Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 767: Bàn Cờ Phỉ Thúy Đan Chu






Trong mắt bọn họ, Thẩm Lãng có thể có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Lăng như vậy, đây chính là một loại biểu tượng cho thân phận và địa vị ở thành phố Giang Thành.
"Cậu Dương, tôi là Triệu Tinh Vũ ở truyền thông Tinh Vũ."
"Tôi là Khâu Đại Trí từ nhà đấu giá Hải Thiên."
"Anh Dương, em là Uyển Nhi, ngày ngày livestream."
Mấy nam nữ thanh niên hết mời rượu lại đến châm thuốc cho Dương Đại Bằng, khiến cho Dương
Đại Bằng cũng phải cảm thấy xấu hổ.

Bình thường đây là những người mà anh ta muốn gặp một lần cũng không được.
Phòng nghỉ trên tầng hai.
Thẩm Lãng và ông cụ Lăng mới quen đã thân, từ văn thơ tranh chữ cho tới lịch sử điển cố điển tích, từ đá quý phỉ thúy cho tới chế tạo gốm sứ.
Mà Thẩm Lãng cũng rất ngưỡng mộ kiến thức và sự uyên bác của Lăng Văn Hiên.

Sau khi nói chuyện một lúc, Thẩm Lãng phát hiện hôm nay trong đám người nhà họ Lăng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Sương Nguyệt đâu cả.
Việc này khiến Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.
Mấy lần định mở miệng hỏi thăm tại sao hôm nay không thấy Lăng Sương Nguyệt đâu, nhưng lại cảm thấy hỏi như vậy có hơi đột ngột.
Đúng lúc này, có ai đó gõ cửa phòng nghỉ, một người giúp việc đi từ cửa đến, sau lưng còn có hai người trung niên.
Một cái người vóc dáng cao gầy, khuôn mặt trắng bệch, còn một người khác lại có dáng người thấp bé, khuôn mặt đen nhánh.

Hai người một đen một trắng tương phản có cảm giác hơi không hợp nhau.
Lăng Văn Hiên đang nói chuyện vui vẻ với Thẩm Lãng, đột nhiên bị quấy rầy cảm thấy không vui.
"A Phúc, có chuyện gì mà nhất định phải nói bây giờ?" Lăng Văn Hiên không vui hỏi.
Người đàn ông trung niên tên A Phúc vội vàng khom người, trong ánh mắt còn lóe lên vẻ kích động, nói: "Ông, là người của nhà họ Tô mang bộ cờ phỉ thúy Đan Chu đến cho ông xem qua."
Vốn Lăng Văn Hiên còn đang cảm thấy không vui, nghe được cái này, cả người trở nên kích động.
Lăng Văn Hiên nhìn hai người đàn ông trung niên đang đứng ở của, vẫy tay nói: "Mau mời vào đây, nhanh lên."
Hai người đàn ông trung niên sau khi đi vào cung kính đi tới trước mặt ông cụ Lăng.
"Tô Bạch, Tô Hắc nhà họ Tô, hân hạnh được gặp ông."
Lúc này Lăng Văn Hiên làm sao còn nghĩ đến việc nói chuyện cùng hai người nữa.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên tay bọn họ.
"Không cần khách sáo, hôm nay tôi có thể nhìn báu vật nhà họ Tô một lần là vinh hạnh của Lăng Văn Hiên tôi." Lăng Văn Hiên nói.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Tô Bạch cẩn thận đặt chiếc hộp trong tay lên trên mặt bàn.
"Cậu Thẩm, hôm nay đúng lúc cậu ở đây, nhờ cậu đến xem giúp tôi bộ quân cờ phỉ thúy Đan Chu này." Lăng Văn Hiên kích động nói.
Thẩm Lãng khiêm tốn xua tay, nói: "Trước mặt ông Lăng đây, làm sao đến phiên tôi xem xét.


Hôm nay nhờ ơn của ông Lăng, Thẩm Lãng tôi cũng coi như được mở mang hiểu biết."
Tương truyền Nghiêu tạo ra cờ vây để giáo dục con của hắn, Đan Chu.

Quy tắc và kĩ xảo đánh cờ vây lưu truyền cờ vây lưu truyền sau này cũng được cải tiến từ sách dạy đánh cờ Đan Chu quy tắc cùng kỹ xảo, cũng đều là căn cứ Đan Chu kỳ phổ cải tiến.
Về sau vào thời nhà Minh, để kỷ niệm Đan Chu, các thợ thủ công của hoàng thất đã tạo ra bộ cờ phỉ thúy Đan Chu này, tương truyền bộ cờ này được tạo ra từ phỉ thúy Hải Để phỉ thúy Chu Sa.
Cờ vây có hai màu đen trắng, còn bàn cờ này lại có hai màu đỏ xanh, màu đỏ là của phỉ thúy Chu Sa, màu xanh lá cây là phỉ thúy Hải Để.
Hai loại vật liệu cực kì khan hiếm này khiến mỗi một con cờ đều trở nên vô giá.
Trước đó Thẩm Lãng đã từng nghe thầy Thôi Lão Quỷ nhắc đến, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy, hôm nay có thể nhìn thấy khiến Thẩm Lãng cảm thấy ngoài ý muốn.
Phải biết quân cờ của cờ vây rất dễ bị mất, qua nhiều năm như thế vẫn còn bảo quản được trọn vẹn một bộ cờ vây thật sự rất khó.
Lúc này, Lăng Văn Hiên tay run run mở hộp.
Trong chớp mắt, màu xanh lá cây đặc trưng của phỉ thúy Hải Để và màu đỏ rực của phỉ thúy Chu Sa lóe lên.

Màu sắc của từng con cờ khiến những người nhìn qua phải thèm nhỏ dãi.
"Thật quá tuyệt… Phỉ thúy Hải Để và phỉ thúy Chu Sa đã hiếm có, có thể tạo ra một bộ quân cờ như vậy, để tên là Đan Chu thật xứng với bộ cờ này." Lăng Văn Hiên than thở.
"Ông Lăng, bộ quân cờ cũng chưa hoàn chỉnh…" Thẩm Lãng đột nhiên mở miệng nói.
Nghe nói như vậy, Tô Bạch và Tô Hắc lập tức trở nên kinh ngạc, mà Lăng Văn Hiên thì nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Lãng.
"Đã biết nhà họ Tô chúng tôi là gia là gia tộc cờ vây, truyền thừa trăm năm, hôm nay cậu bạn này lại nói nhà họ Tô chúng tôi giữ báu vật không hoàn chỉnh, không biết cậu bạn này có tư cách gì để nói như vậy!" Tô Bạch chế giễu nhìn Thẩm Lãng.
"Ông Lăng, hình như cậu bạn nhỏ này muốn lòe người ở đây, cậu ta không biết đây là bảo bối gia truyền của nhà họ Tô sao?" Tô Hắc nói xong, khiêu khích nhìn Thẩm Lãng một cái.
Mà Lăng Văn Hiên nghe nói như vậy cũng rất kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Cậu Thẩm, tôi biết cậu học thức uyên bác, nhưng bộ cờ vây này đầy đủ ba trăm sáu mươi mốt con cờ, không thiếu quân nào, cậu đừng nhắm mắt nói bừa."
Thẩm Lãng cười nhạt, nói: "Thẩm Lãng tôi chưa bao giờ nói lung tung, bộ quân cờ này đúng thật là đầy đủ, một trăm tám mươi mốt quân đỏ thay quân đen, một trăm tám mươi quân xanh thay cho quân trắng, chỉ là nó thiếu đi bàn cờ."
Bàn cờ!
Nghe nói như vậy, hai người Tô Bạch và Tô Hắc sầm mặt lại, nếu không phải đang ở trước mặt ông cụ Lăng, có lẽ hai người đã lao vào đánh Thẩm Lãng rồi.
"Cậu bạn nhỏ, tôi nghĩ cậu đừng ra vẻ mình rất hiểu biết thì hơn, nhà họ Tô chúng tôi bảo tồn bộ cờ này từ thời nhà Minh lưu truyền đến nay đã mấy trăm năm rồi, cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe có bàn cờ phỉ thúy Đan Chu."

"Ha ha… Ông Lăng, thứ lỗi cho sự mạo phạm của tôi, cậu Thẩm này có chút ngu ngốc đấy."
Hai người Tô Hắc và Tô Bạch gần như đồng thời bật cười.
Mà biểu hiện của Lăng Văn Hiên cũng sắp không nhịn được rồi, dù sao Thẩm Lãng là khách ông mời đến, nếu thật sự bị mất mặt thì Lăng Văn Hiên ông dù ít dù nhiều cũng không thoát khỏi liên quan.
Biểu cảm Lăng Văn Hiên có chút không vui, đóng hộp cờ lại, nói với Thẩm Lãng: "Cậu Thẩm, cờ vây nhà họ Tô đã nổi tiếng cả trăm năm, bàn cờ cậu vừa nhắc đến, đừng nói tôi chưa nghe nói qua, ngay cả ông cụ Tô của nhà họ Tô cũng chưa từng nghe nói qua, tôi nghĩ việc này còn cần chờ kiểm chứng."
Thẩm Lãng thấy Lăng Văn Hiên không nói mình đang phát ngôn bừa bãi là đã giữ lại thể diện cho mình.
Thẩm Lãng cười nhạt, đứng dậy nói: "Theo truyền thuyết, Nghiêu tạo cờ vì con trai Đan Chu giải thích ngji hoặc, hi vọng Đan Chu có thể tu tâm dưỡng tính, nâng cao nhận thức thông qua cờ vây, nhưng tính tình Đan Chu ngang bướng.

Sau khi Nghiêu chết đã hóa thân thành bàn cờ, Đan Chu tưởng nhớ cha mình, cả ngày ngồi trước bàn cờ sám hối tội lỗi, cuối cùng có một ngày, Đan Chu giác ngộ ra, cũng bắt đầu say mê cờ vây…"
"Vì vậy cho nên trong lúc tạo ra quân cờ Đan Chu còn lấy thêm bạch ngọc làm nguyên liệu để tạo ra bàn cờ Nghiêu tương xứng.

Chỉ là bàn cờ này quá cồng kềnh, lúc tặng cho nhà họ Tô gia, bởi vì bàn cờ quá cồng kềnh nên không ở cùng một chỗ với bộ quân cờ phỉ thúy Đan Chu này."
Nghe Thẩm Lãng nói như vậy, hai người nhà họ Tô gia sững sờ một chút, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Tô Bạch cười nói: "Ha ha ha… Tôi là người nhà họ Tô gia còn không biết mà cậu lại biết, mở mồm ra là bịa chuyện lung tung, loại truyền thuyết như vậy một ngày tôi có thể bịa ra mười chuyện."
"Chuyện còn chưa được xác minh, cậu nói thì thế nào?" Tô Hắc cười nói.
Mà Lăng Vân Tiêu nghe được những lời này, ngược lại có chút đồng tình với cách nói của Thẩm Lãng, dù sao bộ quân cờ tốt như vậy hẳn nên phối hợp một bàn cờ tốt, việc này có thể dựa theo logic để suy ra.
"Cậu Thẩm, những lời cậu vừa nói ra có chứng cứ gì không?" Lăng văn hiên hỏi.
Thẩm Lãng gãi đầu một cái rồi cười nói: "Ông Lăng, bàn cờ Nghiêu bạch ngọc có rất ít người biết, tôi cũng chỉ tình cờ nhìn thấy trong một bản tàn quyển sách cổ thôi.".