Triệu Tử Văn tươi cười quỷ dị nói:
- Ta muốn cô…
Hắn cố ý kéo dài giọng nhưng cũng không nói gì, chỉ muốn đùa giỡn Các chủ đang đeo mạng che mặng. Mọi người thấy hắn cười phóng đãng như vậy, liền nghĩ hắn sắp đưa ra yêu cầu quá phận kia, không kìm nổi nuốt nước miếng.
Mà Lâm Mộng Phỉ thì nắm chặt bàn tay nhỏ bé, trên trán toát mồ hôi nhưng biểu tình lại giả bộ rất tự nhiên, thậm chí còn thản nhiên mỉm cười, công phu đóng kịch có thể coi như xuất thần nhập hóa.
Triệu Tử Văn lại cười:
- Ta muốn cô… cho ta thật nhiều tiền.
Lại là một trận yên tĩnh. Nhìn mọi người kinh ngạc nói không nên lời, vẻ mặt Triệu Tử Văn đau khổ bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thật ta cũng không muốn lấy nhiều đâu, nhưng gần đây quả thật có chút khó khăn…
Triệu Tử Văn cũng là bất đắc dĩ làm vậy, chẳng lẽ thật sự muốn nàng lên giường sao? Cũng chẳng cần biết hắn có bản lĩnh gì, chỉ cần vừa ra khỏi cửa khẳng định là sẽ đột tử ở đầu đường. Hơn nữa, quả thật hắn cũng đang có nhu cầu cấp bách về tiền. Nếu muốn mở cửa hàng độc quyền, khẳng định là cần tài chính, nhưng hắn không biết tìm ai để vay mượn cả. Đại tiểu thư ở Hạ phủ sẽ cho hắn sao? Hôm nay may mắn gặp phải cơ hội này, đành phải mặt dày mở miệng đòi tiền Các chủ một chút vậy.
Tuy rằng đang hơi tức giận vì Triệu Tử Văn trêu chọc mình nhưng Lâm Mộng Phỉ vẫn không kìm nổi bật cười khúc khích. Có điều nàng không ngờ hắn lại muốn đòi mình nhiều tiền một chút khiến nàng nhất thời quên đi nỗi bực tức lúc trước. Mỹ nhân mỉm cười khiến mọi người cũng bật cười ha hả.
Nhưng Lâm Mộng Phỉ nghĩ rằng vừa rồi thư đồng này đã hạ thấp tiếng đàn ca của mình, giờ lại còn trêu đùa mình, sao có thể dễ dàng cho tiền hắn chứ. Vì vậy nàng lại nghiêm mặt:
- Vừa rồi dường như ngươi rất không thích tiếng tỳ bà và tiếng ca của ta, có vẻ như hiểu biết một chút về phương diện này. Nếu ngươi có thể hát một ca khúc khiến ta tin phục thì ta liền cho ngươi hai trăm lạng.
- Thật hay giả, hai trăm lạng?
Triệu Tử Văn cả kinh hỏi.
- Ừ, chỉ cần ngươi hát khiến mọi người tin phục, ta sẽ thưởng cho ngươi hai trăm lạng.
Triệu Tử Văn mỉm cười có chút xảo quyệt. Nàng đương nhiên không tin rằng thư đồng mặt mũi đen sạm này có thể hát được, liền mượn cơ hội này làm xấu mặt hắn.
Hai trăm lạng cũng đủ phát triển cửa hàng độc quyền, hai mắt Triệu Tử Văn như phát sáng, cười nói:
- Đây chính là cô nói nha, hát một tiểu khúc có gì là khó.
Tuy nhiên, trước khi ca hát, dù sao cũng phải thông cổ họng cái đã. Hắn nói với Điền Hổ:
- Cho ta một chén nước!
Điền Hổ nghe thấy đại ca sai bảo, nhanh chóng lấy một bầu nước cho Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn cũng không thèm liếc một chút, uống ực một hơi, thậm chí còn chẳng thèm biết mùi vị của nước thế nào. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền cảm giác choáng váng đầu óc, thầm nhủ: "Không ổn, thằng ngốc kia không ngờ lại mang cho mình một bầu rượu!"
Đêm nay, Triệu Tử Văn đã gây cho mọi người lắm chuyện giật mình, hiện tại không ngờ uống một hơi cạn sạch bầu rượu, thật sự là không thể không bội phục.
Triệu Tử Văn tuy rằng cảm giác trời đất quay cuồng, nhưng vì hai trăm lạng đành phải liều mạng. Triệu Tử Văn ngã trái ngã phải chậm rãi đi lên bục biểu diễn. Mọi người thấy hắn đứng còn không vững, khẳng định là sẽ bị mất mặt.
Triệu Tử Văn đi đến trước một cái trống lớn, mượn sức rượu, cầm lấy dùi trống hung hăng nện xuống. Một tiếng trống này khiến Triệu Tử Văn cảm xúc mênh mông, hào khí ngút trời, thùng thùng…
Triệu Tử Văn hung hăng đánh trống, từng tiếng từng tiếng mạnh mẽ như tiếng trái tim mình. Triệu Tử Văn cảm giác mình vô cùng sảng khoái và thống khoái. Nguồn: http://truyenfull.vn
Mã Chí Viễn thấy Triệu Tử Văn gõ trống lung tung, không hề có tiết tấu liền cười lớn nói:
- Đây là đánh trống kiểu gì vậy, thà hắn đánh rắm còn dễ nghe hơn. Ha ha…
Mọi người nghe vậy cũng cười ha hả.
Triệu Tử Văn tuy rằng chưa đánh trống bao giờ, nhưng nương cảm giác say, càng đánh càng có cảm giác, dùng sức nên xuống, tiếp theo quát:
- Kim triêu hữu tửu kim triêu túy
Minh nhật sầu lai minh nhật sầu
(Hôm nay có rượu ta say đã
Ngày mai sầu tới mặc sầu trôi.) (1)
Mọi người thấy Triệu Tử Văn đột nhiên như biến thành một con người khác, từ một tiểu nhân có vài phần vô sỉ biến thành một thi nhân phóng khoáng, không chút gò bó, mượn rượu để tiêu sầu, cảm thấy thật khó tin, biến chuyển này quả thật quá nhanh…
Tùng!
Lại một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, tiếp đó Triệu Tử Văn hét lớn:
- Mang rượu tới!
Ực ực….
Triệu Tử Văn lại uống cạn luôn một hồ rượu mà nha hoàn vừa mang tới. Triệu Tử Văn đã không còn nhớ mình là ai nữa, chỉ cảm thấy mình tràn đầy hào khí không chỗ phóng thích.
Tùng!
Hắn cao giọng nói:
- Dữ quân ca nhất khúc,
Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính!
(Vì nhau tôi xin hát,
Hãy vì tôi các bác nghe cùng) (2)
Tất cả những người đang ngồi đó thấy hắn phóng túng không chút kiềm chế, hào khí xung thiên như vậy, đều trợn trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn.
Trong mơ hồ, Triệu Tử Văn nhớ được một ca khúc, liền lớn tiếng hát lên:
- Lang yên khởi giang sơn bắc vọng, long quyển khởi mã trường tê kiếm khí như sương, tâm tự hoàng hà thủy mang mang, nhị thập niên túng hoành gian thùy năng tương kháng, hận dục cuồng đao sở hướng, đa thiếu thủ túc trung hồn mai cốt tha hương, hà tích bách tử báo gia quốc, nhẫn thán tức canh vô ngữ huyết lệ mãn khuông, mã đề nam khứ nhân bắc vọng, nhân bắc vọng thảo thanh hoàng trần thổ phi dương, ngã nguyện thủ thổ phục khai cương, đường đường kinh quốc yếu nhượng tứ phương, lai hạ!
(Dịch nghĩa – không phải dịch thơ đâu nha: tepga)
Khói báo động nhìn về phương bắc
Lốc cuộn lên, ngựa hí, kiếm vung
Tâm như nước Hoàng Hà mờ mịt
Hai mươi năm tung hoành ai chống
Hận muốn điên đao chém khắp nơi
Bao anh em vùi thân quê lạ
Vì quốc gia chết có là gì
Kìm tiếng than, huyết lệ trong lòng
Ngựa về nam người nhìn về bắc
Bao cỏ cây bụi đất tung mù
Nguyện giữ gìn mở mang bờ cõi
Đường đường kinh quốc mở tứ phương.
Mừng vui!
(3)
Có lúc hắn hát còn quên cả gõ trống giữ tiết tấu nhưng hắn hát hùng hồn có lực, phấn chấn lòng người, lúc gõ trống thì rất hợp tiết tấu. Mọi người nghe đều nhiệt huyết sôi trào, thân thể không kìm nổi hơi run rẩy, ánh mắt nhìn thư đồng này đã trở nên thay đổi, đều có chút vẻ sùng kính.
Mã Chí Viễn ghen tị ở một bên nhìn, mặt mũi âm trầm: "Không ngờ hắn còn có tài học như vậy, nhưng vừa rồi hắn nhục mạ ta, thù này ta nhất định phải báo!"
Kỳ thật, Triệu Tử Văn vừa mở miệng là Mã Chí Viễn đã nhận ra giọng của hắn, chẳng qua giờ không phải lúc giáo huấn hắn.
Hạ Bình ở một bên có chút kích động nhìn Triệu Tử Văn, dường như bất kể Hạ Văn làm cái gì cũng đều xuất chúng như vậy, khác hẳn những người khác. Ánh mắt nàng trở nên có chút mê man. Hạ Văn Đăng cũng mắt chữ O mồm chữ A: "Không ngờ Hạ Văn này lại lợi hại như vậy, sau này hắn sẽ làm đại ca của ta!" Điền Hổ thì bất đắc dĩ cười: "Triệu huynh này quả thật là thích náo động!"
Lâm Mộng Phỉ cũng kinh ngạc nửa ngày, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói:
- Nghe công tử ca một khúc mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Tiểu nữ tử so với công tử quả thật là ếch ngồi đáy giếng, lại còn tự cho là đúng, hiện tại thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Với tài nghệ của công tử, thưởng cho công tử ba trăm lạng cũng không hề quá.
Lâm Mộng Phỉ vừa muốn gọi người mang tiền cho Triệu Tử Văn thì phát hiện Triệu Tử Văn không ngờ đã ngã nhào xuống đất…
Trong một căn phòng nhỏ ở hậu hoa viên Hạ phủ, một tràng quát tháo vang lên:
- Hắn…. sao vẫn còn hôn mê tới giờ vậy?
- Hạ Văn, ngươi tỉnh lại đi!
Triệu Tử Văn nghe tiếng nhìn lại, nhưng lại phát hiện lấy Hạ Thu mang cả bốn tiểu nha hoàn lại đây, đang dọn dẹp cái ổ chó nhà mình, chẳng lẽ bọn họ muốn cưỡng dâm tập thể mình sao?
Hắn vội vã kéo nhanh áo, trốn vào góc giường, giả bộ yếu ớt, sợ sệt, hoảng sợ nói:
- Các ngươi muốn làm gì, ngàn vạn lần đừng cùng tiến lên!
Bốn tiểu nha hoàn sắc mặt ửng đỏ, kiều diễm e thẹn nói:
- Hạ Văn, ngươi thật đáng ghét!