Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 237: Bay lên




Tô Thức khen:
- Triệu tiểu ca quả thực là nhãn lực rất tốt! Tuy nhiên Triệu tiểu ca cho rằng tranh này có tính là tác phẩm xuất sắc không?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Ta liền cả gan bình vài câu. Luận về công phu hội họa thì bức tranh này có thể xưng là hạng nhất, nhưng nếu xét theo bố cục thì bức tranh này chỉ được xem là hạng hai. Nếu nói về hàm ý, nhiều nhất chỉ có thể tính là hạng ba.
Tô Thức vốn cũng chỉ định giết thời gian, nhưng nghe Triệu Tử Văn nói vậy, lập tức có hứng thú, lớn tiếng nói:
- Xin được nghe rõ hơn!
Triệu Tử Văn thản nhiên nói:
- Bức tranh này tên là khổng tước đồ, tự nhiên lấy khổng tước là việc chính, mà khổng tước xòe đuôi thực sự hoa lệ vô cùng, cho nên khổng tước xòe đuôi là khi khổng tước kiêu ngạo, hẳn là có uy thế tranh giành vẻ đẹp. Tuy nhiên trong ánh mắt khổng tước lại không tìm thấy khí thế gì!
Tô Thức gật đầu không nói gì, vô cùng đồng ý với những gì Triệu tiểu huynh nói.
Triệu Tử Văn lại nói:
- Bụi hoa bên cạnh khổng tước được vẽ bề ngoài rất tốt, nhưng dùng màu sắc thiên về diễm lệ, hơi có xu hướng khách át giọng chủ, làm cho người ta nhìn thấy hoa liền không nhìn khổng tước nữa. Khí thế của khổng tước thua kém vài phần, đây mới là nét bút hỏng nhất...
Hắn còn chưa nói xong, lại nghe thấy một giọng nói từ phía sau:
- Chỉ toàn nói hươu nói vượn!
Triệu Tử Văn không nhanh không chậm quay đầu lại, liền thấy một đôi thiếu nữ thanh lịch, thoát tục, tràn đầy sức sống đang đứng ở cửa, đều mặc váy dài màu trắng giống nhau. Thiếu nữ bên trái dáng người cao gầy, khiến nam nhân đứng cạnh cũng phải e ngại vì dáng người cao của nàng. Nàng có hàng mi thanh mảnh, khí độ ung dung cao quý trời sinh. Thiếu nữ bên phải thì tuổi hơi nhỏ một chút, khuôn mặt xinh đẹp vẫn đầy nét trẻ con, từ đầu đến chân đều không hề có trang sức nhưng toàn thân đều rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, quần áo lại cực vừa vặn, da trắng như tuyết, có một vẻ thanh lịch thoát tục. Nàng có hàng mi hơi đậm, mắt sáng như sao, tuy rằng không dùng son phấn nhưng nét mặt tuyệt thế đó khiến người đối diện không dám nhìn gần. Chỉ có điều đôi mắt đẹp của nàng căm giận nhìn Triệu Tử Văn, rất có khí thế thề không bỏ qua cho hắn.
Tô Thức nghe thấy có người giương oai trong phủ Thái sư của mình, lập tức nổi giận quay đầu định quát mắng, nhưng vừa thấy thiếu nữ bên phải liền như quả bóng xì hơi, ngượng ngùng cười nói:
- Vi thần tham kiến An Ninh quận chúa!
- Vi thần tham kiến An Ninh quận chúa! Triệu Tử Văn cũng chỉ có thể cười nói theo. Ai bảo cô nàng này là quận chúa cơ chứ? Cho dù hắn đã lên làm Tể tướng, cũng phải thi lễ với nàng.
- Hừ!
An Ninh quận chúa hừ mạnh một tiếng. Đêm qua nàng bị sỉ nhục, sao có thể quên ngay được? Nàng nghiến răng nghiến lợi nói với Triệu Tử Văn:
- Ta còn tưởng rằng ai chỉ trỏ, hóa ra là tiểu thư đồng nhà ngươi.
- Quận chúa, Triệu tiểu ca hiện giờ là Tể tướng. Không phải thư đồng!
Tô Thức thấy tiểu quận chúa giương cung bạt kiếm, khẳng định là có chút ân oán với Triệu tể tướng, vội vàng cười làm lành nói.
Hạng An Ninh khẽ cắn môi, đôi mắt đẹp như muốn phun lửa, khinh miệt nói:
- Hắn cũng xứng sao?
- An Ninh, không nên nói như vậy. Triệu đại nhân nói không sai. Bức họa này đích xác còn thiếu sót.
Tô Tiểu Muội khẽ kéo váy Hạng An Ninh, nhẹ nhàng nói.
Từ đầu tới giờ, Tô Uyển Nhu đều không hề ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng trốn ở phía sau tiểu quận chúa, cũng không biết là thẹn thùng cái gì. Ở đây cũng chỉ có mình Triệu Tử Văn biết. Hắn cười ha hả với Tô Tiểu Muội, làm cho nàng lại đỏ ửng mặt lên.
Tiểu quận chúa tức giận đỏ mặt nói:
- Cái gì thiếu sót? Ta thấy chẳng qua là ba hoa chích chòe để lấy lòng người khác. Đúng là hạng người nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
Tô Tiểu Muội cũng không biết làm gì với quận chúa điêu ngoa này, liền dịu dàng nói với Triệu Tử Văn:
- Triệu đại nhân xin chớ trách móc. Bình thường An Ninh được nuông chiều quá, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Giọng nói của nàng như chim hoàng oanh rời núi, từng câu từng chữ đều có âm điệu lay động lòng người
Tiểu quận chúa không thuận theo không buông tha nói:
- Tiểu Muội, rõ ràng là sai lầm của hắn, hắn dựa vào cái gì nói bức tranh của tỷ thậm chí còn không được tính là hạng ba chứ?
Hóa ra là Tô Tiểu Muội làm, Triệu Tử Văn cười nói:
- Là ta đường đột giai nhân, xin Tô tiểu thư thứ lỗi!
Tô Thức trừng to mắt, cảm giác không thể tin nổi, Triệu tiểu ca này hiểu lễ nghi như vậy từ khi nào thế?
- Chẳng phải ngươi nói tranh của Tiểu Muội không tốt sao? Ngươi liền vẽ một bức khổng tước đồ cho ta. Nếu tranh không tốt, ta sẽ cho ngươi biết tay.
Hạng An Ninh tìm cơ hội trả thù, giơ nắm tay bé nhỏ lên đe dọa Triệu Tử Văn.
- An Ninh!
Tô Uyển Nhu hờn dỗi nói. Bộ dạng của nàng thành thục quyến rũ, mỗi lần thấy Triệu Tử Văn đều có vẻ ngượng ngùng, rất động lòng người. Mỗi động tác giơ tay, nhấc chân của nàng đều có khí chất ung dung, quý phái, hơn nữa dáng người nàng lại cao dong dỏng như siêu mẫu khiến Triệu Tử Văn nhìn thấy phải nuốt nước miếng.
Triệu Tử Văn muốn tránh cũng không được, dù sao cũng đang rảnh rỗi, liền gật đầu mỉm cười nói:
- Tại hạ bất tài, liền vẽ một bức vậy.
Tô Thức cười nói:
- Như thế rất tốt, cũng khiến Uyển Nhu xem thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (người giỏi có người giỏi hơn, ngoài vùng trời này còn vùng trời khác)!
Ông nói tôi tớ mang giấy, bút mực, giấy trắng Tuyên Thành tới cho Triệu Tử Văn, tất cả để trên án thư.
Triệu Tử Văn từ từ đi tới trước án thư, cũng không nóng lòng vẽ ngay mà quay người hỏi Tô Tiểu Muội:
- Tô tiểu thư có đồng ý mài mực cho ta vẽ hay không?
Tiểu quận chúa mân mê cặp môi anh đào đáng yêu nói:
- Vẽ một bức tranh mà cũng có nhiều chú ý như vậy sao?
Triệu Tử Văn mỉm cười nói:
- Quận chúa nói vậy sai rồi! Muốn hoàn thành một bức tranh, đầu tiên phải chú ý tới mài mực đậm nhạt. Ta thấy Tô tiểu thư dùng mực rất cao siêu, cho nên mới có yêu cầu này.
- Hừ! Cố làm ra vẻ huyền bí, để ta xem ngươi có thể vẽ được loại tranh gì nào!
Hạng An Ninh tức giận đi sang một bên, chờ xem hắn sẽ mất mặt như thế nào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tiểu Muội đỏ ửng, dịu dàng gật gật đầu, đi tới một bên án thư để mài mực.
Triệu Tử Văn giơ tay cầm lấy bút lông, chấm đẫm mực, vung tay thoăn thoắt trên tấm giấy Tuyên Thành. Triệu Tử Văn vừa mới tiến vào trạng thái liền như thể cả đất trời chỉ có một mình hắn tồn tại. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Từ nhỏ hắn đã theo mẹ là giáo sư mỹ thuật tạo hình lăn lộn trong bao nhiêu phòng tranh, không có chút tài năng thì uổng phí mất hai mươi năm lăn lộn. Mỗi nét bút của hắn đều như trút xuống toàn bộ tâm tình, cũng giống như trước kia, mẹ hắn luôn luôn ở bên cạnh giám sát hắn. Mỗi nét bút thoáng nhìn thì như tùy ý nhưng nhìn kỹ lại thấy không chê vào đâu được.
Ánh mắt của An Ninh quận chúa bắt đầu là khinh thường dần dần biến thành thưởng thức, nhưng nàng che giấu rất tốt, không ai nhìn thấy được mà chỉ thấy vẻ khinh miệt bề ngoài. Tuy nhiên đôi mắt đẹp của Tô Tiểu Muội thì toát lên vẻ sùng bái rõ rệt.
- Được rồi!
Triệu Tử Văn lưu lại lời bạt trên tranh xong, nhẹ nhàng đặt chiếc bút lông lên giá bút.
Tô Thức thưởng thức gật gật đầu:
- Tranh rất đẹp!
Trong tranh có một con phượng hoàng ngẩng đầu, cánh chim ánh vàng rực rỡ, mắt phượng sáng ngời, lộ ra hào quang khiếp người. Trên không trung là cảnh tượng sầu thảm, một trận mưa gió sắp xảy ra. Bất kể thế bút, bút lực, bút ý đều không chê vào đâu được.
Tô Tiểu Muội vẫn mải nhìn bức tranh của hắn, có thể thấy nàng rất thưởng thức bức tranh này.
- Này, chẳng phải ta nói ngươi vẽ khổng tước sao? Sao ngươi lại vẽ phượng hoàng vậy?
An Ninh quận chúa dậm chân, nổi giận đùng đùng nói, nhưng đôi mắt đẹp lại lóe ra hào quang giảo hoạt, hiển nhiên là cao hứng vì tóm được lỗ hổng của kẻ vô sỉ này.
Triệu Tử Văn không hề để ý tới tiểu nha đầu cố tình gây sự này, tươi cười nói với Tô Tiểu Muội:
- Tô tiểu thư, có biết ý nghĩa bức tranh của ta không?
Vừa rồi Tô Tiểu Muội chỉ là thưởng thức bút pháp của hắn, cũng chưa xét tới ý nghĩa của bức tranh, liền lắc đầu nói:
- Không biết, hay là Triệu đại nhân nói cho ta nghe một chút đi?
Triệu Tử Văn nhìn khuôn mặt xinh đẹp thành thục diễm lệ của Tô Tiểu Muội, lại quay đầu nhìn bức khổng tước đồ phía trên tường, chậm rãi nói:
- Khổng tước chung quy là khổng tước, không có khả năng bay lên biến phượng hoàng!
- Ngươi là đồ vô sỉ, dám sỉ nhục Tô Tiểu Muội!
An Ninh quận chúa nghe vậy lập tức giậm chân, nắm chặt tay như thể sẵn sàng xông lên đánh nhau một trận với kẻ vô sỉ này. Còn Tô Tiểu Muội nghe vậy đôi mắt đẹp thiếu chút nữa phải rơi lệ, một câu này của Triệu đại nhân nhất châm kiến huyết (một câu nói trúng điểm cốt yếu), đúng vào chỗ đau của nàng, khiến đôi mắt nàng tràn đầy hơi nước.
Tô Thức than nhẹ một tiếng, nhưng không nói gì thêm. Ông tin tưởng Triệu tiểu ca rộng lượng, sẽ không cố ý làm nhục Uyển Nhu, khẳng định là có dụng ý.
- Ta nói này quận chúa, ngươi có thể chờ ta nói cho hết lời hay không?
Triệu Tử Văn rốt cục không thể nhẫn nhịn nổi cô bé đanh đá này, liếc mắt xem thường nói.
Tiểu quận chúa hơi giật mình, cắn răng nói:
- Được, ta sẽ chờ ngươi nói xong mới trị tội ngươi!
Triệu Tử Văn hoàn toàn không biết nói gì về tiểu ma nữ này. Nếu nàng không phải là quận chúa, chắc chắn phải đánh vào mông nàng mới được!
- Tô tiểu thư không nên hiểu lầm, ta cũng không có ý hạ thấp tiểu thư!
Triệu Tử Văn thản nhiên cười nói:
- Ta muốn nói cho tiểu thư rằng, không cần đi để ý tới ánh mắt thế tục. Nàng không phải là khổng tước, mà là một con phượng hoàng có thể bay lên, cho nên ta mới vẽ bức họa tặng cho nàng.
- Tặng cho ta?
Tô Tiểu Muội hiển nhiên không phản ứng kịp, cẩn thận cân nhắc mới phát hiện vừa rồi Triệu đại nhân nói tới ẩn ý trong bức tranh của nàng, cũng không phải là muốn hạ thấp, mà hắn vẽ bức họa này là để cổ vũ mình.
Tô Tiểu Muội gạt lệ trên khóe mắt, thản nhiên cười nói:
- Cảm ơn bức tranh của Triệu đại nhân, ta nhất định sẽ rất trân quý nó.