Mây trắng trôi bồng bềnh trên bầu trơi tháng hai. Gió xuân khẽ dịu dàng mơn trớn gò má của mọi người. Một loại tình cảm ấm áp giống như thấm vào trong lòng mọi người, tựa hồ như cả ruột gan cũng đắm chìm trong gió xuân. Triệu Tử Văn hưởng thụ ánh nắng ấm áp, mỉm cười nói:
- Thời tiết hôm nay thật là đẹp, rất phù hợp để đi chơi xuân!
Lý tài nữ vui mừng nhướn mày kéo cánh tay của hắn nói:
- Đại ca, vậy là huynh đáp ứng sao?
- Muốn huynh đáp ứng cũng được, tuy nhiên phải có một điều kiện.
Triệu Tử Văn cười hắc hắc nói.
Nhìn nụ cười giảo hoạt của đại ca, nàng biết rằng đó không phải là chuyện tốt. Trên khuôn mặt xinh xắn của Lý Dịch An hiện lên vẻ mơ hồ, nàng nhỏ giọng hỏi:
- Điều kiện gì?
Triệu Tử Văn quay đầu lại, nói nhỏ vào tai của nàng:
- Điều kiện này thực ra rất đơn giản… - hôn huynh một cái!
- Đại ca!
Lý tài nữ vừa thẹn vừa mừng dậm mạnh chân, gắt giọng. Nàng cũng không hiểu tại sao mỗi lần tiếp xúc thân mật với đại ca luôn luôn có người quấy rầy. Trong lòng nàng không khỏi thẹn thùng thầm nói: "Muốn hôn thì hôn đi, muội còn có thể ngăn huynh sao?"
Triệu Tử Văn tiếp tục cười nói:
- Nếu không thì đại ca hôn muội một cái được không?
- Không biết là huynh đang nói gì.
Khuôn mặt của Lý tài nữ trở nên đỏ bừng, thẹn thùng vô hạn. Hai tay bắt chéo trước ngực, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp khiến cho Triệu Tử Văn phải âm thầm thề thừa dịp đi chơi hội xuân này phải thực hiện được giấc mộng vĩ đại của mình.
Khuôn mặt Lý tài nữ hơi ửng hồng, nhẹ nhàng nói:
- Đại ca, trong phủ chỉ có mình huynh hay là có cả Hạ tỷ tỷ?
Thành Hàm Đan ba năm tổ chức một kỳ thi hội mà trong kỳ thi hội thì khoa của chính là quan trọng nhất. Đại Kinh quốc cứ ba năm thì tổ chức một kỳ thi hội, cử nhân các tỉnh và học sinh trường quốc tử giám đều có thể dự thi, được lọt vào vòng ba trăm người thì gọi là cống sĩ, hạng nhất thì gọi là hội nguyên.
Hạ Văn Đăng này từ Hàng Châu nghìn dặm xa xôi đến Hàm Đan dĩ nhiên là vì kỳ thi hội này. Kỳ thi hội sắp tổ chức, Hạ Vũ Tình làm tỷ tỷ phải ra sức đốc thúc Hạ Văn Đăng học tập rồi. Mà tiểu nha đầu Hạ Bình ở Triệu phủ cũng thật quá rảnh rỗi, cho nên đi theo cả đại tiểu thư tới thư viện để cùng nhau giám sát Hạ Văn Đăng đọc sách. Dù sao đã có La Thanh Yên âm thầm bảo vệ nàng, Triệu Tử Văn cũng không lo lắng đến vấn đề an toàn của tiểu công chúa này.
Hắn gật đầu cười nói:
- Vũ Tình, bọn họ đều đã tới thư viện.
Thần sắc Lý tài nữ trở nên vui vè, nàng khẽ ừ một tiếng, khôn mặt hồng phấn khẽ nũng nịu nói:
- Đại ca, hôm nay sau khi kết thúc hội chơi xuân, muội sẽ hôn… huynh…
Còn chờ tới khi kết thúc làm gì, tìm chỗ không có ai đánh dã chiến là tốt rồi. Trong lòng Triệu Tử Văn thầm nghĩ như vậy, sau đó hắn vào trong phòng thay một bộ trường sam sạch sẽ rồi cùng với An Nhi vẫn đang xấu hổ cúi đầu đi tới hồ Yên Chi trong kinh thành.
Bây giờ, mùa xuân đã đến, bên hồ Yên Chi xuân ý dạt dào, trăm hoa đua nở. Vô số hoa tươi lay động trong gió, hết sức tươi đẹp. Trên sườn núi có rất nhiều tài tử giai nhân đang ở đó, tà áo trắng nhẹ nhàng, tay mang quạt xếp, đầu đội khăn. Các tiểu thư thẹn thùng mặc quần dài, len lén tỏ lòng ngưỡng mộ các tài tử. Thắng cảnh này khiến cho mọi người phải say mê.
- Đây không phải là Lý tiểu thư sao?
Không biết ai là người đầu tiên trông thấy Lý Dịch An rồi phấn khích kêu lên.
Mọi người nghe vậy đều quay đầu lại nhìn về phía nàng Lý tài nữ tài ba xinh đẹp này. Nàng mặc một chiếc quần dài, mặt phấn má đào, đôi mắt thu thủy mơ hồ có xuân ý trong đó, khuôn mặt đỏ ửng thỉnh thoảng còn nở ra một nụ cười tươi vui, thật là muốn hớp hồn bọn họ.
Đôi mắt của Lý tài nữ luôn dịu dàng nhìn nam nhân bên cạnh mình. Nam nhân này mày kiếm mắt sáng, vô cùng tuấn tú, làn da hơi ngăm đen. Khi bọn họ nhìn thấy tướng mạo của nam tử thì đểu cả kinh, vội vàng ôm quyền thi lễ:
- Tham kiến Tể tướng đại nhân!
Bởi vì lão Hoàng đế đã tuyên chỉ thông cáo với thiên hạ, Triệu Tử Văn bây giờ đã trở thành Tể tướng khiến cho cả nước trên dưới đều xôn xao. Một người mới hai mươi tuổi lại xuất thân là một thư đồng mà lại có thể làm Tể tướng à? Người trong Kinh quốc đa số dĩ nhiên là không ủng hộ, dư luận trong Kinh quốc khắp nơi đều có lời dị nghị. Thậm chí, có người còn trực tiếp dâng cáo ngự trạng nhưng lão Hoàng đế không đếm xỉa tới. Dân không thể đấu với quan, huống chi lại là đương kim Hoàng đế cho nên dân chúng trong nước cũng chỉ có thể yên lặng chấp nhận sự thật này.
Biểu hiện của bọn tài tử rất cung kính nhưng có thể trong lòng bọn chúng đối với Triệu đại nhân một bước lên trời này đang rất khinh thường. Hắn chắc chắn là đã dùng yêu pháp gì đó để mê hoặc Hoàng thượng mới có thể làm lên tới tận tể tướng.
Triệu Tử Văn cười nhàn nhạt nói:
- Hôm nay ta đến đây với thân phận du khách, mọi người không cần đa lễ.
Dù sao hắn cùng là Tể tướng, cũng phải tỏ ra phong độ một chút. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Các tiểu thư mặc đồ trang nhã cẩn thân dò xét Triệu đại nhân một bước lên trời này trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn lợi hại như vậy sao? Nhưng sau đó các nàng cũng ngừng lại mà chuyển sang nũng nịu nhìn Triệu đại nhân tuấn lãng này, tron lòng động ý xuân. Nếu như có thể lấy vị Tể tướng này làm chồng thì cũng là một sự lựa chọn không tệ.
Mà điều quan trọng chính là, đại tài nữ của kinh thành thanh tú động lòng người Lý Dịch An cũng đang kề sát bên cạnh Triệu Tử Văn, cho dù người mù cũng nhận ra ý tứ mập mờ trong đó. Tên Triệu Tử Văn này không chỉ có thân phận cao quý mà lại còn được đại tài nữ yêu mến, các tài tử thấy vậy thì đều ngứa mắt, trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi một phen.
Dưới sườn núi hồ Yên Chi, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt nước trong veo. Một cơn gió xuân thỏi đến gợn sóng trong hồ lên làm rung động nhiều đóa hoa. Trong hồ du thuyền như thoi đưa, tài tử và giai nhân đứng trên đầu thuyền, liếc mắt đưa tình, thật là non sông tươi đẹp dạt dào "xuân ý". Triệu Tử Văn ngược lại không thèm chú ý tới những thần sắc của những tài tử mà lại mê say trong hơi thở của thiên nhiên.
- Triệu đại nhân, có phải ngài là người đã từng đánh bại "vua đối" Sử Trinh Tương phải không?
Một vị tiểu thư có khuôn mặt hơi ửng hồng đi tới, nàng nhẹ giọng hỏi.
Triệu Tử Văn quay người lại, gật gật đầu với vị tiểu thư này:
- Chính là tại hạ!
- Oa, người này chính là Giang Nam đệ nhất thư đồng!
Một vài vị tiểu thư hưng phấn kêu lên. Các nàng vừa nói xong thì nhận ra mình đã mạo phạm đến Tể tướng đại nhân. Thư đồng chính là hạ nhân, đường đường là một Tể tướng mà lại nói thành thư đồng, đây chính là tội danh phạm thượng. Chỉ có điều sắc mặt Triệu Tể tướng cũng không giận dữ, các nàng vội vàng thỏ thẻ xin lỗi.
Thư đồng này không chỉ đã từng đánh bại Văn Trạng nguyên Trần Chính Hào, một bài "Thiếu niên cường" ở Văn đàn hội ở Hàng Châu làm kinh hoàng tứ phía mà còn đánh bại "vua đối – đối thủng bụng" trong kinh thành, ôm mỹ nhân về. Ở trong cuộc thi giải đố đèn ở Hàn Lâm Thư Viện, hắn cũng đã giải hai câu đố đèn liên tiếp, vô cùng xuất sắc. Học thức của hắn cao thâm như thế, được mọi người xưng tụng thì thử hỏi ở trong văn đàn hiện nay có ai không biết hắn chứ? Chỉ là đều không thấy tôn vinh mà thôi!
- Triệu đại nhân, ngài làm cách nào mà đánh bại được Trần Trạng nguyên vậy?
- Triệu đại nhân, nghe nói ngài là tình lang của Các chủ Quân Phương Các, chuyện này có thật không?
- Triệu đại nhân…
Trong thời gian ngắn, những thiên kim tiểu thư bình thường không được ra khỏi nhà đã cảm thấy hứng thú đối với thư đồng thần kỳ này. Có nhiều người nên không ai cảm thấy xấu hổ, họ đều vây Triệu Tử Văn vào chính giữa.
Nữ nhân khi đã cuồng nhiệt thì không có biện pháp nào giải quyết. Mặc dù bình thường các thiên kim tiểu thư này tỏ vẻ rụt rè nhưng trong lòng đều rất nhiệt tình.
"Ta từ lúc nào đã bị gán ghép với cái cô nàng hồ mị tử họ Lâm chỉ có một tay kia chứ?" Triệu Tử Văn thật sự dở khóc dở cười, không ngờ các nữ tử ở kinh thành này cũng khó đối phó như thế.
- Cái gì mà Giang Nam đệ nhất thư đồng, ta thấy hắn chính là Giang Nam đệ nhất dâm tặc thì có.
Một thanh âm thánh thót vang lên bên tai mọi người. Các tài tử vốn đang đỏ mặt ghen ghét nghe thấy vậy đều vui vẻ, nghe giọng nói oanh yến này là họ biết tiểu quận chúa đã đến.
Tại sao lại là cô nàng này? Triệu Tử Văn cảm thấy mình và nàng đúng là oan gia ngõ hẹp đến tận cùng. Không thể chịu nổi nữa, với lại hắncũng chẳng thèm để ý đến tiểu quận chúa này mà là đang chú ý tới Tô Tiểu Muội thành thục vũ mị kia, hướng về phía nàng mà mỉm cười.
Tô Tiểu Muội cũng không còn thẹn thùng khi nhìn thấy Triệu Tử Văn như trước kia mà nhẹ nhàng thản nhiên cười với hắn. Tuy nhiên ở giữa lông mày nàng có ẩn chút xuân ý. Dáng người cao gầy đầy đặn cùng với bộ ngực sữa cao ngất hiện ra trước mắt các nam tử khiến cho bọn họ đều không nhịn được phải nuốt nước miếng. Trong lòng đều thầm than thở, đáng tiếc, đáng tiếc.
- Hừ, ngươi thấy bản quận chúa tại sao không hành lễ?
Tiểu quận chúa đi tới trước mặt Triệu Tử Văn, chống hai tay vào hông mắng.
Triệu Tử Văn cười lạnh lùng:
- Tại sao ta phải hành lễ?
Các tiểu thư ỏ bên cạnh hắn nhìn thấy quận chúa dương cung bạt kiếm đều hoảng sợ tránh sáng một bên. Lý tài nữ cũng hơi lo sợ đứng cạnh bên người Triệu đại ca. Nàng cũng không hiểu tại sao nàng tiểu quận chúa này lại luôn gây khó dễ cho đại ca.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạng An Ninh đỏ lên:
- Ta là quận chúa của Đại Kinh, ngươi dám không hành lễ sao?
Triệu Tử Văn hừ nhẹ một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi là quận chúa thì có thể nhục mạ mệnh quan triều đình sao?
- Đúng rồi, vừa rồi quận chúa mắng Triệu đại nhân là dâm tặc, đây chính là vi phạm đến luật lệ của Đại Kinh.
Một vài vị tiểu thư nhỏ giọng thầm nói.
Triệu Tử Văn thân là Tể tướng ở Đại Kinh, thân phận này của hắn cũng không thấp hơn so với quận chúa bao nhiêu. Hôm nay quận chúa nhục mạ Tể tướng Đại Kinh, không đi gặp Hoàng thượng tố cáo nàng thì thôi, lại còn bắt ta hành lễ sao? Tuy nhiên Triệu đại nhân cũng không phải là người thích đâm chọc gì người khác, hắn chỉ dọa nàng tiểu quận chúa không biết trời cao đất rộng này một chút.
- Ngươi. ………
Hạng An Ninh nhất thời nghẹn giọng. Nếu như luận ai sai thì so với việc quận chúa làm nhục hắn với việc hắn không hành lễ chẳng đáng là gì. Trong lòng nàng rất tức giận, phản bác lại vô lực, trên khuôn mặt mỹ miều như muốn phun ra lửa giận.