Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 882: Tìm Tới Cửa






"Chuyện này quả thật Tả Phong đã làm rất tốt.

Theo tôi thấy thì để Tả Phong ở lại đây rất hợp lý!" Thẩm Lãng cười nói.

Nghe nói như vậy Tả Phong cười khì khì rồi liên tục gật đầu nói: "Cảm ơn cậu Thẩm Lãng, nếu như có thể ở lại đây là tốt nhất, tôi cam đoan sẽ giúp đỡ anh hết mình!"
Lúc này Tả Phong căn bản không có một chút thái độ lạnh lùng mang dáng vẻ của một đại ca, ngược lại cực kỳ giống một tên đàn em.

Lý Mạc thấy thế thì cười khổ lắc đầu, biểu tình không còn lời nào để nói.

Nếu Lôi Lực đã cố sức di dời tài sản như vậy thì chứng tỏ trong chuyện này ông ta nhất định còn có tính toán khác.

Nếu không một khi đã giết được Thẩm Lãng rồi thì Lôi Lực nhất định có thể đạt được rất nhiều lợi ích, vì sao lại còn muốn di cư ra nước ngoài chứ?
Một khi đã như vậy thì trước mắt Thẩm Lãng sẽ không trực tiếp làm gì ông ta, mà là lợi dụng ông ta làm thay mình vài việc.

"Có muốn tôi tìm vài người trực tiếp xử lý ông ta không, dù sao hiện tại Lôi gia cơ bản cũng chỉ còn cái xác không!" Lý Mạc nói.


Thẩm Lãng lắc đầu, rõ ràng là anh không có cùng cách suy nghĩ như vậy, nói: "Nếu Lôi Lực đã dám tìm sát thủ của Ám Yểm thì chứng tỏ ông ta còn có ý định khác, tôi tính chờ một thời gian xem sao!"
"Cậu Thẩm Lãng, tôi tra được con ông ta đều đang đi học ở một thành phố khác trong nước, chúng ta có thể bắt chúng tới!" Tả Phong nói.

"Không cần, việc này là chuyện giữa tôi và ông ta, không liên quan đến những người vô tội khác.

" Thẩm Lãng nói.

Lý Mạc đứng một bên lại mỉm cười cười, anh ấy biết Thẩm Lãng sẽ không làm như vậy, dù sao chỉ là đối phó với một tên Lôi Lực mà thôi, còn không cần phải tàn nhẫn như thế!
"Ông ta ra rồi, bám theo!" Thẩm Lãng thấy Lôi Lực đi ra từ câu lạc bộ trèo lên xe hơi liền nói với Lý Mạc.

Mấy người không nói chuyện nữa, đi theo xe của Lôi Lực.

Đến tận khi xe ông ta đi vào một chỗ cực kỳ yên tĩnh, chỗ này gần như không hề có ai đi ngang qua, xe của Lôi Lực dừng lại phía trước một căn nhà hai tầng, căn nhà này có vẻ hơi cũ nát.

"Tôi khinh, tên Lôi Lực này không phải là giấu người ở trong này đấy chứ, đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn Lôi thị mà như vầy thì cũng quá keo kiệt đấy!" Lý Mạc cảm thán nói.

Nghe thế Tả Phong nhịn không được nở nụ cười.

"Anh cười cái gì?" Lý Mạc kỳ quái hỏi.

"Anh Mạc, chuyện này thì anh không biết được đâu! Vợ tên Lôi Lực này đã sớm chết từ lâu, nhiều năm như vậy ông ta cũng không hề tìm thêm ai khác, anh nói xem ông ta còn có thể giấu người ở đây sao?" Tả Phong cười nói.

Lý Mạc nao nao, đối với việc này anh cũng rõ lắm, nhưng những chỗ như này theo hiểu biết của anh thì đúng là rất thích hợp để giấu nhân tình.

Thẩm Lãng không tham dự vào câu chuyện của hai người mà chỉ nhìn chằm chằm theo Lôi Lực, thấy Lôi Lực đã đi vào căn nhà hai tầng Thẩm Lãng liền mở cửa chuẩn bị xuống xe.

"Hai người chờ tôi trong xe.

" Thẩm Lãng nói.

Lý Mạc bắt lấy tay Thẩm Lãng, hỏi: "Có muốn tôi gọi người đến vây chỗ này lại không? Anh tùy tiện xuất hiện như vậy không sợ sát thủ của Ám Yểm đang ở đây sao?"
Thẩm Lãng cười nhẹ, nói: "Không quan trọng, chỉ là một tên Lôi Lực thôi mà.


Tôi còn hi vọng hôm nay người của Ám Yểm có mặt ở đây để tôi tiện xử lý cả thể luôn!"
Người của Ám Yểm với anh mà nói cũng không có gì đáng sợ, chỉ đáng sợ ở chỗ bọn họ luôn núp trong bóng tối, nếu bọn họ ở đây thì đối với Thẩm Lãng còn là không thể tốt hơn!
"Được rồi, chúng tôi ở đây chờ anh!" Lý Mạc thở dài, buông lỏng tay Thẩm Lãng.

Nhìn theo Thẩm Lãng đi về phía căn nhà hai tầng Lý Mạc không còn nói chuyện với Tả Phong nữa, anh ta chỉ tựa đầu vào cửa kính xe nhìn chằm chằm vào trong căn nhà hai tầng.

Như vậy một khi có động tĩnh gì Lý Mạc cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng.

Cửa căn nhà hai tầng làm bằng gỗ lung lay sắp đổ, làm cho người ta có cảm giác chỉ cần hơi dùng sức gõ cửa là có thể phá hỏng cả cánh cửa.

Thẩm Lãng hết sức cẩn thận gõ cửa căn nhà, cánh cửa vang lên một tiếng két rồi tự động mở ra, rõ ràng là nó cũng không được khóa lại.

Hiện ra trước mắt Thẩm Lãng là cảnh tượng một cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, căn nhà hai tầng cũ nát như vậy mà lại có cả động lộ thiên, điều này làm cho Thẩm Lãng không thể ngờ tới.

Bên trong căn nhà hai tầng cũng không lớn, dưới đình che nắng có hai người đang ngồi, trong đó một người là Lôi Lực, còn một người khác là một phụ nữ trung niên cực kỳ đẹp.

Người phụ nữ đã qua tuổi trung niên nhưng được bảo dưỡng cực kỳ tốt, làn da trắng noãn và đôi tròng mắt rất đẹp, so sánh với các cô gái tuổi trẻ xuân xanh lại có cảm giác thành thục ý tứ khác biệt.

Khi Thẩm Lãng nhìn thấy bọn họ thì họ cũng chú ý tới anh.

Lôi Lực tức khắc liền nhíu mày, ông ta chần chừ một chút rồi đứng dậy, bộ dạng như lâm đại địch.

Mà người phụ nữ đó cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Anh tới đây làm gì?" Lôi Lực hết sức bối rối trong lòng, bởi vì ông ta chỉ mang theo lái xe đến đây, không hề mang theo vệ sĩ.

Mà Thẩm Lãng có thể xuất hiện ở đây thì chắc chắn là vì mình mà đến.

Trên mặt Thẩm Lãng cũng không có biểu tình gì, anh đi thẳng đến phía dưới cái đình.

Trên mặt bàn trong đình bày một bộ trà cụ, trà cụ nhìn qua có hơi cũ kỹ, mà cái chén Lôi Lực sử dụng cũng đầy vết ố của lá chè, có thể nhìn ra là Lôi Lực thường xuyên tới đây.

Lúc này, Thẩm Lãng cầm lên một cái chén khác trên bàn, nhưng chiếc này cũng không phải mới tinh mà có một tầng cặn trà rất dày.


"Ông chủ Lôi còn có tâm tình uống trà cơ đấy, không biết cho cái chén này làm đồ bồi táng theo ông ông có hài lòng không!" Thẩm Lãng cười lạnh nói.

Lời này vừa nói ra thì Lôi Lực càng nhíu chặt lông mày hơn, nhanh chóng che trước người phụ nữ.

"Anh… anh muốn làm gì?" Lôi Lực hỏi.

Đối với việc tìm sát thủ phá hoại chuyện của Thẩm Lãng Lôi Lực đã có phần hối hận, sớm biết như vậy tự mình làm gì cũng không nên có quan hệ mật thiết với Hoàng Chí Thành.

"Tôi cũng thật khinh thường ông, thế mà ông lại dám tìm người của Ám Yểm đến đối phó tôi! Ông cảm thấy ông có thể chạy trốn sau chuyện này ư?" Thẩm Lãng mang vẻ mặt lạnh lẽo hỏi.

Mà vào thời điểm đó điều làm Thẩm Lãng cảm thấy ngoài ý muốn là người phụ nữ đứng sau Lôi Lực lại đột nhiên đứng dậy, thần sắc của bà ta so với Lôi Lực còn bình tĩnh hơn nhiều.

"Anh này, đã đến đây rồi thì có chuyện gì cũng cứ ngồi xuống hẵng nói.

Tôi mong anh có thể cho chúng tôi một cơ hội!" Người phụ nữ nói xong liền lấy ra một bộ trà cụ chuẩn bị rót trà cho Thẩm Lãng.

"Uyển Như, em…em vẫn nên quay về phòng trước đi, nhớ kỹ lời anh nói với em, nếu anh chết thì em nhất định phải làm theo lời anh dặn đấy!" Lôi Lực kéo người phụ nữ đẩy vào trong phòng.

Trong ánh mắt người phụ nữ lúc này rõ ràng hiện lên dáng vẻ không bỏ được và hiu quạnh, có thể nhìn ra người phụ nữ tên là Uyển Như này thực sự lo lắng cho Lôi Lực, chỉ có điều trước mắt bà ta cũng hoàn toàn bất lực.

Người phụ nữ đi vào trong phòng, Thẩm Lãng liền ngồi xuống trước bàn trà cầm lên một chén nhấp một ngụm, nói: "Trà ngon, đáng tiếc khả năng về sau là ông chủ Lôi không uống được rồi!"
Nghe nói như thế Lôi Lực sợ tới mức toàn thân run lên, hô hấp dồn dập liên tục.

"Anh nói cái gì mà Ám Yểm hay không tôi không biết, giữa tôi và anh có thù hận nhưng cũng không đến nỗi phải đuổi tận giết tuyệt như vậy!" Lôi Lực lấy hết dũng khí nói.

.