Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 907: Người Đẹp Xe Xịn






Bấy giờ, Thẩm Lãng đã bước tới nhìn Lý Hồng Bác và Lý Văn.
“Nhà họ Lý phải không?” Thẩm Lãng hờ hững hỏi.
Lý Hồng Bác lập tức câm như hến, bởi vì ông ta không biết Thẩm Lãng có muốn trả thù mình không.

Lý Hồng Bác gật đầu nói: “Tôi thật sự… thật sự xin lỗi, là con trai tôi tuổi còn trẻ không hiểu chuyện đã đắc tội với cậu, hy vọng cậu có thể nể mặt nhà họ Lý chúng tôi, bỏ qua cho nó một lần!”
Thẩm Lãng cười khinh thường, lạnh lùng: “Mặt mũi nhà họ Lý các người đáng giá như vậy sao?”
Lời này vừa nói ra, Lý Hồng Bác sởn cả tóc gáy, phải biết rằng ở cái đất Kinh Đô này, số người có thể không coi nhà họ Lý ra gì chỉ đếm trên đầu ngón tay, lẽ nào hôm nay gặp phải?
“Thằng ranh, mày còn chưa chịu nhanh chóng xin lỗi cậu chủ, mày có biết mày đã gây ra tai họa gì không hả?” Lý Hồng Bác tức giận mắng, ông ta tay đấm chân đá Lý Văn bên cạnh.
Lý Văn một mực cúi đầu không lên tiếng, anh ta không biết người trước mặt này là ai.

Tuy nhiên Lý Văn chưa từng gặp ai không coi nhà họ Lý ra gì, xem ra ba đã bị người ta lừa dối rồi!
Lý Hồng Bác đấm vào mặt Lý Văn, căm tức quát: “Mẹ nó, mày bị câm à, mau xin lỗi đi!”

“Bố à, con không tin có người dám không coi nhà họ Lý ra gì, bố đừng nên bị anh ta lừa gạt!” Lý Văn bị đánh có chút bực mình, anh ta hét lên với Lý Hồng Bác.
Lý Hồng Bác nghe thấy thế, thì ước gì có thể lóc xương róc thịt đứa con trai đáng chết này.

Kinh Đô là một nơi ngọa hổ tàng long, mặc dù nhà họ Lý là một trong mười gia tộc giàu có quyền thế, nhưng họ chẳng là gì so với những gia tộc thần bí!
Lý Hồng Bác nghi ngờ Thẩm Lãng trước mặt chính là người của gia tộc thần bí!
“Kết thúc rồi, lần này coi như xong rồi, nhà chúng ta đã bị mày hại chết rồi!” Lý Hồng Bác tuyệt vọng nói.
Lúc này, Mộc Hồng Điệp vốn đang ngồi trên xe, dõi theo đám đông vây quanh ở bên này, cô ấy không khỏi có phần kinh ngạc.

Cửa xe mở ra, Mộc Hồng Diệp bước ra khỏi đám đông, đi tới bên cạnh Thẩm Lãng.
Lần này đến đây, Mộc Hồng Diệp mặc chiếc váy đen bó sát người, mắt sáng răng trắng, xinh đẹp động lòng người lại không mất đi phong thái duyên dáng.
Đặc biệt là đôi chân thon dài trắng nõn tràn đầy tinh tế kia, dưới sự bao bọc của tất ren càng trở nên thon dài hơn, quyến rũ khiến người ta mất hồn.
Sự xuất hiện của Mộc Hồng Diệp ngay lập tức thu hút ánh mắt của nhiều người qua đường.

Lý Hồng Bác và Lý Văn ngắm nhìn Mộc Hồng Diệp, ngoài kinh ngạc trước sắc đẹp của cô ấy, họ càng cảm thấy sửng sốt và khiếp sợ hơn!
Lý Hồng Bác và Lý Văn biết Mộc Hồng Diệp, cô ấy là người đứng đầu tập đoàn đầu tư Thiên Mạc lớn nhất Hoa Hạ.
“Cậu chủ, anh gặp phiền phức gì sao?” Mộc Hồng Diệp hỏi Thẩm Lãng.
Lý Hồng Bác vừa định bước lên chào hỏi, sau khi nghe cô ta nói thế thì tức thì nghẹn họng nhìn trân trối.
Người phụ nữ này gọi Thẩm Lãng là cậu chủ, sau lưng Mộc Hồng Diệp có một gia tộc lớn thần bí trước nay không phải là chuyện bí mật gì, điều này chứng minh thân phận của Thẩm Lãng có liên quan tới gia tộc lớn đó!
“Ầm, ầm.”
Giờ phút này, Lý Hồng Bác cảm thấy hoa mắt choáng váng, tia may mắn duy nhất còn sót lại trong lòng ông ta cũng biến mất.
Lý Văn đứng bên cạnh cũng sững sờ, mặc dù anh ta không nhận ra Thẩm Lãng nhưng Mộc Hồng Diệp là cái tên ở Kinh Đô anh ta ngưỡng mộ đã lâu.

Hôm nay, mình chọc trúng cậu chủ của Mộc Hồng Diệp, điều này khiến Lý Văn sợ tới mức hồn vía lên mây!
“Bố ơi, cầu xin bố hãy giúp con, con không muốn chết đâu!” Lúc này, Lý Văn mới hồi phục tinh thần, khóc lóc năn nỉ ba mình.

Giờ đây, Lý Hồng Bác đã mất hết can đảm, lắc đầu bất đắc dĩ và nói với vẻ mặt buồn rười rượi: “Giúp? Làm sao mà giúp? Để nhà họ Lý chôn cùng theo con à?”
Phịch!
Lý Văn lập tức quỳ gối trước mặt Thẩm Lãng, đau khổ ch4y nước mắt, cầu xin anh: “Xin lỗi anh, là em đáng chết, xin anh hãy tha cho em một lần…”
“Bây giờ không phách lối nữa à? Chẳng phải cậu đã nói sau khi máy báy hạ cánh cậu sẽ khiến tôi biến mất khỏi thế giới này sao?” Thẩm Lãng cười lạnh đáp.
Lý Văn sợ đến mức da đầu tê dại, anh ta dập đầu một cái, sau đó còn đứng dậy tát vào mặt mình: “Em… là em có mắt như mù, là em sai rồi… Anh là người lớn đừng chấp nhất kẻ đê tiện như em, xin anh hãy bỏ qua cho em lần này…”
Đến đây, Mộc Hồng Diệp dường như đã hiểu đại khái.

Thì ra, cậu chủ nhà họ Lý này ở trên máy bay đã chọc trúng Thẩm Lãng, Mộc Hồng Diệp đương nhiên sẽ không bỏ qua cho loại người này.
Tuy nhiên, chưa đợi Mộc Hồng Diệp lên tiếng, Thẩm Lãng đã ra tay đá vào xương bả vai của Lý Văn.
“Rắc, rắc!”
Xương quai xanh của Lý Văn bị gãy, lần này khiến cậu ta đau tới nỗi suýt nữa ngất đi.
“Cút! Sau này để tôi gặp mặt cậu nữa thì không chỉ đơn giản thế này thôi đâu!” Thẩm Lãng lạnh lùng quát.
Lý Văn nằm trên mặt đất nghe nói thế, anh ta kiềm nén đau đớn liên tục gật đầu đáp: “Cảm ơn, cảm ơn cậu chủ!”
Giờ phút này, Lý Hồng Bác cuống quít nói lời cảm ơn Thẩm Lãng.
Mặc dù cánh tay của con trai bị gãy nhưng ông ta chẳng thèm để ý.
Con trai gãy một cánh tay đổi lấy nhà họ Lý bình an vô sự, Lý Hồng Bác biết ông trời đã ban ơn cho ông!
Trong vòng vây hộ tống của vệ sĩ, Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp bước tới chiếc xe Maybach phiên bản dài rồi lên xe.
Ngồi trong xe, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Thẩm Lãng có thể ngửi thấy mùi hương đặc thù trên người Mộc Hồng Diệp, loại mùi hương này khiến Thẩm Lãng cảm thấy được trở về khoảng thời gian trước đây lúc mình sống trong gia tộc.
Lúc này, Mộc Hồng Diệp hơi nghiêng người nép vào lòng Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng cũng không từ chối hành động này.
Mà Mộc Hồng Diệp cũng không buông ra, loại cảm giác đã lâu không gặp này khiến cô ấy chẳng muốn rời xa chút nào.
Bốn năm lại thêm một năm nữa, Mộc Hồng Diệp đã khổ sở chờ đợi Thẩm Lãng năm năm.


Trong năm năm qua, Mộc Hồng Diệp ngày nhớ đêm mong.

Tuy nhiên vì sự nghiệp, cô ấy không thể suốt ngày dằn vặt đau khổ, chỉ có thể mèo khen mèo dài đuôi ở trong đêm dài dằng dặc.
“Thời gian tôi không có ở đây, em sống thế nào?” Thẩm Lãng cười hỏi.
“Vừa tốt, vừa không tốt!” Mộc Hồng Diệp đáp.
“Vậy rốt cuộc là tốt hay là không tốt?” Thẩm Lãng buồn cười hỏi tiếp.
“Tốt chính là, tập đoàn Thiên Mạc ngày nay ở Hoa Hạ gần như không có đối thủ nào, không tốt chính là anh không có ở đây!” Mộc Hồng Diệp ôm Thẩm Lãng nói.
Thẩm Lãng thở dài, mặc dù anh biết tính cách của Mộc Hồng Diệp rất kiên cường.

Nhưng bắt một người phụ nữ liều mạng trên thương trường quả thực không phải là chuyện dễ dàng gì!
“Em vất vả rồi, tiếp theo tôi nghĩ mình có thể tiếp quản tập đoàn Thiên Mạc, bên phía gia tộc chắc không có ý kiến gì chứ!” Thẩm Lãng nói.
Đúng lúc này, Mộc Hồng Diệp đột nhiên rời khỏi vòng tay của Thẩm Lãng, cô ấy hơi do dự trả lời: “Điều này e rằng vẫn chưa được…Lần này gia tộc gọi anh về, là muốn anh dựa vào năng lực của mình đi thu phục mười nhà giàu có quyền thế nhất Kinh Đô.

Hơn nữa, không thể đụng vào vốn của tập đoàn Thiên Mạc và một số tài nguyên của gia tộc, xem như đây là một thử thách giành cho anh!”
Nghe nói thế, trong lòng Thẩm Lãng nhất thời cười khổ.
Mình mới từ thành phố Giang Nam trở về lại phải tiếp nhận thử thách ở Kinh Đô.

Hơn nữa, Kinh Đô không giống như ở thành phố Giang Nam, sự tồn tại của những gia tộc lớn ở đây đều trải dài rộng khắp Hoa Hạ, có thể thấy độ khó thử thách lớn hơn ở thành phố Giang Nam rất nhiều..