"Chỉ cần hôm nay cậu cứu tôi, Yểm Khâu, tôi có thể nói cho cậu rất nhiều điều về khế ước, những điều này rất quan trọng đối với cậu."
Nguyên Lão biết dù sao cũng sẽ không được người nhà tha thứ, nên chỉ có thể cầu xin Yểm Khâu.
Yểm Khâu cười khinh thường, nói: "Ha ha...!tôi không cần khế ước nữa!"
Nói xong, Yểm Khâu nhìn về phía Thẩm Lãng đang ở một bên, nói: "Loại người này, tôi nghĩ anh còn muốn giết hơn cả tôi!"
Khi Nguyên Lão nhìn thấy Thẩm Lãng đi về phía mình, trong lòng bắt đầu run lên vì sợ.
Lúc này, ông ta bắt đầu thú nhận những gì mình đã làm với Thẩm Lãng.
Nếu không bắt cóc Thi Bất Du, có lẽ Thẩm Tư Nguyên đã không chết.
Nếu không phải ông ta tìm Yểm Khâu ám sát Thẩm Lãng, ông ta đã không bao giờ có kết thúc như thế này.
Nhưng giờ đây ông ta sắp mất mạng vì tội lỗi của chính mình, niềm hối hận trong lòng Nguyên Lão không còn có thể diễn tả thành lời.
"Thẩm Lãng, làm ơn, làm ơn cho tôi một cơ hội, xin hãy thả tôi ra."
Nguyên Lão khúm núm quỳ lạy Thẩm Lãng cầu xin sự thương xót, lần đầu tiên trong đời cảm nhận rõ ràng thân phận của bản thân như vậy.
Sắc mặt Thẩm Lãng lạnh lùng, không hề thương hại nhìn về phía Nguyên Lão, nhàn nhạt nói: "Từ sau khi bắt được Thi Bất Du, số mệnh của ông đã được định rồi!"
Thẩm Văn Thạch và mười trưởng lão của dòng tộc lần lượt nhìn đi chỗ khác.
Họ không muốn nhìn thấy cảnh này!
Nguyên Lão khản cổ cầu xin lòng thương xót.
Chỉ mong có thể dùng hết sức mình để đổi lấy sự tha thứ của Thẩm Lãng.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Bây giờ cầu xin lòng thương xót cũng vô dụng, Thẩm Lãng thậm chí còn không thèm nhìn ông ta.
Thẩm Lãng vươn tay về phía Nguyên Lão, bóp chặt cổ ông ta, trực tiếp nhấc lên.
Khi hô hấp của Nguyên Lão càng ngày càng khó khăn, trên mặt tràn đầy nước mắt hối hận, lúc này hối hận cũng đã muộn.
Thẩm Văn Thạch nhìn Nguyên Lão nằm trên mặt đất, trong lòng tràn đầy thương xót.
Dù Nguyên Lão đã mắc sai lầm nhưng Thẩm Văn Thạch vẫn chôn cất ông ta vì những đóng góp cho dòng tộc của ông ta trong những năm qua.
Bây giờ sự thật đã rõ ràng, Yểm Khâu cũng không ở lại nữa, khi quay người rời đi, anh ta khẽ gật đầu tỏ lòng thành kính với Thẩm Lãng.
Lúc này, cái kim trong bọc đã lòi ra.
Những người trong dòng tộc vốn ủng hộ Thẩm Tư Nguyên và Nguyên Lão đều cúi đầu, thậm chí không dám nhìn Thẩm Lãng.
Lúc này, Thẩm Văn Thạch gọi Thẩm Lãng đến trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ tự hào.
"Ông, cháu trai bất hiếu, làm ra những chuyện này, bây giờ ông muốn trừng muốn phạt thế nào cháu cũng sẽ không oán trách nửa lời, chỉ mong ông đừng liên lụy đến những người xung quanh cháu!" Thẩm Lãng biết chuyện mình gi3t ch3t Thẩm Tư Nguyên và Nguyên Lão vốn có nguyên do, nhưng theo quy định của dòng họ thì bản thân chắc sẽ bị trừng phạt.
Thẩm Văn Thạch cười nhẹ, vỗ vỗ vai Thẩm Lãng, không nói gì mà đi tới trước mặt mọi người.
Thẩm Văn Thạch liếc nhìn đám đông, chậm rãi nói: "Bây giờ cuộc đánh giá của gia tộc Ngoan Nhân đối với những người thừa kế đã kết thúc.
Về kết quả, mọi người đều có thể nhìn thấy, vì vậy tôi không cần phải nói bất cứ điều gì nữa.
Thẩm Tư Nguyên là cháu trai của tôi, cậu ta chết tôi cũng rất buồn, nhưng những gì cậu ta đã làm không có giới hạn nào cả, cũng coi như chết đền tội.
Tôi quyết định không bắt Thẩm Lãng phải chịu trách nhiệm về chuyện này!"
Ngay khi lời này được đưa ra, tất cả mọi người trong phòng khách đều ngớ người, biết rằng Thẩm Văn Thạch đã muốn giúp đỡ Thẩm Lãng lên làm gia chủ, nếu bọn họ dám chống đối, sợ rằng chính là tự tìm đường chết!
Thẩm Lãng hơi sửng sốt, không ngờ ông lại có thể hủy bỏ hình phạt của mình dễ dàng như vậy.
"Ông, cháu..."
Thẩm Lãng muốn nói điều gì đó, nhưng Thẩm Văn Thạch đã ngăn lại.
"Thẩm Tư Nguyên và Lộ Nguyên cấu kết với nhau, làm những chuyện không biết xấu hổ đó, tôi cảm thấy chết cũng đáng tội!"
"Đúng vậy! Ngoài việc ngay thẳng, những người thừa kế của gia tộc Ngoan Nhân còn phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó với kẻ địch!"
"Chúng tôi ủng hộ Thẩm Lãng là người kế nghiệp dòng tộc!"
Tất cả mọi người đều mở miệng nói, tuy rằng không thiếu lời nịnh nọt Thẩm Lãng và Thẩm Văn Thạch, nhưng những lời này cũng đã khiến Thẩm Văn Thạch gật đầu hài lòng.
Ngày đó, tin tức về việc Thẩm Lãng nhận được sự chấp nhận của dòng tộc đã đến tai những người còn lại trong dòng tộc.
Trong thời gian ngắn, cả dòng tộc đều bàng hoàng và kinh ngạc.
Trong mắt bọn họ, việc Thẩm Tư Nguyên đã chết cũng có nghĩa rằng Thẩm Lãng sẽ bị dòng tộc trừng phạt, mất đi quyền thừa kế.
Bây giờ cát bụi đã lắng xuống, những viên đá và mối nghi ngờ trong lòng họ bắt đầu rơi xuống.
Những người phản đối giờ cũng chỉ có thể vẫy đuôi tỏ vẻ vui mừng.
Sau khi mọi người giải tán, Thẩm Lãng và Thẩm Văn Thạch đến biệt thự của dòng tộc.
Mặc dù Thẩm Văn Thạch rất muốn hỏi thăm tình hình của Thẩm Lãng ở bên ngoài trong những năm này, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống vì sự uy nghiêm của một người ông.
Thấy Thẩm Văn Thạch do dự không nói, Thẩm Lãng tất nhiên hiểu được ông đang ngại mở miệng.
"Ông, lần này cháu về, định ở thêm mấy ngày để ở bên cạnh ông bà!
Thẩm Lãng đột nhiên mở miệng nói.
Thẩm Văn Thạch ngạc nhiên trong chốc lát, vẻ mặt hiện lên sự vui vẻ.
"Khụ..."
Thẩm Văn Thạch thở dài một hơi, lúc này dường như ông ấy không còn là người đi trước tàn nhẫn nữa, mà là một ông già bình thường.
“Bà cũng rất nhớ cháu, nếu cháu muốn ở thêm vài ngày nữa, ông nghĩ bà sẽ rất vui!” Thẩm Văn Thạch nói.
"Mười năm rồi cháu không gặp bà.
Ông nội, thật ra đời người không cần quá tốt đẹp, hoàn hảo, điều quan trọng là người thân có thể ở bên cạnh bầu bạn!" Thẩm Lãng chậm rãi nói.
Thẩm Văn Thạch sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Thẩm Văn Thạch chưa bao giờ nghĩ đến những lời mà Thẩm Lãng nói, nhưng trách nhiệm ông ấy gánh vác bây giờ không cho phép ông ấy làm như vậy.
Nhìn thấy Thẩm Lãng sắp dấn thân vào con đường của chính mình, trong lòng Thẩm Văn Thạch cảm thấy hối hận.
Bởi vì ông ấy hiểu rằng nếu Thẩm Lãng kế thừa vị trí gia chỉ, ngoài mưu tính mà anh phải đối mặt trong tương lai, thì gần như toàn bộ thời gian anh sẽ phải dành để xử lý công việc của dòng tộc thay vì ở bên cạnh người nhà.
Đây chắc chắn là một điều đau khổ đối với Thẩm Lãng.
“Đôi khi ông cũng tự hỏi liệu việc cháu kế thừa vị trí gia chủ có phải là chuyện tốt hay không!” Thẩm Văn Thạch nói đầy ẩn ý.
Thẩm Lãng cười nhẹ, tất nhiên anh biết nỗi lo của ông, nhưng Thẩm Lãng cũng có kế hoạch của riêng mình.
Chỉ là hiện tại anh không muốn nói với ông.
"Ông đừng lo lắng, cháu có thể làm tốt hơn!"
Chẳng mấy chốc xe đã đến một vùng ngoại ô ở Kinh Đô.
Nơi này được bao bọc bởi núi và sông, chỉ có một con đường duy nhất dẫn đến khu biệt thự.
Cứ cách vài trăm mét sẽ có một đồn gác ở hai bên đường, người trong đồn cũng chính là vệ sĩ của gia tộc Ngoan Nhân.
Dọc theo con đường, xe đến trước biệt thự.
Toàn bộ ngôi biệt thự nguy nga, diện tích khu biệt thự rộng gần bằng một thị trấn nhỏ, ngoài ngôi biệt thự xây chính, xung quanh còn có một số biệt thự hai tầng khác cũng được sử dụng bởi người thân của gia tộc Ngoan Nhân.
Sau khi xuống xe, Thẩm Lãng cùng ông nội bước vào biệt thự.
Vừa bước vào biệt thự, Thẩm Lãng cảm thấy có một ánh mắt như thiêu như đốt đang từ từ hướng về phía mình.
Nhìn quanh, đó là bà nội Mộ Dung Thu của Thẩm Lãng..