Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 235: Có đến mà không có về




- Ngài muốn nói là Hoàng thượng là đang á kiện khang?
An Vương dò hỏi.
- Vương gia quả nhiên thông minh!
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Mấy ngày trước đây, Hoàng thượng đúng là bị vây trọng trạng thái cơ năng sinh lý thấp giữa bệnh tật và khỏe mạnh, mà trạng thái á kiện khang cũng là triệu chứng giai đoạn trước của rất nhiều tật bệnh, Tuy nhiên hôm qua Hoàng thượng nhiễm phong hàn, đã nói lên á kiện khang này chỉ là một chút bệnh nhỏ, có thể thấy được Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, cho nên tiểu công công này cũng không có tội, mà là do á kiện khang gây ra!
- Hoàng thượng thánh an!
Sau khi nói xong, Triệu Tử Văn lập tức quỳ một gối xuống đất, ánh mắt lóe lên giảo hoạt, hô to.
Văn võ bá quan hơi hơi sửng sốt, vội vàng đều quỳ rạp xuống đất, hô:
- Hoàng thượng thánh an!
An Vương nghe được vẫn cảm thấy mơ hồ, tuy nhiên cũng đại khái hiểu được á kiện khang này cũng không phải là mau chóng có bệnh, tuy nhiên Triệu đại nhân này đột nhiên quỳ xuống đất, khiến y cũng phải quỳ xuống theo, nhưng đôi mắt phóng ra sát ý, quả thực muốn chém Triệu đại nhân này làm trăm đoạn.
Mấy ngày trước quả thật lão Hoàng đế tinh thần không tốt, nhưng vẫn không sinh bệnh, bởi vậy Triệu Tử Văn nói có vẻ có đạo lý, không ai có thể phản bác. Tiếp đó hắn lại dùng chiêu thức rất khéo léo, Tể tướng quỳ xuống đất, mà không người nào có thể phản bác, toàn bộ triều đình đành phải quỳ rạp xuống đất, hô to Hoàng thượng thánh an, An Vương cũng đành cam chịu kết cục thất bại.
Lão Hoàng đế vuốt chòm râu dài, bội phục nhìn Triệu đại nhân này, cũng không biết hắn biết đạo lý á kiện khang đó từ đâu mà có thể xin tội cho tiểu thái giám. Lão cười ha hả nói:
- Trẫm hồng phúc tề thiên, tự nhiên sẽ không bị đánh bại bởi một chút phong hàn nho nhỏ!
Á kiện khang này khả năng chuyển hóa thành bệnh nặng, cũng có thể là tiểu bệnh, hiện giờ chỉ là một chút phong hàn, văn võ bá quan cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao miệng của Triệu đại nhân có thể nói chết thành sống, bọn họ sao có thể cãi nổi chứ?
Tô Thức và Tần Quán đều nghẹn cười tới mức đỏ bừng mặt. Quỷ kế của An Vương hiển nhiên là không thể thành công, cũng may Triệu tiểu ca cái khó ló cái khôn, đúng lúc ngăn lại. . . . . .
An Vương đứng lên, lại lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng. Thần có chuyện quan trọng khải tấu!
Nhìn An Vương cáo già này, cũng không biết lại có âm mưu gì, lão Hoàng đế nhấp nháy ánh mắt như có như không, chậm rãi nói:
- Giảng!
An Vương đã sớm quen với thần sắc này của lão Hoàng đế, thản nhiên nói:
- Đội quân ngàn người của Hung Nô đã sắp tới Hàm Đan, xin mời Hoàng thượng hạ chỉ nghênh đón đại quân Hung Nô!
Đại quân Hung Nô vốn sau hai ngày là có thể tới Hàm Đan, nhưng bọn chúng lại cố ý ghìm chậm tốc độ hành quân lại, đơn giản chính là khiến Đại Kinh tự mình tới đón tiếp. Nếu đáp ứng, chẳng phải là diệt uy phong của Đại Kinh sao?
Lão Hoàng đế hừ một tiếng, trầm ngâm nói:
- Đối với việc nghênh đón Hung Nô, chư vị có ý kiến gì không?
Mọi người nhìn nhau, không biết Hoàng thượng rốt cuộc có ý tứ gì, lại càng không dám phản bác An Vương lòng lang dạ sói này, không ai dám tùy tiện lên tiếng. An Vương đứng ở vị trí cao nhất bên trái cười thâm thúy, lơ đãng liếc về phía sau một cái.
Một người từ trong hàng bước ra, cung kính nói:
- Bẩm Hoàng thượng, theo ý kiến của thần, Hung Nô năm nay tới triều kiến, có thể thấy được sự hữu hảo của Hung Nô Thiền Vu đối với Đại Kinh ta. Mà Đại Kinh ta cũng là quốc gia lễ nghi, tự nhiên nên tới đón chào. Việc này quan hệ tới ngoại giao của hai nước, xử lý không tốt có thể sẽ gây thành tranh chấp ngoại giao, mất mặt thiên triều ta, không thể sơ suất. Theo ý kiến của thần, hẳn là phái đại thần cung nghênh đại quân Hung Nô!
Triệu Tử Văn giải quyết xong chuyện của tiểu thái giám, vốn tưởng rằng sẽ không còn chuyện gì nữa, đang buồn ngủ lại nghe thấy người nói chuyện, lập tức tinh thần tỉnh táo, hoá ra người vừa đứng ra nói chính Lại bộ thượng thư Trương Liệt Hiến.
Cái gì mà triều kiến, trong lòng các đại thần đều hiểu rõ. Lần trước Hung Nô nói dối là chuẩn bị tiến công Đại Kinh với quy mô lớn, mà Hoàng thượng hạ chỉ quyết tử chiến với chúng khiến Hung Nô phải áp chế lại. Lúc này chúng lại nương danh nghĩa triều kiến, tiến đến diễu võ dương oai, đơn giản là muốn tạo áp lực cho Đại Kinh. An Vương này còn muốn đến nghênh đón, cũng không biết là để làm gì.
Lão Hoàng đế quên mất vừa rồi không vui, khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua hai bên tả hữu:
- Chư vị ái khanh thấy đề nghị của Trương ái khanh thế nào?
Bên trái có một người bước ra nói:
- Đề nghị của Trương đại nhân xuất phát từ đại cục, có lý có lễ, lão thần tán thành.
Triệu Tử Văn biết người này, chính là Công bộ Thượng thư Viên đại nhân, cũng là một người của phe An Vương.
Có Trương đại nhân và Viên đại nhân đi đầu, quần thần đều tán thành theo. Nhất thời không khí vô cùng náo nhiệt, chỉ có Tô Thức, Tần Quán, Lý Cách Phi ba người trầm mặc không nói.
Hoài Vương là người thẳng tính, chỉ cảm thấy Đại Kinh chính là quốc gia lễ nghi, hơn nữa hai nước giao chiến cũng không giết sứ, bởi vậy nên nghênh đón bọn họ.
- Triệu ái khanh, khanh có ý kiến gì không?
Lão Hoàng đế quát to.
Nhưng lúc này Triệu Tử Văn vẫn buồn ngủ hơi gật gà như trước, một vị quan văn bên cạnh hắn vội vàng đẩy hắn, lo lắng nói:
- Triệu đại nhân, tỉnh tỉnh, Hoàng thượng gọi ngài đấy!
Văn võ bá quan nhìn thấy đều hít một hơi lạnh. Vị Triệu đại nhân này vừa mới nhậm chức, vậy mà ngay ngày đầu tiên đã dám ngủ gật trên triều đình, thật sự là quá to gan.
Triệu Tử Văn phục hồi tinh thần lại, không nhanh không chậm nói:
- Hoàng thượng tìm ta à?
Dám nói như vậy với Hoàng đế ngay trên cung vàng điện ngọc, trừ Triệu tướng quân không còn người thứ hai. Lão Hoàng đế cũng bỏ qua, mỉm cười nói:
- Triệu ái khanh, hôm nay khanh là Tể tướng Đại Kinh, trẫm không để ý tới tuổi của khanh mà là coi trọng tài học của khanh. Khanh phải nhớ kỹ!
Lời vừa nói ra, cả triều đều kinh hãi. Xem ra lão Hoàng đế không phải hồ đồ cho Triệu Tử Văn làm Tể tướng, mà vị Triệu đại nhân này dường như cũng không phải người tầm thường. Triệu đại nhân này thăng chức quá nhanh không phải là tự nhiên. Trong mắt An Vương hiện lên một tia hàn quang linh hoạt, sắc bén, hai mắt khép hờ, không nói một câu.
- Đại quân Hung Nô sắp đến kinh thành, trẫm phái đại thần tiến đến nghênh đón, ý của ngươi như thế nào?
Lão Hoàng đế mỉm cười nói.
Triệu Tử Văn ngáp một cái nói:
- Không phải Hung Nô còn chưa tới sao?
Các quan viên đều giật mình nhìn vị Triệu đại nhân giả ngây giả ngô này, cũng không biết lá gan của Triệu đại nhân này luyện như thế nào...
An Vương hừ lạnh nói:
- Chẳng lẽ phải chờ bọn họ tới mới nghênh đón sao? Việc này quan hệ tới đường hướng ngoại giao của hai nước, hiện tại chúng ta nên phái đại thần tiến đến nghênh đón!
- Vương gia, tại hạ có thể hỏi ngài một vấn đề hay không?
Triệu Tử Văn trầm giọng nói, rất rõ ràng chính là ngăn chặn cơn tức giận trong lòng.
Tô Thức và Tần Quán liếc nhau, hiểu ý nhau cùng nói:
- Xem ra Triệu tiểu ca này sắp sửa phát hỏa rồi.
An Vương giảo hoạt dị thường, cân nhắc sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Không biết Triệu đại nhân muốn hỏi bổn vương vấn đề gì?
- Là một vấn đề rất đơn giản
Triệu Tử Văn thản nhiên nói:
- Xin hỏi Vương gia, Đại Kinh ta và Hung Nô có kết giao hay không?
- Việc này....
Những lời này nói đúng trọng điểm khiến An Vương nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
Đại Kinh và Hung Nô chiến sự liên tục, dã tâm của Hung Nô muốn gồm thâu Đại Kinh đã rõ, nói kết giao gì đó quả thật vô cùng buồn cười. Tất cả quan viên ở đây đều á khẩu, cúi đầu không nói được gì.
Lão Hoàng đế vẫn mỉm cười nhìn Triệu đại nhân dưới điện, cũng không biết hắn rốt cuộc có đề nghị gì. . . . . . .
An Vương sao chịu cúi đầu trước mặt kẻ trẻ ranh là Triệu Tử Văn, kiên trì nói:
- Có kết giao!
- Ta lại muốn hỏi Vương gia một chút, Đại Kinh ta và Hung Nô có kết giao gì?
Triệu Tử Văn trầm giọng nói.
An Vương tâm trí thành ổn, tự nhiên sẽ không phạm phải sau lầm cũ, nghiêm mặt nói:
- Triệu đại nhân, ý của ngài là Đại Kinh ta và Hung Nô không có kết giao sao?
An Vương dùng chiêu này rất xảo diệu, trực tiếp ném nam đề ngược về cho Triệu Tử Văn, nhưng Triệu đại nhân không phải kẻ ăn cơm nát (gà mờ, tay mơ), khinh thường đáp:
- Đại Kinh ta chưa từng có kết giao gì với đám man di đó.
An Vương ngay lập tức bắt lấy cơ hội, tức giận nói:
- Triệu đại nhân, chiếu theo cách nói của ngài, giữa hai nước không có kết giao, nếu cứ tiếp tục như vậy, Đại Kinh ta chẳng phải là chiến sự quanh năm sao?
Triệu Tử Văn lạnh giọng cười nói:
- Vương gia, là Đại Kinh ta muốn đánh hay Hung Nô muốn đánh?
Một câu khiến An Vương cứng họng, thật lâu sau mới nói:
- Nếu Đại Kinh khiêm nhượng một chút, song phương có lẽ sẽ chung sống hoà bình!
Khiêm nhượng như lời An Vương nói đơn giản chính là cắt đất cầu hòa, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Lúc trước Triệu đại nhân đã nói Hung Nô giống như hắc động (hố đen) liên tục ăn mòn lãnh thổ Đại Kinh ta, đáng tiếc An Vương này căn bản không hề nghe một chút nào.
- Ha ha. . . . . Khiêm nhượng, khiêm nhượng quả là hay!
Triệu Tử Văn cười lạnh nói:
- Khiêm nhượng cái rắm!
Một câu nói thô tục đột nhiên thốt ra khiến toàn bộ mọi người đều kinh hãi. Dám nói lời thô tục trên cung vàng điện ngọc sao? Văn võ bá quan đều trợn trừng mắt, ngơ ngác nhìn Triệu đại nhân vừa mới nhậm chức đã không biết sợ chết...
- Ngươi. . . . . .
Thân là Vương gia, cho dù An Vương có lão luyện tới mức nào nhưng đột nhiên bị mắng, cũng sẽ tức giận cả người phát run, chỉ vào Triệu Tử Văn nói.
Triệu Tử Văn chắp hai tay sau lưng, nhìn mưa xuân ngoài điện, lạnh lùng nói:
- Đại quân Hung Nô hàng năm tấn công Đại Kinh ta, muốn gồm thâu Trung Nguyên ta, lòng lang dạ sói đã quá rõ. Hung Nô đánh hạ một tòa thành trì, liền hạ lệnh giết hại con dân Đại Kinh ta trong thành. Ngẫm lại hàng nghìn hàng vạn con dân Đại Kinh ta táng thân dưới lưỡi đao man di của chúng, người chết đói khắp nơi. . . . . . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hung Nô trời sinh tính tàn bạo, chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành thường xuyên phát sinh. Triệu đại nhân nói năng uyển chuyển thê lương, từng lời đều rất có lực, nhớ tới ngàn vạn con dân Đại Kinh đã uổng mạng, mấy vị lão thần cũng không kìm nổi lệ già lã chã...
- Buồn cười chính là, Đại Kinh ta còn phải khiêm nhượng đám man di đó.
Triệu Tử Văn lạnh giọng cười nói:
- Hung Nô man di tàn sát con dân Đại Kinh ta như thế, nếu khuất nhục khiêm nhượng, thiên uy Hoa Hạ ta ở đâu? Tôn nghiêm của Đại Kinh ta ở đâu? Nhớ lại các triều đại Hoàng đế Đại Kinh trước kia, các Hung Nô Thiền Vu có kẻ nào không phải cúi đầu xưng thần? Hiện giờ khiêm nhượng trước đám man di đó, chẳng phải là tủi hổ trước các thế hệ tổ tiên sao?
- Đại quân Hung Nô muốn tới thì tới, không đến liền cút đi! Đại Kinh ta tuyệt đối sẽ không phái một người đón chào. Nếu quân đội Hung Nô dám quấy rối ở Đại Kinh, ta sẽ cho bọn chúng có đến mà không có về! Nhớ kỹ! Một ngày nào đó tướng sĩ Đại Kinh sẽ dùng vó ngựa đạp phá lều trại người Hung Nô, uống nước sông Tát Ngạn Lĩnh, để cho bọn chúng nợ máu trả bằng máu! Kẻ nào xâm phạm thiên uy Đại Kinh, tất cả đều phải chết!
Triệu Tử Văn nói dõng dạc, phấn chấn lòng người, từng câu từng chữ đều có lực, mọi người nghe thấy đều sục sôi máu nóng, vai cũng run lên nhè nhẹ.