Các tài tử đều biết là đố đèn sẽ kết thúc, không kìm nổi nỗi tiếc nuối, trong lòng chưa thỏa mãn cũng không muốn rời đi. Giá mà còn câu đố đèn nào khó khó nữa để cho thư đồng này đi đoán thì có phải là hay hơn không.
Tần Quán nhìn quét qua mọi người, nói:
- Tối nay hội đố đèn Nguyên tiêu kết thúc một cách mỹ mãn. Các học sinh đều hồi phủ nghỉ ngơi thôi.
Aizzz, có người thì thở dài, có người thì vẫn chưa thỏa mãn, đều lần lượt đi ra khỏi thư viện. Đám người dần dần rời đi khiến hoa viên trong thư viện cũng vắng vẻ hơn.
- Triệu tiểu ca, ngày mai phải vào triều sớm. Canh bốn ta sẽ đi xe ngựa đến đón ngươi.
Triệu Tử Văn vừa định rời đi thì Tần Quán bước tới lặng lẽ nói nhỏ bên tai hắn.
Lão Hoàng đế ngày thường cũng có thích vào triều sớm đâu, Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc lâu rồi mới hiểu được. Không khí năm mới đã qua dần, chiến tranh thực sự nay mai sẽ nổ ra, rốt cuộc là ai đoạt vị được, còn là một câu hỏi chưa có lời đáp.
Triệu Tử Văn gật đầu, cũng không nói lại gì nữa, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Đại tiểu thư và Hạ Bình đi về sương phòng trong thư viện. Ngày mai phải vào triều sớm, không thể không đi ngủ sớm hơn một chút.
Tần Quán và Tô Đông Pha nhìn theo bóng lưng Triệu Tử Văn, thần sắc nghiêm trọng rất lâu sau không nói gì. Bởi vì bọn họ cũng biết, từ mai trở đi, Đại Kinh sẽ bắt đầu gió cuộn mây bay, cơn sóng ngầm bắt đầu dậy lên, cũng không biết Triệu tướng quân có thể vẫn xuất sắc như vậy nữa được không.
- An Nhi, mọi người đi hết rồi, còn xem cái gì nữa?
Lý Cách Phi trêu ghẹo Lý tài nữ, nói.
- Phụ thân!
Lý tài nữ hai má đỏ bừng, thẹn thùng vô hạn hờn dỗi nói. Thân thể mềm mại xoay đi, ngượng ngùng né tránh sự trêu đùa của cha nàng.
- Triệu Tử Văn chết tiệt! Ta nhất định phải làm cho ngươi biết tay mới được.
Tiếng rống giận dữ vang lên trong hoa viên, sau đó là một thiếu nữ tức tối bước nhanh, đầy oán hận đi ra khỏi cửa học viện.
Tần Quán và Tô Thức liếc nhau rồi sau đó không kìm nổi, cười phá lên ha hả.
Điện Thái Hòa xanh vàng rực rỡ, hôm nay lại vô cùng yên tĩnh. Hai hàng văn võ bá quan đều nghiêm túc và kính cẩn đến đáng sợ. Trên mỗi nét mặt đều không có vẻ gì là tươi cười cả, khiến cho cả đại điện đều có vẻ âm trầm.
Lúc này, Triệu Tử Văn vẫn đứng ở chỗ hẻo lánh của hắn, giống như lần trước, ngáp luôn mồm. Canh tư đã phải rời giường rồi cũng không có gì là thú vị cả. Cũng không biết là hôm nay có chuyện trọng đại gì nữa. Chẳng lẽ là Hung Nô ngày mai sẽ đến? Chắc là không nhanh như vậy, kỵ mã cả ngàn người của Hung Nô mà đến thì ít nhất cũng còn phải cần nửa tháng nữa.
- Hoàng thượng giá đáo.
Một tiếng hô to, sắc nhọn, kéo dài, đánh thức văn võ bá quan trong đại điện.
- Tham kiến Hoàng thượng!
Trong đại điện, mọi người đều dập đầu ràm rạp xuống, mỗi Triệu Tử Văn đứng ở trong góc, có ai xoay người chú ý đến hắn đâu, cho nên có không quỳ thì cũng thế thôi.
- Tất cả đứng lên đi.
Hoàng đế ngồi xuống ngai vàng, hai tay nâng lên hờ hờ, uy nghiêm quát to.
- Tạ ơn Hoàng thượng!
Mọi người lại đứng dậy thành hàng sang hai bên. Mắt hổ của Hoàng đế đảo qua văn võ bá quan trong điện, mỉm cười nói:
- Sứ giả Hung Nô còn bao nhiêu ngày nữa mới tới?
Binh bộ Thượng thư Hứa đại nhân vội vàng từ bên cạnh An Vương bước ra, ôm quyền nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, sứ giả Hung Nô có lẽ khoảng mười ngày nữa sẽ đến Hàm Đan.
Lão Hoàng đế gật đầu, long tụ phất lên, ý bảo Hứa đại nhân lui ra, lại nói tiếp:
- Chư vị ái khanh, có chuyện gì trọng yếu cần khải tấu không?
Lão vừa nói xong, An Vương lập tức bước ra, ôm quyền nói:
- Hoàng thượng, thần đệ có việc cần khải tấu!
Lão Hoàng đế sắc mặt có vẻ không vui. An Vương này định làm gì, lão đương nhiên biết rõ, không biết là lại đưa ra cái chủ ý thối tha nào, nhưng lão vẫn thản nhiên nói:
- Mời Vương đệ nói đi.
An Vương không nhanh không chậm trình bày:
- Hoàng thượng, hoàng lăng của hoàng tộc Đại Kinh ta đã nhiều năm chưa xây dựng. Phật tượng của tổ tiên trong thái miếu cũng cũ xưa không chịu nổi rồi. Mong rằng Hoàng thượng có thể hạ chỉ trùng tu lại hoàng lăng, mạ vàng lại một lần nữa cho các phật tượng.
Thái miếu nằm ở sườn đông bắc của quảng trường trước hoàng cung Đại Kinh, là từ đường tổ tiên tế điện của lịch đại Hoàng đế Đại Kinh, chiếm diện tích hơn ba trăm mẫu. Cả tòa thái miếu là án theo lễ chế truyền thống "kính thiên pháp" mà chế tạo thành. Phật tượng cao lớn cũng có vài tòa, nếu như mạ vàng lại toàn bộ thì lượng bạc cần tiêu tốn cũng không hề nhỏ.
Thật đúng là một kẻ âm hiểm. Nhìn thì có vẻ như là vì tổ tiên của Đại Kinh, nhưng kỳ thực lại muốn đào rỗng quốc khố, để cho Đại Kinh vô lực trong trận chiến với Hung Nô. Có lẽ lại còn tranh thủ vơ vét được thêm từ trong đại công trình này nữa. Triệu Tử Văn đứng một góc, nghe không sót một chữ nào của An Vương này, rõ ràng là lão này muốn chôn vùi Đại Kinh trong nước sôi lửa bỏng.
Hiện giờ quốc khố Đại Kinh vốn là con số không. Lại còn muốn tiêu phí một số lượng lớn như thế, quả thực đúng là gậy ông đập lưng ông. Ánh mắt lão Hoàng đế có vẻ mơ hồ. Nếu như lão cự tuyệt, hiển nhiên là bất kính với tổ tiên. Còn nếu như lão đáp ứng thì đến lúc đối chọi với Hung Nô, quốc khố không còn một đồng một cắc thì nên làm gì bây giờ?
- Hoàng thượng, hoàng lăng cũ nát, phật tượng cũ kỹ rồi, chẳng lẽ người lại nhẫn tâm, trơ mắt nhìn tổ tiên lịch đại Hoàng gia yên giấc ở một nơi như thế sao?
An Vương diễn trò thật tốt, khóe mắt còn lấp lánh ánh nước, than thở khóc lóc, khiến cho bất luận là kẻ nào nghe được cũng rơi vào cảm giác xúc động.
Còn Hoài Vương đứng đối diện An Vương thì mặt lúc xanh lúc trắng. Lão cũng không ngờ được rằng An Vương lại có thể tung ra một chiêu gây tổn hại đến như thế. Nếu như lão ngăn trở, cũng sẽ bị xem là loại con cháu bất hiếu, chỉ đành phải cắn răng, không dám lên tiếng.
Tần Quán, Tô Thức và một đám đại nhân âm thầm cáu giận. An Vương này quả thực đủ tuyệt tình rồi. Hoàng lăng và thái miếu đúng là cũ nát, nhưng hiện nay thực lực của Đại Kinh suy nhược, đâu còn có bạc để trùng tu lại?
Đôi mắt đục ngầu của lão Hoàng đế lóe ra ánh sáng lạnh. Vừa rồi, một màn biểu diễn "thâm tình" đã bức lão không thể cự tuyệt nổi. Lão chú ý tới Triệu Tử Văn đang đứng trong một góc, dường như là đã tìm được vị cứu tinh, khẽ cười, nói:
- Hạ Văn, ngươi cảm thấy việc này thế nào?
Triệu Tử Văn đang nửa đứng nửa dựa vào góc tường, thấy lão Hoàng đế gọi hắn thì bước lên phía trước, ôm quyền nói:
- Thảo dân Hạ Văn tham kiến Hoàng thượng!
Lão Hoàng đế phất long tụ, bảo:
- Miễn lễ. Ngươi nói ra cách nhìn của ngươi đối với vấn đề này đi.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Thảo dân cho rằng, lời An Vương nói là hoàn toàn chính xác. Hoàng lăng của lịch đại tổ tiên đã vì Đại Kinh ta cống hiến vô bờ, chúng ta đương nhiên là nên làm như thế.
Một câu nói này khiến mọi người ngồi đó đều phải sợ hãi. Tần Quán và Tô Thức trừng mắt nhìn nhau. Tô Thức không kìm nổi nói khẽ bên tai Tần Quán:
- Triệu tướng quân làm sao lại hồ đồ đến vậy chứ?
Lý Cách Phi cũng đánh giá Triệu tướng quân, cực kỳ khó hiểu, không biết vì sao hắn lại đột nhiên đứng về phía An Vương. Hoài Vương vốn tính cách vội vàng, dễ kích động thì tức giận, mặt già trắng bệch, hận không thể xông lên phía trước kéo cổ tên thư đồng này xuống mà hỏi rõ ngọn nguồn.
Trong mắt An Vương thì tràn đầy vẻ đắc ý tươi cười. Một chiêu gây tổn hại nhưng quả thật là không ai dám cự tuyệt. Những quan viên về phe An Vương thì lại khinh miệt nhìn thư đồng này, thật đúng là đồ tiểu nhân gió chiều nào che chiều ấy.
Lão Hoàng đế thì không kìm nổi sự kinh ngạc, lại không nói gì được nữa. Lão không tin rằng Triệu tướng quân này lại cúi đầu nhanh như thế, có lẽ là hắn có cái nhìn khác.
- Hoàng thượng, trùng tu hoàng lăng là việc phải làm. Khẩn cầu Hoàng thượng hạ chỉ.
An Vương đột nhiên quỳ xuống, hướng về lão Hoàng đế nức nở nói.
- Khẩn cầu Hoàng thượng hạ chỉ.
Những quan viên theo phe An Vương thoáng chốc cũng đều quỳ xuống, hô to.
- Chẳng qua,
Triệu Tử Văn lại chuyển giọng, nghiêm mặt nói tiếp:
- Nếu như vì sửa sang hoàng lăng cho tổ tiên Đại Kinh mà tiêu phí một lượng lớn ngân lượng thì chi bằng làm cho lịch đại Hoàng đế Đại Kinh ta danh lưu thiên cổ, lưu tiếng tốt muôn đời có hơn không!
Lão Hoàng đế nghe xong thì trong lòng hồi hộp hẳn lên, đôi mắt đang đục ngầu lại sáng trưng, vội vàng nói:
- Hạ Văn, ngươi nói vậy là có ý gì? Mau nói rõ đi.
Muôn đời lưu danh, một ý tưởng như thế, bất luận kẻ nào nghe thấy đều nhiệt huyết sôi trào. Còn An Vương thì thầm cảm thấy không ổn, hình như thư đồng này có kế sách phá hoại được âm mưu của lão. Nhưng nhất thời lão cũng đoán không ra được thư đồng này rốt cuộc là có ý gì.
Tần Quán và Tô Thức ở phía đối diện thì cười khổ. Xem ra Triệu tiểu ca này lại sắp nói ra những câu khiến người ta kinh hãi rồi.
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc rồi mới chậm rãi nói:
- Hung Nô có thể đuổi tới tận Đại Kinh ta, cũng là bởi vì phương Bắc của Đại Kinh ta không có nơi phòng thủ hiểm yếu. Thảo dân khẩn cầu Hoàng thượng, xây dựng một dãy Vạn Lý Trường Thành ở phương Bắc, để phòng ngự đại quân Hung Nô tiến công.
Vạn Lý Trường Thành! Mọi người nghe mà ngẩn ngơ. Thanh thế to lớn thật dọa người. Không ít quan viên há hốc mồm đến độ có thể nhét vừa được cả quả trứng gà. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Giấc mộng vĩ đại này khiến bọn họ đau đầu nhức óc hồi lâu. Lão Hoàng đế vung vẩy long tụ, ý bảo Triệu Tử Văn tiếp tục trình bày.
Triệu Tử Văn nói tiếp:
- Ý tưởng của thảo dân là, Trường Thành sẽ bắt đầu từ Thiên Quan ở hướng Tây của biên giới Sơn Tây, đi về phía đông trải qua Nhạn Môn Quan, đến đoạn địa hình bằng phẳng thì chốt ở Hà Bắc, sau đó uốn khúc về hướng Đông Bắc, đi qua các huyện Lai Nguyên, Phòng Sơn, Xương Bình, thẳng tới Cư Dung Quan. Sau đó lại lấy hướng Bắc làm hướng Đông, thẳng tới Tứ Hải Quan ở Hoài Nhu, tiếp xúc với "bên ngoài" Trường Thành. Lấy Tử Kinh Quan làm trung tâm, đại khái là đi theo hai hướng Nam và Bắc, vượt qua những dãy núi cao ngất, xuyên qua thảo nguyên mờ mịt, vượt qua sa mạc hung dữ, chạy thẳng về hướng biển rộng mênh mông.
Mọi người nghe lời hắn nói mà đầu váng mắt hoa. Vạn Lý Trường Thành quả thực là một giấc mộng không có khả năng thực hiện được. Nếu như có thể hoàn thành thì đương nhiên có thể làm cho Hoàng đế Đại Kinh danh lưu thiên cổ, muôn đời tưởng nhớ. Nhưng một công trình cự đại thế này thì phải hao tốn biết bao nhiêu ngân lượng đây?
Lão Hoàng đế cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ Văn, ý tưởng của ngươi vô cùng tốt. Đáng tiếc là Đại Kinh ta không có khả năng thực hiện được.
Trong mắt An Vương và các quan viên về phe với lão tràn ngập sự trào phúng. Công trình vĩ đại thế này, căn bản là không có khả năng thực hiện được.
Triệu Tử Văn kiên định nói:
- Công trình Trường Thành thật lớn, có thể tính là một kỳ tích đối với đời đời con cháu chúng ta, thậm chí còn đối với cả ngàn vạn đời con cháu Hoa Hạ chúng ta sinh sôi phát triển sau này. Cho dù chúng ta không hoàn thành được kỳ tích này, nhưng con cháu chúng ta vẫn có thể thực hiện được và hoàn thành nốt. Hoàng thượng, cái chính là kỳ tích này là do người khởi xướng, không chỉ có thể tạo ra điều kiện thuận lợi để Trung Nguyên ngăn trở Hung Nô, mà còn có khả năng để cho nhân thế phải ngạc nhiên và thán phục Trường Thành to lớn. Cho dù là vạn năm sau, tất cả mọi người cũng sẽ đều nhớ kỹ công tích vĩ đại này của Hoàng thượng!
Trong triều hoàn toàn yên tĩnh, không một ai dám ho he gì, tưởng như có thể nghe rõ được cả tiếng kim châm rơi xuống đất.
Trường Thành ngàn dặm liên miên trong một tương lai không xa dường như đang hiện ra trước mắt mọi người. Bá quan văn võ nghe mà đều vô cùng kích động. Nếu như bọn họ là người khởi xướng, đời đời con cháu Hoa Hạ nhất định sẽ ghi nhớ vĩnh viễn công tích của Đại Kinh, còn Hoàng thượng lại có thể lưu danh muôn đời.