Đêm tối yên tĩnh, gió nhè nhẹ thổi, cả hoàng thành rơi vào trong một khoảng không gian lạnh. Mấy nghìn lính Ngự Lâm Quân thu thập hết những thi thể ở trước phủ của Tể tướng, sau đó quay về doanh trướng tiếp tục ngủ. Tuy nhiên cảnh tượng người chết ở khắp nơi trên mặt đất vẫn khiến họ không khỏi cảm thấy rùng mình. Không chỉ vậy, với việc còn có nhiều binh sĩ bị cắt yết hầu, trợn trừng hai mắt rồi chết cho thấy nhát kiếm đó rất mạnh mẽ, mà Điền tướng quân thì không thể có thân thủ này được… chẳng lẽ là cao nhân khác sao?
La Thanh Yên này đến không thấy bóng dáng, đi không thấy tung tích cho nên bọn họ không phát hiện ra cao thủ này chính là một nữ tử. Bọn họ chỉ là quân sĩ của Ngự Lâm Quân nên cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi trở về doanh trướng liền từ từ thiếp đi…
Trước của Triệu phủ nồng nặc mùi máu tươi, trì trệ chưa bay hết khiến cho các cửa phủ trong hoàng thành đều đóng chặt mọi cửa lại kể cả cửa sổ.
Triệu Tử Văn bây giờ đã thay đổi quần áo sạch sẽ, nhàn nhã nằm trên giường. Hạ Bình cũng không chịu ngủ một mình cho nên đã chạy đến căn phòng này, cùng với hắn ngủ chung một giường.
- Tử Văn, huynh còn chưa trả lời muội!
Hạ Bình rúc vào trong lòng, ôm lấy eo của hắn, chu chu cái miệng nhỏ nhắn ra.
Triệu Tử Văn đánh nhau với Sở Thăng đã dùng hết sức cho nên bây giờ cảm thấy hơi mệt mỏi, hắn ngáp một cái rồi nói:
- Trả lời chuyện gì?
Hạ Bình đấm vào ngực hắn, gắt giọng:
- Đáng ghét, còn giả bộ hồ đồ, có phải muội luôn luôn gây chuyện vô lý phải không?
Triệu Tử Văn cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng cho rằng Hạ Bình gây chuyện vô lý, tiểu nha đầu này chỉ đôi khi ăn dấm chua mà thôi. Nếu như nói tối nay nàng vô lý gây chuyện thì chỉ có thể trách tính cách của nàng quá mạnh mẽ mà thôi, hắn cười nói:
- Sao lại thế được, trách nhiệm của huynh là bảo vệ muội mà!
Hạ Bình gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, một hồi lâu nàng ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nói:
- Tử Văn, huynh còn nhớ cái đêm ở Tây hồ trường đình không?
- Sao vậy?
Triệu Tử Văn ôm lấy eo lưng nhỏ nhắn của Hạ Bình, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người của nàng, cười nói.
Hạ Bình giương đôi mắt to lên nói:
- Thực ra, chuyện xảy ra đêm hôm đó muội đã tính nói sớm cho huynh nhưng lại không tìm được cơ hội.
"Cái gì mà không có cơ hội? Cơ hội còn nhiều mà, nha đầu ngốc này bịa chuyện mà cũng không biết cách. Chỉ sợ rằng nàng không muốn nói ra thôi, dù sao tiểu nha đầu này cũng đã có thói quen thường xuyên tự đối mặt với nỗi đau của mình." Triệu Tử Văn thầm nói trong lòng.
Điền Hổ đã sớm nói qua, Hạ Bình không phải là bị người khác lừa gạt đi ra trường đình mà là có một vật gì đó đã dụ dỗ nàng bước đi. Chỉ có điều Triệu Tử Văn cũng không muốn gặng hỏi nàng, bởi vì nếu như nàng không muốn nói ra thì cho dù là bức ép cũng vô ích.
Triệu Tử Văn nghĩ tới một người nào đó rồi nói:
- Ừ, muội nói đi, huynh nghe.
Hạ Bình lấy mảnh ngọc bội hoàng gia đeo trên chiếc cổ trắng nõn xuống. Đúng lúc nàng lấy mảnh ngọc bội xuống thì xuân quang sạ tiết, cổ áo được mở rộng để lộ chiếc yếm đỏ bên trong, có thể nhìn thấy khe rãnh lờ mờ. Da thịt trắng như tuyết trở nên kiều diễm trước ánh đèn hồng, ngay cả hai điểm đỏ cũng như ẩn như hiện. Hai mắt Triệu Tử Văn liền sáng lên…
- Huynh nhìn cái gì chứ!
Hạ Bình nhìn đôi mắt ngây ngốc của hắn, kỳ quái hỏi, vừa nhìn theo ánh mắt của hắn, nàng trông thấy y sam của mình hơi bị lộ ra, lộ ra xuân quang bên trong.
- A!
Hạ Bình xấu hổ kêu to lên một tiếng, kéo chặt áo lại, sau đó liền đấm vào ngực Triệu Tử Văn rồi nói:
- Huynh thật là bại hoại, lại chiếm tiện nghi của người ta!
"Nhìn lão bà của mình một chút cũng không được sao?" Triệu Tử Văn dở khóc dở cười nói lảng sang chuyện khác:
- Muội muốn cho huynh xem miếng ngọc bội phải không?
Hắn nhìn miếng ngọc bội trên tay Hạ Bình rồi nhớ tới miếng ngọc bội của An Ninh quận chúa thì thấy giống nhau như đúc, không khác nhau tí gì.
Hạ Bình đột nhiên giơ tay phải lên, dang hai tay ra, trong nháy mắt lấy ra một mảnh ngọc bội hoàng gia nữa. Triệu Tử Văn thấy vậy thì trợn mắt cứng lưỡi hỏi:
- Hạ… Hạ Bình, chẳng lẽ muội biết ma thuật, một cái… sao lại biến thành hai… cái rồi?
- Cái gì mà ma thuật, chẳng hiểu huynh nói gì nữa.
Hạ Bình trách mắng rồi nói tiếp:
- Một mảnh là do mẫu thân muội để lại, còn một… mảnh khác…
Triệu Tử Văn liền cảm thấy kinh ngạc, lại vừa cảm thấy choáng váng. Hắn biết rằng Hạ Bình muốn nói điều gì, vô cùng sửng sốt hỏi:
- Bình Nhi, ý của muội là, đêm đó có người dùng mảnh ngọc bội này dẫn muội ra ngoài.
Một chút hồ đồ khiến người ta tức chết, một chút thông minh khiến người ta phải bội phục. Hạ Bình cũng không hiểu tính tình của hắn, chỉ gật đầu nói:
- Chính là buổi tối hôm đó, có người đem ngọc bội cùng với một tờ giấy mang vào trong sương phòng của muội, trên tờ giấy viết---- Lúc ở Tây Hồ trường đình nhìn thấy nó muội không biết là bảo vật hoàng gia, chỉ biết là vật do mẫu thân lưu lại. Nhìn nó giống như đúc mảnh ngọc bội của ta, muội còn tưởng là mẫu thân còn sống trên đời, không ngờ đây chỉ là một cái bẫy…
Nàng vừa nói nước mắt vửa chảy như suối. Nàng nhào vào trong lòng Triệu Tử Văn, ôm chặt lấy hắn, nếu như đêm đó vì nàng mà Triệu Tử Văn phải bỏ mạng thì nàng chết nghìn lần vẫn chưa hết tội.
Đôi mắt Triệu Tử Văn chợt loé sáng, hắn cúi đầu trầm tư suy nghĩ sự bí ẩn bên trong. Miếng ngọc hình phượng của hoàng gia thì chỉ quận chúa và quý phi mới có được, mà hoàng thất hiện nay chỉ còn một vị công chúa và một vị quận chúa. An Ninh quận chúa không hề bị mất ngọc bội, vậy mảnh ngọc này là của quý phi nào đây? Quý phi vốn không được ra khỏi cửa cung, mảnh ngọc bội lại là tín vật của hoàng gia nếu như mà bị mất thì tội sẽ không hề nhẹ. Vậy tại sao người đó lại dám giao cho kẻ xấu dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ, mẫu thân của Hạ Bình lại …. vị ca kỹ đó ư?
Hắn mở to mắt, nếu như mảnh ngọc bội này là của mẫu thân Hạ Bình thì nó đã bị rơi vào tay kẻ xấu hơn mười năm trước. Nếu như dựa theo lý thuyết thì An Vương hẳn đã biết sự việc ngay từ đầu. Chẳng lẽ mẫu thân của Hạ Bình lại chính là…
Không thể, không thể nghĩ như vậy được. Triệu Tử Văn không dám nghĩ nữa, bởi vì hắn càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng. Hắn không thể nghĩ xấu về nhạc mẫu như vậy, nhất định vật này là do phi tử của hoàng đế lén đưa cho An Vương, hoặc là vô tình làm mất để rơi vào tay y. Tuy nhiên đây chỉ là phán đoán, có thể có nguyên nhân khác, An vương sau khi bị đánh bại liền… đi điều tra bí mật trong đó.
- Tử Văn, huynh đang nghĩ gì vậy?
Hạ Bình thấy Triệu Tử Văn ngây người thì hỏi.
Nhìn khuôn mặt xinh tươi như tranh vẽ của Hạ Bình, Triệu Tử Văn liền hồi phục lại tinh thần, lắc lắc đầu thầm nghĩ: "Chuyện này nhất định không thể như vậy. Nếu như là vậy thì họ sẽ càng không dung tha cho hậu thế là tiểu nha đầu Bình Nhi , ta làm sao có thể có ý nghĩ này được! Trong chuyện này nhất định có huyền cơ!"
- Huynh đang nghĩ xem khối ngọc bội này là của người nào?
Triệu Tử Văn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Hạ Bình, thầm xin lỗi Hạ Bình vì suy nghĩ ác nghiệt vừa rồi của mình, dịu dàng nói chuyện với nàng.
Hạ Bình nhỏ giọng nói:
- Hay là của mẫu thân muội? Chỉ có điều lão gia đã từng nói với muội khối ngọc bội trong tay muội là do mẫu thân để lại. Chẳng lẽ mẫu thân có hai khối sao?
Hôm nay Triệu Tử Văn cảm thấy hơi khó khăn. Hạ tướng quân hẳn biết rõ ràng mọi chuyện , nếu như đến tìm lão thì chắc chắn là lão có thể giải đáp bí ẩn cho mình. Nhưng Triệu Tử Văn lo lắng rằng ở đằng sau sẽ có một bí mật mà mình không mong muốn.
- Không thể, chỉ có hoàng phi, công chúa và quận chúa mới có được khối ngọc bội như vậy. Chắc chắn có người đã đánh cắp ngọc bội của hoàng phi rồi dùng nó để dẫn dắt muội ra.
Triệu Tử Văn tìm lý do giải thích cho nàng.
Hạ Bình gật gật đầu, nàng nghĩ tới mẫu thân đang ở dưới âm phủ liền nức nở khóc lóc nói:
- Mẫu thân muội chẳng có thân phận gì. Muội hận phụ thân, tại sao ông ấy không bảo vệ mẫu thân của muội chứ?
Điền Hổ đã sớm tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng, lén đem phong thư ghi lại chuyện mười sáu năm trước đưa cho nàng. Hạ Bình bình thường vẫn hay nhớ tới lão Hoàng đế nhưng sau khi biết được mọi chuyện liền chuyển thành nỗi oán hận…
- Bây giờ muội vẫn còn hận ông ấy sao?
Triệu Tử Văn ôm Bình Nhi vào trong lòng thật chặt, dịu dàng hỏi.
Bình Nhi như một con mèo nhỏ cuộn mình vào trong lòng hắn, nắm lấy bả vai vạm vỡ của hắn, nức nở khóc:
- Hận! Muội dĩ nhiên hận ông ấy! Tại sao hôm nay ông ấy có thể bảo vệ muội mà năm đó lại không bảo vệ mẫu thân, làm hại mẫu thân nghèo túng đến mức không có cả tiền để chữa bệnh. Mẫu thân muội cam tâm tình nguyện chịu khổ vì ông ấy, nhưng ông ấy ngay cả một cái danh phận cũng không cho mẫu thân. Muội hận ông ấy, hận ông ấy!
Tâm tình Hạ Bình bị kích động, nàng ôm Triệu Tử Văn thật chặt khóc rống lên giống như xé gan xé ruột khiến cho người ta không kìm nổi chua xót. Nguồn: http://truyenfull.vn
Triệu Tử Văn khẽ vỗ bờ vai mềm mại của nàng. Hắn cũng không biết phải nói gì cho tốt, lão hoàng đế nợ tình phong lưu khiến cho mẫu thân Hạ Bình có mang sinh ra nàng rồi dẫn tới việc bị hoàng hậu đuổi giết, cuối cùng có một kết cục thê thảm. Nhưng trong lòng Hạ Bình dường như vẫn hy vọng được trông thấy lão Hoàng đế một lần, nàng vừa hận vừa yêu, không ngừng giằng xé, tâm trí bối rối…
Hắn cúi đầu xuống hôn vào đôi môi đã thấm đẫm nước mắt chảy xuống của Bình Nhi rồi nói:
- Thực ra, Hoàng thượng cũng có rất nhiều nỗi khổ tâm…
Hạ Bình lắc lắc đầu, ra vẻ không tin:
- Ông ấy là Hoàng đế cao cao tại thượng thì còn có nỗi khổ tâm gì nữa, nhất định là ông ấy ghét bỏ mẫu thân muội.
- Aizzz, làm Hoàng đế, thật ra có rất nhiều nỗi khổ tâm khó nói. Hoàng đế phải bận tâm đến danh dự hoàng gia, đến đại thần văn võ, càng không thể để lộ tâm tình ra ngoài. Nỗi bận tâm của ông ấy đối với thường nhân của chúng ta còn nhiều hơn. Ông ấy nếu như ghét bỏ mẫu thân của muội thì năm đó đã không có ý muốn nạp mẫu thân muội làm phi, bây giờ lại còn phái nhiều cao thủ bảo vệ muội nữa. Ông ấy đúng là Hoàng đế chí tôn trong thiên hạ, nhưng cũng là một người… cha. Muội là con gái ruột của ông ấy, có thâm tình cốt nhục mà lại không thể gặp được, nỗi thống khổ này đúng là khiến ông ấy vô cùng đau đớn trong lòng. Nhưng ông ấy là Hoàng đế cao cao tại thượng nên không thể để lộ trước mặt người khác… Cảm giác này, lại càng khó chịu!
Triệu Tử Văn khẽ vuốt ve mái tóc của Hạ Bình, dịu dàng nói.
- Tử Văn, Tử Văn.
Không biết sau khi trầm tư đã bao nhiêu lâu, Hạ Bình đẩy đẩy hắn, dịu dàng nói to vào lỗ tai của hắn. Triệu Tử Văn dụi dụi mắt, cười nói:
- Chuyện gì vậy, huynh nói gì không đúng phải không?