Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 906: Đến Kinh Đô






Thấy cô tiếp viên hàng không bưng cà phê tới, Thẩm Lãng không khỏi có chút ngạc nhiên vì anh không gọi cà phê.
Sau khi nhìn thấy tờ giấy, Thẩm Lãng gần như đã hiểu ra điều gì đó.
“Anh gì ơi, sau khi máy bay hạ cánh, nếu có thời gian rảnh thì anh cứ gọi cho tôi, tôi muốn cảm ơn anh!” Cô tiếp viên hàng không nói xong thì đứng dậy rời đi.
Thẩm Lãng chỉ cười nhạt không đáp, anh không để ý tới chuyện này lắm.
Mặc dù anh sẽ không liên lạc với cô tiếp viên hàng không, nhưng nếu nói thẳng ở trước mặt người ta có vẻ không lịch sự lắm!
Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Kinh Đô đúng giờ.
Lúc này ở bên ngoài sân bay, đông nghịt người chờ đón,có người đã chờ hơn nửa giờ rồi.
Nhưng dù vậy, giờ phút này sân bay đã phong tỏa lối đi VIP
Hàng loạt chiếc xe sang trọng đang đỗ ngay ngắn chỉnh tề.

ngoài sân bay.

Năm mươi người vệ sĩ mặc âu phục màu đen đeo kính râm đang đứng thẳng tắp, sắc mặt người nào người nấy đều không chút thay đổi.
“Họ đang muốn đón nhân vật lớn nào thế?”
“Không nghe nói gần đây có nhân vật lớn nào sắp tới Kinh Đô nha?”
“Nhìn thanh thế lớn như vậy, không biết là người đứng đầu nhà ai?”
Sự việc đón lãnh đạo cao cấp đã tạo nên một sự rung động lớn ở sân bay, đồng thời có nhiều hành khách hết sức tò mò là nhân vật lớn nào lại phô trương thanh thế lớn như vậy.
Thẩm Lãng ngồi ở trong máy bay, ngắm nhìn Kinh Đô qua ô cửa sổ, thành phố quen thuộc này khiến Thẩm Lãng có nhiều xúc cảm.

Thẩm Lãng phiêu bạt ở bên ngoài nhiều năm như vậy, tình cảm anh dành cho Kinh Đô cũng không sâu đậm.

Tuy nhiên, nơi này là gốc rễ của anh, điều này khiến anh có một tình cảm đặc biệt với Kinh Đô.
Ngay khi Thẩm Lãng đang quan sát phong cảnh Kinh Đô dưới máy bay trước mắt, Lý Văn đột nhiên xông tới trước mặt anh.
“Thằng khốn, đến Kinh Đô rồi, mày không còn cơ hội nữa đâu!” Lý Văn cười khẩy nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười khinh miệt, anh lườm Lý Văn một cái rồi nói: “Đến Kinh Đô thì sao? Tao khuyên mày một câu, hãy ngoan ngoãn rút lại ý định trả thù của mày đi.

Nếu không, mày không thể gánh nổi hậu quả đâu!”
Lý Văn và người bạn đi chung nhìn nhau cười, ngay sau đó, sắc mặt anh ta lập tức trở nên dữ tợn, nói với Thẩm Lãng: “Mày đừng nghĩ mày biết võ thì có thể giễu võ giương oai, nơi này không đơn giản như mày tưởng tượng đâu!”
“Ồ?” Thẩm Lãng nhìn Lý Văn, tức thì cười mỉa hỏi: “Vậy tao quả thực phải mở mang kiến thức một chút!”
“Mày cứ tiếp tục ngông cuồng đi! Sau khi máy bay hạ cánh sẽ là giờ chết của mày, Kinh Đô là địa bàn của tao, tao muốn chơi mày chết như thế nào, thì mày phải chết như thế ấy.” Lý Văn uy hiếp quát.
Thẩm Lãng cười khẩy: “Mày lợi hại như vậy sao? Cả Kinh Đô đều là địa bàn của mày?”
“Từng nghe nói qua nhà họ Lý ở Kinh Đô chưa? Có tin tao có thể khiến mày không bước ra khỏi sân bay không?” Lý Văn nghiến răng nghiến lợi
Thẩm Lãng đã từng nghe nói về nhà họ Lý, là một trong mười nhà giàu có ở Kinh Đô.


Nhà họ Lý có thế lực rất mạnh ở Kinh Đô, chẳng qua không ngờ thằng nhóc Lý Văn này lại là người nhà họ Lý!
Không lâu sau máy bay hạ cánh, Thẩm Lãng trực tiếp bước xuống máy bay, Lý Văn và người bạn của anh ta liên tục đi theo phía sau Thẩm Lãng.
Lúc này, vệ sĩ của nhà họ Lý đang chờ ở bên ngoài sân bay.

Vậy nhưng, nếu so sánh với đoàn xe đông đúc và hơn năm mươi vệ sĩ kia, thì đội ngũ của nhà họ Lý quá khiêm tốn.
Khi Lý Văn vừa mới ra khỏi sân bay, bạn đi cùng anh ta đã la lên: “Lý Văn, mày mau nhìn kìa, đó có phải là đội ngũ nhà họ Lý tới đón mày không?”
Vẻ mặt Lý Văn tràn đầy đắc ý, có điều khi đưa mắt nhìn xong thì lập tức cảm thấy khó hiểu vì đội ngũ đó không phải của nhà họ Lý: “Cái đếch gì thế này… Đang làm cái gì vậy? Tại sao có đông người thế nhỉ?”
“Không phải người nhà họ Lý mày sao?” Người bạn đi chung hỏi.
Mặc dù Lý Văn cũng muốn đội ngũ này đến đón mình, có điều Lý Văn lắc đầu khó hiểu nói: “Không phải tới đón tao đâu, thật không ngờ trên chuyến bay của chúng ta lại có nhân vật lớn như vậy!”
Lúc này, người bạn đi cùng không kiềm được nhìn đông ngó tây, muốn gặp mặt nhân vật lớn kia một lần.
Chỉ tiếc là sau khi đảo mắt nhìn một vòng, hai người cũng không phát hiện xung quanh mình có ai lợi hại đến thế!
Đồng thời, những hành khách khác đều nhận ra điều này, họ cảm thán không ngớt.
“Bố ơi, thật không ngờ bố lại đến tận đây!” Khi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, Lý Văn nhanh chóng chạy tới chào hỏi.
Người tới đón anh ta là Lý Hồng Bác của nhà họ Lý, giờ phút này, Lý Hồng Bác cũng bị thu hút bởi đội ngũ ở ngoài sân bay.
“Con trai à, con bay chung với nhân vật lớn nào thế? Con nhìn đội ngũ bên kia xem…” Lý Hồng Bác hỏi.
Nhưng trước mắt Lý Văn lo lắng không phải là những điều này, thấy ba dẫn theo vài vệ sĩ.

Anh ta lập tức nói với ba mình: “Bố ơi, trước tiên ba cứ mặc kệ những thứ này đi.

Vừa rồi ở trên máy bay, con trai bố bị người ta đánh, thù này không thể không báo!”
Nghe thấy thế, Lý Hồng Bác vội thu hồi ánh mắt, ông ta quát: “Là ai to gan dám đánh con, bây giờ bố sẽ dẫn người đi đánh nó thành tàn phế!”
Lý Văn chỉ vào bóng lưng của Thẩm Lãng đang bước ra ngoài: “Chính là anh ta, đừng để anh ta chạy thoát!”

Sắc mặt của Lý Hồng Bác đông cứng, ông ta chỉ bóng lưng Thẩm Lãng rồi ra lệnh cho bốn vệ sĩ ông ta dẫn theo: “Đi bắt thằng nhóc kia rồi đập nó tàn phế cho tao!”
Vài vệ sĩ nhanh chóng đáp, sau đó vội vàng đuổi theo bóng lưng của Thẩm Lãng.
Bấy giờ, khi bắt gặp đội ngũ chào đón hoành tráng thế này, Thẩm Lãng không khỏi hít sâu một hơi, không ngờ gia tộc sẽ dùng cách thức này để chào đón anh.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng nghe có tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau, anh quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy bốn người trẻ tuổi có sắc mặt không tốt và dáng người cường tráng đang lao về hướng của mình.
Mà ở sau mấy người đó, Lý Hồng Bác và Lý Văn đang nở nụ cười xấu xa đi về phía mình.
Tuy nhiên, vài vệ sĩ này chưa kịp đến gần Thẩm Lãng, những người tới đón Thẩm Lãng nhận ra điều gì đó không ổn, lập tức lao lên.
Nhìn đám người đông nghẹt, bốn tên vệ sĩ sợ tới mức sừng sờ dừng bước đứng nguyên tại chỗ!
“Các người đang làm gì?” Người của Thẩm Lãng hỏi khi bước tới trước mặt bốn tên vệ sĩ.
Bọn họ sợ đến da đầu run lên, một người trong số đó run rẩy trả lời: “Hiểu lầm… là hiểu lầm thôi…”
Giờ phút này, Lý Văn và ba anh ta đã bước đến gần đám người kia, khi thấy bọn họ bảo vệ Thẩm Lãng ở giữa thì hai người họ dường như đã hiểu ra điều gì đó!
“Con… không phải người này đã đánh con chứ?” Lý Hồng Bác hỏi con trai với vẻ mặt nghi ngờ.
Giờ đây, vẻ mặt Lý Văn sợ hãi nhưng anh ta vẫn gật đầu.
Vừa nhìn thấy động tác này, Lý Hồng Bác tức thì cảm thấy tuyệt vọng!
Đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn như vậy, cho dù là nhà họ Lý cũng không nói có thể kham nổi!
“Mắt mày bị mù à, ai cũng dám đắc tội…” Lý Hồng Bác chửi mắng Lý Văn một trận.
Tuy rằng là con trai độc nhất của ông ta, ngày thường được ông ta cưng chiều vô cùng, nhưng giờ phút này ông ta không kiềm được tức giận!
Lý Văn bị mắng không dám phản bác..