Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 799: Mạc Sói Còn Phải Nhìn Sắc Mặt Anh Ta Để Làm Việc






"Anh Mạc, anh mau nói bọn họ dừng tay đi, tôi đâu có trêu chọc anh, tại sao anh lại đánh tôi?" Phan Đại Lực bị đánh máu chảy khắp mặt, mũi bị lệch sang một bên, anh ta đau đớn kêu lên.
Lý Mạc khoát tay áo, người đứng bên cạnh Phan Đại Lực lập tức tản ra, Lý Mạc đi đến trước mặt Phan Đại Lực, nói: "Ngay cả anh em của tao mà mày cũng dám động vào, tao thấy mày đúng là chán sống rồi phải không!"
Anh em của Lý Mạc!
Phan Đại Lực kinh hãi nhìn về phía Thẩm Lãng, thì ra anh ta là anh em của Lý Mạc, mẹ nó chứ, chuyện này là cái chuyện quái quỷ gì!
Tuy rằng trước kia Lý Mạc là đại ca của Giang Nam, nhưng khoảng thời gian này Lý Mạc ngóc đầu trở lại, đương nhiên khí thể của Mạc Sói đang dần dần vững mạnh lại.
Đừng nói là chỉ Phan Đại Lực anh ta, dù là mấy nhân vật đã dần lui về phía sau hay là các nhân vật lớn bây giờ của Giang Nam cũng phải cúi đầu trước Lý Mạc, không dám có nửa phần trêu chọc.
"Người anh em này, thật sự xin lỗi, tôi không biết anh là anh em của anh Mạc, rất xin lỗi, xin anh hãy tha cho tôi một con đường sống..." Phan Đại Lực nhịn đau đớn của cái chân bị gãy, anh ta quỳ gối cầu xin Thẩm Lãng tha thứ.
Anh ta biết nếu Thẩm Lãng không tha cho mình mà vẫn truy cứu chuyện này thì hôm nay anh ta nhất định không thể đơn giản chỉ bị gãy chân như vậy.

"Phan Đại Lực thế mà lại quỳ xuống nhận sai sao? Tôi không có nhìn nhầm đấy chứ!"
"Đúng vậy, thật là không nhìn ra thằng nhóc này lại có lai lịch không nhỏ như vậy."
"Cái này hay lắm, cuối cùng cũng có người xử lý giúp chúng ta, Phan Đại Lực này thật sự quá kiêu ngạo rồi!"
Đang trong lúc mọi người xung quanh thảo luận rôm rả, Thẩm Lãng đi tới bên cạnh người phụ nữ trung niên, nói với bà ta: "Vừa rồi bà nói dì Lan trộm tiền của bà, bà có chứng cứ gì không?"
Người phụ nữ trung niên đã sớm bị dọa cho sợ đến ngây người, không ngờ người em họ luôn không ai bì nổi của mình lại phải quỳ gối trước mặt người thanh niên này để cầu xin tha thứ, bà ta dựa vào cái gì mà dám tiếp tục làm loạn nữa.
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên đầy sợ hãi, mặt mũi bắt đầu trở nên trắng bệch, sớm biết chuyện hôm nay sẽ như thế này thì đánh chết bà ta cũng không muốn ra mặt cho chị em mình.
"Nói, tôi chỉ cho bà cơ hội lần này, không nói rõ ràng thì hôm nay kết cục của bà còn thảm hơn cả Phan Đại Lực!" Thẩm Lãng lạnh giọng nói, sát ý bỗng lướt qua đáy mắt.
Lần này người phụ nữ trung niên không kiên trì được nữa, lập tức ngồi bệt dưới đất, nói rõràng tất cả mọi chuyện.
Thì ra người phụ nữ này tên là Tề Hồng, là bạn của người phụ nữ gây tai nạn xe ngày đó, Tề Hồng biết bạn mình bị bắt vào trại giam vì lái xe không có bằng lái.
Sau khi nói chuyện thì biết được người bị tai nạn là Lưu Quế Lan, chính là bảo mẫu của nhà mình.
Dưới sự xúi dục và thỏa thuận chia sẻ lợi ích của người bạn, Tề Hồng vu oan cho Lưu Quế Lan ăn trộm đồ, làm loạn ở thị trường lao động làm cho Lưu Quế Lan tiếng xấu lan xa.
Bên phía Mã Đào, người phụ nữ gây tai nạn xe đã phát hiện ra chuyện này, sau đó sắp xếp người đến trường học phát tán tin đồn, làm cho trường học đuổi học Mã Đào...
Nghe đến đây, mọi người xung quanh Tề Hồng ghét bà ta đến ngứa răng, bà ta dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn mà đi chèn ép cô nhi quả phụ, thật sự là làm người khác giận sôi người.
"Quả thật, thứ độc ác nhất là lòng dạ đàn bà!"
"Người như thế nên đưa bị bên giới đào than, đi châu Phi khai hoang."
"Anh nhìn mặt bà ta xem, đúng là mặt của người ác, nhìn là thấy ghê tởm..."
Mọi người xung quanh chỉ trích Tề Hồng, Lưu Quế Lan lại hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ vì mọi chuyện được làm sáng tỏ.

"Hừ, làm loại chuyện ghê tởm này còn kéo cả tôi xuống nước, Phan Đại Lực tôi bị chị hại gãy chân, chuyện này chị tính thế nào!" Phan Đại Lực đỏ mắt tức giận nói với chị họ.
"Không không không, chị không biết cậu ta lợi hại như vậy, em họ...!Em nghe chị nói đã..." Tề Hồng kinh hoảng nói.
Phan Đại Lực nhịn cơn đau chân cô gắng đứng lên, nắm lấy tóc người phụ nữ trung niên, tát liên tiếp mấy cái vào mặt bà ta: "Nói chị cay nghiệt, lúc ông đây suýt nữa là bị chị hại chết, chị có nghĩ tới tôi là em họ của chị không...!Nếu không phải mấy đồng tiền dơ bẩn của chị, ai muốn làm em họ của chị...!Hôm nay tôi phải giết chị!"
Người phụ nữ trung niên bị tát mấy cái choáng váng đầu óc, mặt sưng lên, cầu xin tha thứ: "Em...!Phan Đại Lực, xin lỗi...!Chị xin lỗi, chị biết chị sai rồi, sau này chị không dám nữa."
Phan Đại Lực một bụng lửa giận đang sôi, sao có thể dễ dàng buông tha cho người chị họ không đáng được thương tiếc này, anh ta đạp một cái, xuống tay hoàn toàn không có một chút lưu tình.

Sau khi Tề Hồng ngã xuống đất, anh ta còn không quên đá thêm mấy cái vào người bà ta.
Người vây xem không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đến mức này, muốn cười cũng chỉ có thể chịu đựng, chuyện ngày hôm nay nhất định là chuyện đáng chê cười nhất của cuộc đời Phan Đại Lực.
"Đánh đủ rồi có phải nên nhận lỗi không?" Thẩm Lãng lên tiếng.
Phan Đại Lực giật mình, kéo Tề Hồng đến trước mặt Lưu Quế Lan, khập khiễng đi đến trước mặt Lưu Quế Lan, nói: "Còn không quỳ xuống xin lỗi đi, nếu không phải cậu Lãng lên tiếng thì tôi đã giết chị rồi!"
"Xin lỗi, xin lỗi, là tôi sai..." Tề Hồng vội nói không ngừng.
Hiện tại bà ta vô cùng hối hận mình đi gây phiền phức cho Lưu Quế Lan, nếu không phải người chị em kia của mình xúi giục và đồng ý cho mình một chỗ tốt thì sao mình có thể rước cục phiền toái lớn thế này vào người thế này.
Hơn nữa lúc Lưu Quế Lan làm việc ở nhà bà ta, phòng ở được dọn dẹp rất sạch sẽ, cũng không dùng mánh khoé để được nhàn hạ.
Đây là người bảo mẫu chịu khó và trung thực nhất mà bà ta thuê được.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tề Hồng có vài phần áy náy.
Lưu Quế Lan nhìn Tề Hồng một cái, không nói gì thêm.

Giờ phút này, điều bà ấy lo lắng nhất là con của mình, mình đã được thanh minh nhưng bạn học và thầy cô của Mã Đào lại không biết việc này.
Lưu Quế Lan thở dài nói: "Tôi có thể tha thứ cho chị, nhưng còn con tôi, nó phải làm sao đây? Nó vẫn chỉ là đứa trẻ, muốn nó đối mặt với thầy cô và bạn học thế nào đây?"
Tề Hồng nghe nói thế thì sợ hãi sửng sốt, vội vàng nói: "Xin lỗi, chuyện này tôi có thể đi đến trường làm giải thích với thầy hiệu trưởng..."
Lúc này Thẩm Lãng đi đến trước mặt Lưu Quế Lan, nói với Tề Hồng: "Ai gây chuyện thì để người đó giải thích, nói cho người chị em kia của bà, buổi sáng ngày mai đi gặp thầy hiệu trưởng của Mã Đào, nếu không đi..."
Nói tới đây, Thẩm Lãng quay người nhìn Phan Đại Lực đang đứng bên cạnh, nói: "Nếu không đi, Phan Đại Lực, anh biết nên làm thế nào rồi đấy!"
Phan Đại Lực liên tục gật đầu.
Lưu Quế Lan kích động không biết nên nói gì cho phải, cảm kích nói với Thẩm Lãng: "Cám ơn, cám ơn cậu, cám ơn cậu."
Thẩm Lãng nâng Lưu Quế Lan dậy, cười nói: "Dì Lan, tôi cũng có việc muốn nhờ dì giúp đỡ."
"Cậu Lãng, cậu cứ việc nói...!Chuyện của cậu, tôi nhất định sẽ hết sức giúp đỡ." Lưu Quế Lan vội la lên.
"Tôi muốn mời dì đến viện phúc lợi chăm sóc bọn trẻ, đương nhiên nếu dì Lan không yên tâm về Mã Đào thì cũng có thể giúp tôi tìm mấy người yêu thương bọn trẻ mà dì quen biết." Thẩm Lãng nói.
Nghe thế, Lưu Quế Lan liên tục xua tay: "Cậu Lãng, cậu giúp tôi nhiều như vậy rồi, tôi cũng không biết nên cảm ơn cậu thế nào, cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ đến viện phúc lợi, tôi không cần tiền lương đâu!"
Thẩm Lãng cười khẽ, đương nhiên phải trả tiền lương cho Lưu Quế Lan, sao có thể để người khác làm công không được.
"Cái này sao có thể, không có tiền thì dì nuôi con vào đại học kiểu gì, cứ làm theo lời tôi nói đi, công việc ở đó cũng vất vả, cho nên tiền lương tạm thời là hai mươi bảy triệu hai trăm nghìn một tháng, dì thấy vậy có được không?" Thẩm Lãng hỏi..