Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 299: Nữ tử nhà họ Vương




- Vũ Tình, tại sao mới sáng sớm mà nàng đã bắt đầu chiếm tiện nghi của ta như vậy, đêm qua vẫn chưa đủ hay sao?
Một thanh âm xấu xa khẽ vang bên tai Hạ Vũ Tình, khiết cho kiều khu của nàng trở nên nóng bừng lên, nàng giận dữ đánh vào cái tên giả bộ ngủ này:
- Cười nhạo thiếp này, cười nhạo thiếp này.
Nhìn thấy đại mỹ nhân mặt xoa thoa phấn, ngọc thể trắng trẻo, thân hình tựa như tuyết trắng. Nói non đẹp đẽ, tòa ngọc phong dựng đứng cùng với đỉnh núi đỏ bừng kiều diễm mê người. Hai đùi ngọc phấn nộn cùng với một đám cỏ che khuất xuân quang cuối cùng, da thịt trắng hồng đẹp đẽ. Trên người toát ra một mùi hương thoang thoảng, vô cùng vũ mị, vô cùng mê người.
Triệu Tử Văn nuốt nước miếng rồi nói:
- Đại tiểu thư, đây không phải là nàng hấp dẫn ta phạm tội hay sao?
- A.
Đại tiểu thư kinh hô lên một tiếng, kiều khu nép vào bên trong chăn, không cho tên đăng đồ tử này tiếp tục nhìn nữa. khuôn mặt ửng hồng nói:
- Không được phép nhìn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trên khuôn mặt nàng hiện lên vẻ xấu hổ, mi mục như nước mùa xuân, khẽ ửng đỏ. Mục quang biêng biếc ôn nhu, thanh tịnh như nước còn mang theo một chút xuân tình ở trong đó. Trong vòng một đêm Hạ Vũ Tình đã trở nên thành thục không ít, đôi mắt đẹp toát ra một mị ý, động lòng người. Mặt mày tràn đầy xuân quang lúng liếng nhìn Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn nhìn thấy thân thể mỹ diệu được quấn trong chăn bông, bộ ngực sữa cao cao khẽ phập phồng nhấp lên hạ xuống, quả là một cảnh tươi đẹp. Trong lòng hắn thầm suy nghĩ, bộ ngực của Đại tiểu thư, thật là to!
Thấy mục quang si ngốc của hắn, Hạ Vũ Tình vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa cảm thấy kiêu ngạo, nàng ngượng ngùng nói:
- Tử Văn, mau rời khỏi giường rồi đi rửa mặt đi.
Triệu Tử Văn từ sau tiến tới ôm lấy eo lưng thon thả của Đại tiểu thư, khẽ cười nói:
- Vũ Tình, nàng thật là đẹp!
Đại tiểu thư đã cùng hắn "Huyết mạch tương liên", chính thức trở thành vợ chồng. Tuy nhiên bây giờ nghe thấy lời nói này của hắn, trong lòng nàng vẫn cảm thấy vừa vui mừng lại vừa ngượng ngùng, nàng xấu hổ nói:
- Tướng công, để thiếp hầu hạ chàng mặc quần áo.
m thanh nũng nịu này khiến cho Triệu Tử Văn cảm thấy rung động. Không ngờ Đại tiểu thư bình thường kiêu ngạo, lạnh lùng này trải qua một đêm đã trở nên nhu thuận dịu dàng động lòng người như thế. Triệu Tử Văn liền có một cảm giác vô cùng tự hào, đồng thời bắt đầu nghĩ tới Lý tài nữ cùng với Hạ Bình, trong lòng hắn nở ra mộn nụ cười dâm. Cách mạng đã thành công, đồng chí ta cần cố gắng hơn nữa.
- Nương tử, ta cũng giúp nàng mặc quần áo lại.
Hắn nhìn thấy kiều khu của Đại tiểu thư chuyển động thì cười nói.
Từ "nương tử" trong câu nói của hắn vô cùng quỷ dị, Hạ Vũ Tình nghe vậy thì nổi da gà, oán trách nói:
- Chàng chỉ biết tác quái.
Đêm động phòng hoa chúc, hai người càng thân mật gắn bó với nhau hơn. Hận không thể tiếp tục ở trong khuê phòng. Bây giờ bọn họ đã đói bụng, liền rời khỏi giường tới thẳng đại sảnh dùng cơm. Trong đại sảnh, Triệu Tử Văn giống như là lang sói, không nhìn đến đại tiểu thư mà chút tâm vào ăn. Ai bảo hắn tối qua t*ng trùng lên não, triền miên với Đại tiểu thư ngay cả cơm tối cũng quên ăn.
Hạ Vũ Tình đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn tướng quân không biết lễ nghi của mình. Cái miệng nhỏ nhắn vừa nhai đồ ăn vừa nhẹ nhàng nói:
- Tử Văn, chàng ăn từ từ thôi!
- Tiểu thư, sớm như vậy mà tỷ đã thức dậy rồi sao?
Lúc này, Hạ Bình thanh tứ động lòng người đang đi tới Đại sảnh, một bộ váy hồng yêu kiều ngồi xuống bàn, nhẹ giọng chào hỏi.
Hạ Vũ Tình gật đầu cười nói:
- Ừ, Hạ Bình , muội cũng ăn một chút đi.
- Tử Văn, huynh thật là lợi hại.
Hạ Bình thấy Triệu đại nhân cùng với Đại tiểu thư có thể làm hòa như lức trước thì lén đưa ngón tay cái giơ lên với hắn.
- Phì.
Triểu Tử Văn bị dọa đến mức thức ăn vừa nuốt vào đã muốn phun ra. Trong lòng hắn đang thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu nha đầu này nghe thấy mình và Đại tiểu thư ân ái với nhau sao? Nhìn thần sắc trêu chọc của nàng thì dường như không phải. Hạ Vũ Tình cũng hơi giật mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
- Các người làm sao vậy, muội nói sai gì rồi sao?
Hạ Bình nhấp nháy đôi mắt to, vô tội hỏi.
Xem ra đây đúng là hiểu lầm rồi. Triệu Tử Văn ngượng ngùng nói:
- Không có chuyện gì, Hạ Bình, muội mau dùng bữa đi.
- Tiểu thư, muội thấy dường như tỷ đẹp hơn hôm qua.
Hạ Bình nghi hoặc nhìn Đại tiểu thư, chỉ thấy khuôn mặt của Đại tiểu thư ửng hồng, hai má kiều mị thật lầ động lòng người. Tiểu nha đầu này không khỏi kỳ quái hỏi.
Vừa rồi Đại tiểu thư rất thẹn thùng. Mi mục nàng như vẽ, dung nhan vô cùng xinh đẹp, khóe mắt lơ đãng nhìn về phía trước. Trong vòng một đêm ngắn ngủi, nàng đã từ một thiếu nữ chuyển sang thành một thiếu phụ vũ mị, không xinh đẹp mới là chuyện loày.
Khuôn mặt đại tiểu thư đỏ như xôi gấc, không chịu nổi gắt giọng nói:
- Tiểu hài tử này, muội nói bậy bạ gì đó?
Tiểu nha đầu này tại sao lại nói những lời như vậy. Triệu Tử Văn cười ha hả, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Bình, tràn đầy thâm ý cười nói:
- Hạ Bình, muội biết làm sao Đại tiểu thư trở nên xinh đẹp như vậy không? Đây chính là cách bí truyền của Triệu gia ta. Hạ Bình, muội có muốn thử một chút không?
Tên đăng đồ tử này, tại sao ngay cả Hạ Bình mà cũng không tha. Đại tiểu thư nghe thấy hắn nói như vậy thì vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Bình, nghiêm mặt nói:
- Chàng đừng có mà khi dễ Hạ Bình, không chừng thiếp phạt chàng không được ăn cơm nữa đó!
Muốn chiếm tiện nghi thì phải trả giá. Triệu Tử Văn nhìn thấy Đại tiểu thư trừng mắt nhìn mình thì giơ tay đầu hàng nói:
- Ta chuyện gì cũng không biết, ta ăn cơm thôi.
Hạ Bình hôm qua sau khi mang đồ ăn đưa cho Triệu đại nhân xong liền trở về khuê phòng ngủ cho nên không biết bọn họ đã phát sinh ra chuyện gì. Nàng nhấp nháy đôi mắt xinh đẹp, lộ ra một vẻ nghi ngờ.
Hạ Vũ Tình ghé vào tai Triệu Tử Văn khẽ nói:
- Tử Văn, Hạ Bình vẫn còn nhỏ, chàng không được có chủ ý với muội ấy, nếu như chàng muốn, thì có thể tới tìm thiếp.
Nàng ửng đỏ cả khuôn mặt, cuối cùng cũng đem những lời khó xử này nói hết ra.
Đối với chuyện thê tử quản nghiêm như vậy, Triệu Tử Văn kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của lão bà. Đây là lúc nam làm chủ bên ngoài, nữ làm chủ bên trong. Chuyện trong nhà hãy để cho Đại tiểu thư chú ý tới, ta cứ rèn luyện kỵ quân cho thật tốt mới là điều quan trọng!
Triệu Tử Văn bối rối cười nói:
- Tối nay có thể…
Hạ Vũ Tình nghe vậy thì vẫn lộ vẻ thản nhiên vì sợ Hạ Bình nhìn thấy. Nàng cúi đầu xuống khẽ nói:
- Đêm qua, chàng lăn qua lăn lại còn chưa đủ sao?
Bỗng nhiên, Bảo Nhi tiến vào trong phòng khách, nhìn hắn nói:
- Đại ca, Vương công tử đến.
Mấy ngày trước, Triệu Tử Văn đã cùng với Vương Như Khang mây lần thảo luận về chuyện giao dịch tbuôn bán. Chuyện này hắn vẫn chưa tìm được cơ hội tốt bẩm báo với lão hoàng đế, có lẽ Vương Như Khang tới đây để hối thúc.
Triệu huynh, huynh xem ta mang ai tới.
- Vương Như Khang tiến vào trong đại sảnh, hào sảng cười nói.
Thấy tên giàu có này lộ vẻ thần bí, Triệu Tử Văn khẽ giật mình, chẳng lẽ đó chính là Lăng nhi hay sao?
Vương Như Khang đi sang bên cạnh. Tử phía sau xuất hiện hai người, bọn họ nhìn Triệu Tử Văn ha hả cười:
- Tử Văn, từ khi chia tay đến giờ, huynh vẫn khỏe chứ?
Hai người này đều mặc áo trắng, vô cùng anh tuấn tiêu sái. Triệu Tử Văn nhìn bọn họ, vui vẻ cười nói:
- Hạng huynh, Phương huynh!
Hai người này chính là vương gia Hạng Tử Hiên cùng với công tử của tổng đốc Hàng Châu. Hôm nay bọn họ vừa tới đây, bây giờ Giang Nam tứ đại sài lang đã tụ hội ở kinh thành, Triệu Tử Văn có thể không vui mừng hay sao?
Triệu Tử Văn hưng phấn tiến lên đón tiếp. Lúc trước khi rơi vào cái thế giới xa lạ này, bằng hữu của hắn chính là hai vị huynh đệ này. Hắn cười ha hả nói:
- Các ngươi tại sao tới kinh thành vậy?
- Một lời khó nói hết.
Phương Thiên Vũ mở miệng nó trước, nhưng sau đó lại thở dài.
Triệu Tử Văn vội vàng hỏi:
- Có phải là Hàng Châu có chuyện không?
- Còn không phải do người này gây nên hay sao?
Ánh mắt của Phương Thiên Vũ bỗng nhiên chuyển sang Vương Như Khang, tức giận nói.
"Tên Vương nhà giàu này làm gì vậy? Hắn có thể hại Phương công tử chuyện gì?" Triệu Tử Văn nghe vậy thì ngẩn người, sau đó bỗng nhiên hiểu ra huyền cơ trong đó liền cười ha hả:
- Ha ha, cha ngươi không đồng ý cho ngươi cùng Vương gia kết thân hay sao?
Ở Hàng Châu mọi người đề biết, nhà họ Vương có Vương Như Hoa vô cùng ái mộ công tử Tổng đốc nhà họ Phương, Phương Thiên Vũ. Nghe nói là nàng theo đuổi đến cùng, chết không chịu tha cho Phương Thiên Vũ. Đối với một nhà có gia thế hiển hách như Vương gia, Phương Tổng đốc làm sao có thể bỏ qua cuộc "hảo lương duyên" này được. Trong lòng Triệu Tử Văn liền cảm thấy buồn cười, chắc là Phương huynh này tới kinh thành để tị nạn.
Phương Thiên Vũ khinh khỉnh oán hận nói:
- Cha ta có ý muốn cho ta lấy Vương Như Hoa là chính thê, sau đó mới cho ta lấy nữ tử mà ta yêu thương làm tiểu thiếp.
Sự tính toàn này của Phương Tổng đốc thật là chu toàn. Triệu Tử Văn không thể không bội phục lão cáo già này, bây giờ xem ông còn tính như vậy được nữa hay không?