm cười hỏi.

Trương Văn Trọng nói: "Các cô muốn ăn mừng như thế nào. Thì tôi sẽ phụng bồi theo thế đó."

"Thật không?" Ba người Lâm Tử Mạn, Tô Hiểu Hồng cùng Trần Nhàn, trăm miệng một lời chất vấn.

"Đương nhiên là thật." Trương Văn Trọng cười đáp.

"Vậy thì tốt rồi." Ba cô nàng không khỏi hứng trí, vỗ tay hoan hô một tiếng.

Ngay khi Tô Hiểu Hồng bước theo Lâm Tử Mạn cùng Trần Nhàn đi ra khỏi phòng khám, trước khi bước lên cầu thang trên lầu hai, đột nhiên nàng nhớ ra một sự kiện, liền vội vàng kéo tay Trần Nhàn hỏi: "Uy, Trần tỷ, chị đáp ứng đi mượn trang phục vũ đạo, thế đã mượn được chưa ạ?"

Trần Nhàn cười nói: "Đã mượn được rồi. Hôm nay có thể mặc trang phục khiêu vũ, tập luyện cho quen cũng được!"

"Vậy thì càng tốt!" Tô Hiểu Hồng quay đầu nhìn lại, hướng về phía Trương Văn Trọng nói: "Sư phụ, bây giờ thầy rảnh không? Nếu như không có việc gì làm, hay là đến xem bọn em tập luyện vũ đạo, đưa ra một chút ý kiến đi."

Trương Văn Trọng nghĩ, dù sao lúc này cũng là thời gian nghỉ trưa, không có bệnh nhân đến, vì thế hắn gật đầu nói: "Được! Tôi cũng muốn nhìn xem mọi người tập luyện vũ đạo như thế nào. Kêu hai ba người ở lại phòng khám trực ban, những người còn lại thì mời lên tầng hai cả đi. Tiếp thu ý kiến quần chúng, xem có ý tưởng nào cấp cho mấy cô hay không!"

Trần Nhàn cười nói: "Đám bác sĩ nam trong phòng y tế của trường. Bình thường không có chuyện gì đều chạy lên tầng hai, xem trộm chúng tôi luyện tập vũ đạo. Hiện giờ Trương phó viện trưởng mời gọi, để cho bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ngắm nhìn mãn nhãn, còn không hưng phấn chết đi được nha?"

Trương Văn Trọng mỉm cười lắc đầu. Đang chuẩn bị đứng dậy thì điện thoại ở trong túi quần đổ chuông.

Móc điện thoại di động ra nhìn xuống màn hình hiển thị. Một chuỗi dãy số dài liên miên, khiến cho Trương Văn Trọng buồn bực. Tựa hồ đây không phải là số máy bàn, mà cũng chẳng phải là số máy di động, đến tột cùng là số gì?

Trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn chuyển liên lạc.

Trong điện thoại liền truyền ra một thanh âm ngượng nghịu, nhưng rõ ràng vẫn là tiếng quốc nội: "Alo, có phải Trương tiên sinh không? Tôi là Eric đây."

"Tước sĩ Eric." Đầu tiên Trương Văn Trọng hơi ngạc nhiên, theo sau nhịn không được bật cười lên, chòng ghẹo nói: "Thật không ngờ, mới không gặp một đoạn thời gian, ông cư nhiên đã học được tiếng Trung rồi. Chỉ là cách phát âm của ông còn chưa đúng tiêu chuẩn, nghe không tự nhiên lắm. Nói đi, tước sĩ Eric, ông tìm tôi có chuyện gì sao?"

Trương Văn Trọng một bên nói chuyện điện thoại, một bên hướng về phía ba người Tô Hiểu Hồng, Lâm Tử Mạn cùng Trần Nhàn, phất tay ra hiệu các nàng đi luyện vũ đạo trước. Mình nói chuyện điện thoại xong, sẽ đi lên tầng hai sau.

Ba nữ nhân ngầm hiểu, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng khám. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này chỉ còn lại một mình Trương Văn Trọng ở trong phòng khám. Đang nói chuyện qua điện thoại với tước sĩ Eric ở tận Anh quốc.

"Thượng đế phù hộ! Trương tiên sinh, đã xảy ra chuyện lớn rồi!"