Siêu Cấp Tiên Y

Chương 149: Bệnh nhân kinh thành




Máy bay chậm rãi đáp xuống phi trường quốc tế Kinh Đô. Trương Văn Trọng cùng Tôn Nguy kéo theo túi hành lí bước ra khỏi sân bay. Một chiếc Audi màu đen sớm đã dừng tại bên ngoài. Vừa trông thấy ba người đi ra, tài xế nhanh chóng bước xuống, thay bọn họ đem rương hành lí để vào trong thùng xe.

Bạch Quang Minh ngồi tại vị trí ghế phụ. Nhường cho Trương Văn Trọng cùng Tôn Nguy an trí ở phía sau. Chiếc Audi chậm rãi lăn bánh, phóng ra khỏi phi trường quốc tế Kinh Đô.

Trong xe Audi, Tôn Nguy cười khổ nhìn Trương Văn Trọng nói: "Trương ca, ông nội của tôi tính tình có điểm cổ quái. Nếu ông nói lời gì khó nghe, cũng mong anh lượng thứ cho."

Mặc dù Tôn Nguy không nói rõ, nhưng Trương Văn Trọng cũng nghe ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói. Hắn mỉm cười: "Sao thế, cậu không thông tri cho gia gia của mình, là đã mời tôi đến chữa bệnh ư?"

"Ưm, con người của ông nội tôi, tính tình có điểm quật cường." Tôn Nguy thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ nói: "Bởi vì trước kia đã từng mời qua không ít bác sĩ nổi tiếng đến xem bệnh. Nhưng đối với bệnh tình của hắn đều tỏ vẻ bất lực. Cho nên hiện giờ hắn khăng khăng cự tuyệt mọi liệu pháp khám chữa bệnh. Cả nhà chúng tôi khuyên nhủ nhiều lần rồi, nhưng hắn nhất định không chịu nghe theo. Bây giờ mỗi khi bệnh tình phát tác, hắn đều dựa vào nghị lực kiên cường để vượt qua. Nhìn thấy hắn lớn tuổi như vậy, mà còn bị bệnh tình tra tấn, phận làm con cháu chúng tôi trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nên tôi mới gạt hắn, tự tiện mời Trương ca đến. Tôi nghĩ, nếu Trương ca chữa được bệnh ung thư não cho tôi, nói không chừng cũng có thể chữa khỏi bệnh của ông nội."

Trương Văn Trọng gật đầu: "Hóa ra là như vậy. Yên tâm đi, vô luận ông nội cậu nói lời gì, tôi sẽ đều không để vào trong lòng."

"Tôi biết Trương ca là một người lòng dạ khoan dung mà." Tôn Nguy mừng rỡ cười nói: "Tôi cám ơn anh trước."

Trương Văn Trọng lắc đầu: "Trước hết không cần cảm ơn. Chờ sau khi chữa khỏi bệnh cho ông nội cậu, rồi cảm ơn tôi cũng không muộn."

"Được." Tôn Nguy mỉm cười gật đầu.

Chiếc Audi chạy khoảng nửa tiếng đồng hồ, thì hai bên vên đường cũng trở nên thưa thớt. Theo sau, chiếc Audi dừng lại trước một tòa đại viện.

Mặc dù thuận lợi tiến vào trong đại viện. Nhưng Trương Văn Trọng không hề nghi ngờ, nếu người bình thường muốn tiến nhập vào đây, căn bản chính là không có khả năng. Bởi vì ngoài cổng có quân nhân bưng súng canh gác, ắt hẳn cũng không phải là đồ chơi trang trí.

Cuối cùng chiếc Audi dừng ở khoảng sân trước khu nhà hai tầng. Khu nhà hai tầng này xây dựng theo phong cách cổ xưa, chung quanh hoa thơm cỏ lạ rậm rạp um tùm. Thoạt nhìn rất có hương vị.

Bước xuống xe, Bạch Quang Minh nói: "Tôn Nguy, cháu dẫn bác sĩ Trương vào đi thôi. Ta không vào đâu, ta còn một chút sự tình cần phải giải quyết."

Tôn Nguy trợn mắt: "Không được! Chú có chuyện gì đâu mà cần đi giải quyết? Phải chăng là sợ lão nhân gia tức giận mắng chú sao? Hôm nay nhất định chú không được đi đâu, phải cùng cháu vào bên trong."

Bạch Quang Minh bị Tôn Nguy trách móc một phen. Cũng vô lực phản kháng, chỉ đành gật đầu bất đắc dĩ nói: "Ưm, vậy được rồi. Ta sẽ liều mạng đi vào cùng hai người."

Ba người vừa đi tới trước khu nhà, thì một nam tử ước chừng khoảng ba mươi tuổi, trên mặt đeo kính, bộ dạng tư văn nho nhã từ trong nhà bước ra nghênh đón: "Bạch phó cục, Tôn thiếu! Hai người đã trở về rồi...Vị này chính là bác sĩ do hai người mời đến sao?"

Tôn Nguy cười nói: "Đúng vậy, vị này chính là bác sĩ đã chữa khỏi bệnh ung thư não cho tôi, Trương Văn Trọng! Anh đừng xem hắn trẻ tuổi nhé. Y thuật của hắn so với bác sĩ danh tiếng nhiều năm còn muốn tốt hơn rất nhiều." Theo sau lại quay sang Trương Văn Trọng tiếp tục giới thiệu: "Trương ca, vị này chính là thư ký của ông nội tôi. Gần đây hắn được phân công tới tỉnh Thiên Nam, nếu ngày sau gặp phải chuyện gì phiền toái, thì nhớ tìm hắn hỗ trợ. Bất quá theo tôi thấy, trên thế giới này chuyện khiến cho Trương ca cảm thấy phiền phức, chỉ sợ cũng không có nhiều lắm đâu?"

"Chào anh, tôi tên là Phan Văn Đào." Nam tử nho nhã mỉm cười hướng Trương Văn Trọng giơ tay ra.

"Xin chào, tôi gọi là Trương Văn Trọng." Trương Văn Trọng cũng đúng mực bắt tay cùng hắn.

Tôn Nguy chỉ tay về phía khu nhà, hỏi: "Thư ký Phan, anh không có nói cho ông nội biết, là chúng tôi mời Trương ca về xem bệnh cho hắn đi chứ?"

Phan Văn Đào lắc đầu cười khổ, đáp: "Tôn thiếu, cậu còn lạ gì tính tình của thủ trưởng. Tôi làm sao dám nhắc tới chuyện này ở trước mặt hắn đây?"

Tôn Nguy nhẹ nhàng thở ra: "Không nói gì là tốt rồi. Đi thôi, chúng ta vào trong đi."

Đi vào phòng khách nhưng trong nơi này không có ai. Bạch Quang Minh và Tôn Nguy chưa kịp mở miệng hỏi, Phan Văn Đào liền nhẹ nhàng nói: "Thủ trưởng đang ở trong thư phòng viết chữ."

Gật đầu một cái, Tôn Nguy lập tức dẫn theo Trương Văn Trọng đi vào thư phòng.

Quả nhiên trong thư phòng có một lão nhân tướng mạo thanh liêm, dáng người hư nhược, đang cầm bút như du long hí thủy vẽ ở trên mặt giấy. Khi Tôn Nguy cùng Bạch Quang Minh dẫn Trương Văn Trọng đi vào trong thư phòng, thì hắn cũng vừa mới hoàn thành nét bút cuối cùng. Đem bút lông cẩn thận đặt xuống nghiên mực, uống một chung trà lớn, theo sau mới ngắm nhìn bức tranh, thỏa mãn gật đầu mỉm cười.

Tôn Nguy trông thấy lão nhân tươi cười, biết rằng tâm tình lúc này của hắn không sai. Nếu nhân dịp này thương lượng, nói không chừng có thể khuyên giải lão chuyện tình khám bệnh. Vì thế mau chóng tiến lên trước, mắt nhìn xuống bức tranh còn chưa khô nét mực, mỉm cười khen ngợi nói: "Ông nội, người viết chữ càng ngày càng tốt. Ưm, không sai, thật sự rất không sai."

Tôn lão gia vươn tay gõ xuống đầu của Tôn Ngụy một cái, cười mắng: "Thằng nhóc này biết gì về thư pháp chứ? Không cần phải giả vờ bình luận như ông tướng con thế!"

Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng cũng đi tới bàn, liếc mắt nhìn bức tranh chữ của Tôn lão gia, bình phẩm nói: "Bức tranh này viết rất không sai. Có thể nhìn ra được bảy thần cuồng thảo của Trương Húc*. Tuy nhiên còn kém ba phần, đó cũng không phải là do tài viết, mà bởi vì tâm tình có vấn đề."

Luận trình độ trên phương diện thư pháp của Trương Văn Trọng, tự nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tình hiện giờ của Tôn lão gia. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhất thời hai mắt Tôn lão gia sáng ngờ, hứng thú nói: "Anh cũng biết thư pháp ư?"

Trương Văn Trọng đáp: "Biết."

Tôn lão gia lại hỏi: "Biết cuồng thảo của Trương Húc không?"

Trương Văn Trọng đạm mạc cười: "Hiểu sơ."

Tôn lão gia không định buông tha cho Trương Văn Trọng, nên hắn tiếp tục truy vấn: "Có thể viết cho ta xem không?"

Trương Văn Trọng bình tĩnh gật đầu: "Có thể."

Bút mực vẫn còn nguyên trên bàn. Tôn lão gia ném bức tranh cũ sang một bên, đồng thời trải tờ giấy Tuyên Thành mới tinh ra.

Trương Văn Trọng nâng bút lông lên, nhúng xuống nghiên mực vài nét.

Hai mắt híp lại trầm ngâm trong chốc lát, mới động bút. Tổng thể quá trình hành văn liền mạch lưu loát, không hề ngưng trệ một chút nào cả.

Ngay khi Trương Văn Trọng viết xong nét bút cuối cùng, Tôn lão gia hai mắt mở lớn, đôi con ngươi đều dựng thẳng ngoắc lên. Ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh. Theo sau, hắn cảm thán tự đáy lòng nói: "Chữ tốt! Đúng là cuồng thảo! Cừ thật!"

Tôn Nguy đứng tại bên cạnh, mặc dù nhìn không ra bức tranh này có điểm gì hảo. Nhưng theo phản ứng của Tôn lão gia, cũng làm cho hắn cảm thấy bội phần ngạc nhiên: "Trương ca, không nghĩ tới anh còn biết ngón nghề này. Ông nội của tôi đã từng thưởng lãm qua không ít tranh chữ danh gia. Nhưng thật tình hôm nay mới tỏ vẻ khiếp sợ như vậy!"

Tôn lão gia nhìn Trương Văn Trọng, lại nhìn về phía Tôn Nguy, cười nói: "Thằng oắt con, vị này chính là bằng hữu của cháu hả? Không ngờ tuổi trẻ như thế, lại am hiểu đường nét tinh túy của Trương Húc cuồng thảo. Thật đúng là sóng trường giang lớp sau xô lớp trước ah! Còn thất thần ra đấy làm gì? Nhanh giới thiệu cho ta một chút."

Tôn Nguy mau chóng cười nói: "Xem ra, cháu lại quên không giới thiệu rồi! Ông nội, vị này là bằng hữu, đồng thời cũng là ân nhân của cháu."

"Hắn chính là vị bác sĩ đã chữa khỏi bệnh ung thư cho cháu sao?" Tôn lão gia kinh ngạc nhìn Trương Văn Trọng nói: "Không nghĩ ra niên kỷ của cậu còn trẻ như vậy. Càng không nghĩ tới, ngoại trừ y thuật siêu phàm, cậu còn tinh thông thư pháp! Không sai, cậu rất không tồi!"

Sau khi thưởng thức Trương Văn Trọng xong, Tôn lão gia liền nhìn sang Tôn Nguy, nói: "Thằng oắt con, lần này cháu mời bác sĩ Trương đến kinh thành, có phải là muốn nhờ hắn khám bệnh cho ta không?"

Tôn Nguy có chút xấu hổ nói: "Ông nội, người đoán trúng rồi."

Tôn lão gia mỉm cười, cũng không thèm quản đến hắn nữa, mà nhìn sang Trương Văn Trọng nói: "Bác sĩ Trương, không phải tôi không tin anh. Chẳng qua căn bệnh này của tôi đã từng có rất nhiều bác sĩ trị liệu, bọn họ đều thúc thủ vô sách, cho nên..."

Trương Văn Trọng ở bên cạnh chen ngang: "Mỗi khi giữa tháng, tâm tạng* xuất hiện đau đớn áp bức. Nhưng sử dụng điện tâm đồ kiểm tra tổng quát thì các chức năng tim mạch đều vô cùng bình thường, không có vấn đề gì. Đồng thời loại đau đớn này, mặc kệ dùng thuốc nào cũng không thể giảm bớt. Mỗi lần nó phát tác, là vào khoảng mười phút đồng hồ." (*: tim)

Đầu tiên Tôn lão gia hơi kinh ngạc, theo sau nở nụ cười, hỏi: "Đây là Tôn Nguy nói cho anh biết sao?"

"Không phải cháu." Tôn Nguy ở phía sau, cũng mang thần tình kinh ngạc, lắc đầu: "Cháu chỉ nói với Trương ca rằng ông nội đang mắc bệnh. Cũng chưa từng nói cho hắn biết triệu chứng của căn bệnh này."

"Hả? Không phải cháu nói sao?" Tôn lão gia sửng sốt, theo sau quẳng ném ánh mắt chất vấn về phía Bạch Quang Minh.

Bạch Quang Minh không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại rất sợ Tôn lão gia. Trông thấy lão đem ánh mắt quẳng ném về phía mình, thì vội vàng lắc đầu như trống mỏi, ngoài miệng phủ nhận nói: "Cũng không phải con. Tới bây giờ ta chưa từng nhắc qua bệnh tình của ngài cho bác sĩ Trương biết. Chuyện mời bác sĩ Trương đến kinh thành, đều là do một tay Tôn Nguy an bài, cùng ta không có quan hệ gì cả."

Tôn Nguy như thế nào cũng không ngờ, Bạch Quang Minh cư nhiên lại bán đứng chính mình. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Bạch Quang Minh, thần sắc trong đôi con ngươi tựa như muốn nói: "Chú hãy chờ đó, nhất định tôi sẽ nói cho cô biết, là chú khi dễ tôi."

Bạch Quang Minh ném trả cho hắn một ánh mắt, ý muốn bảo: "Tôn Nguy, đừng trách ta. Ta cũng chỉ là vì bất đắc dĩ thôi."

Trương Văn Trọng ở bên cạnh, thản nhiên cười nói: "Không cần hỏi, cũng không cần đoán. Không ai cho tôi biết bệnh tình của ngài cả, là bản thân tôi nhìn ra. Đông y chú trọng bốn phép, vọng văn vấn thiết*. Tôi thông qua quan sát tinh thần, hơn nữa nghe thanh âm trong lúc ngài nói chuyện, đối với ngài mắc bệnh trạng gì, đại khái đều có thể nhận thức. Nếu ngài không hiềm, thì hãy để cho tôi chuẩn mạch xem sao?" (*: Thần, Sắc, Hình, Thái.)

Tôn lão gia híp mắt, chăm chú nhìn vào Trương Văn Trọng. Một lát sau hắn khẽ mỉm cười nói: "Anh có thể dựa theo tứ chuẩn của Đông y, mà suy đoán ra bệnh trạng của tôi, trình độ quả thực không hề đơn giản. Được, tôi sẽ để anh cầm tay chuẩn mạch, xem có nhìn thấy được chút gì kinh hỉ hay không!"

Tôn Nguy vui mừng nói: "Ông nội, người đã đáp ứng Trương ca khám chữa bệnh cho người rồi sao?"

"Ta chỉ đáp ứng bác sĩ Trương chuẩn mạch cho ta. Về phần chữa bệnh hả? Nếu bác sĩ Trương có thể giải thích nguyên nhân căn bệnh. Ta mới cam nguyện để hắn trị liệu. Ta cảm thấy đã quá mệt mỏi rồi." Nói đến đây Tôn lão gia sâu kín thở dài, nhìn sang Trương Văn Trọng: "Đám bác sĩ trước kia trị liệu cho ta, không tìm ra nguyên nhân căn bệnh thì cũng thôi, ngược lại còn ép ta uống mấy thứ thuốc loạn thất bát tao gì đó. Chẳng những không có hiệu quả, mà cả người còn thấy khó chịu bực bội. Đó cũng là nguyên nhân, khiến ta không dễ dàng tiếp thụ khám bệnh, không phải là muốn nhằm vào bác sĩ Trương đâu. Thỉnh anh đừng nghĩ ngợi."

Trương Văn Trọng hờ hững cười nói: "Không sao, nếu tôi không thể tìm ra căn nguyên bệnh trạng của ngài. Vậy tôi cũng sẽ không chữa trị cho ngài. Bởi vì nếu làm việc tùy tiện, chẳng những không có trách nhiệm nghề nghiệp, mà còn ảnh hưởng đến thân thể của bệnh nhân."

"Nói rất hay." Tôn lão gia mỉm cười gật đầu. Hướng Trương Văn Trọng làm ra một cái thủ thế, mời hắn ngồi xuống bàn. Theo sau lão đặt cánh tay trái lên trên bàn sách, thu hồi vẻ tươi cười. Thần tình nghiêm túc nói: "Mời bác sĩ Trương xem mạch cho ta!"

Trương Văn Trọng cười nhạt, cầm lấy cổ tay của Tôn lão gia, híp mắt trầm ngâm thăm dò mạch tượng.

Trương Húc (khoảng 658 - 747), tên chữ Bá Cao, người Tô Châu, tỉnh Giang Tô; là nhà thơ và là nhà thư pháp nổi tiếng thời nhà Đường, Trung Quốc.

Ngoài tài thơ, hay rượu, Trương Húc còn là một nhà thư pháp nổi tiếng. Đặc biệt ông giỏi "cuồng thảo", là một trong nhiều hình thức viết chữ trong nghệ thuật thư pháp. Do vậy, ông và Hoài Tố, người cùng thời, được người đời xưng tụng là "cuồng thảo nhị tuyệt".