Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 766: Lăng Vũ Thay Đổi






Tiền Hưng An quay đầu ra phía sau nhìn cái hồ bơi rồi lại nhìn tới vẻ mặt lạnh lẽo của Thẩm Lãng ở phía trước, cắn răng nói: "Nhóc con, làm người là phải chừa lại cho mình một con đường.

Buổi tiệc hôm nay là do nhà họ Lăng chủ trì.

Không lẽ mấy người muốn…"
"Mẹ nó, nói nhảm vãi!" Dương Đại Bằng bước vài bước tới trước mặt Tiền Hưng An.
Dương Đại Bằng còn chưa kịp dùng chân đạp thì Tiền Hưng An đã sợ tới mức toàn thân run rẩy, dưới chân trơn trượt, một tiếng ùm vang lên và tên đó đã ngã vào hồ bơi.
Thấy một màn như vậy, mấy kẻ vừa rồi vẻ mặt còn sợ hãi thì giờ đã không nhịn được cười phụt ra một tiếng.
Còn Tiền Hưng An bị rơi xuống nước thì rất chật vật, nguyên một bộ đồ vest đắt đỏ đều bị ướt đẫm, kiểu tóc vừa mới làm lúc nãy thì giờ cũng bị biến thành hình dạng ướt sũng.
Từ trong nước leo ra, mặt mày của Tiền Hưng An đỏ bừng, nhìn Thẩm Lãng và Dương Đại Bằng một cách rất tức giận nhưng cũng không dám nói lời nào.
"Còn nhìn nữa thì hôm nay tao sẽ cho mày nhảy từ trên lầu xuống đấy!" Dương Đại Bằng chỉ vào Tiền Hưng An rồi nói.
Tiền Hưng An sợ hãi rụt cổ lại, nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Anh ta xấu hổ rời khỏi sân thượng.
Nhưng ngay lúc này, không biết ai lại hét lên một câu: "Nhà họ Lăng tới rồi!"
Vừa dứt câu thì từ ngoài cửa có một đám vệ sĩ mặc đồ đen tràn vào.

Đám vệ sĩ bao vây xung quanh, người của nhà họ Lăng từ từ bước vào.

Bọn họ vừa vào tới cửa, đám người nãy giờ ồn ào thì hiện tại đã im lặng ngay tức khắc.

Người đang ngồi ở trên ghế cũng nhanh chóng đứng thẳng lên.
Có thể thấy được, đám người bọn họ sau khi nhìn thấy người của nhà họ Lăng xuất hiện thì trở nên khá căng thẳng.
Ông cụ ở ngay giữa đám vệ sĩ chính là ông cụ nhà họ Lăng Lăng Văn Hiên, còn Lăng Vân và Lăng Vũ chia ra hai bên trái phải.
Tuổi tác của ông cụ nhà họ Lăng cũng đã cao, tóc cũng đã bạc đầu nhưng ánh mắt vẫn rất sáng ngời, tinh thông.

Ông ta mặc một bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn khiến cho cả người toát ra sự nho nhã nhưng cũng rất có khí thế.
Người nhà họ Lăng vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ba kẻ nhà giàu đang nằm trên đất ôm lấy mặt mình.
"Mấy người này là ai, nằm đây làm gì?" Lăng Văn Hiên không tức giận.
Lăng Vân bước lên một bước, ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ.
Bọn họ lôi ba người này ra ngoài… Lúc mới bắt đầu, mấy tên nhà giàu mặt sưng phù đến phát sợ này cứ che miệng ấp úng không nói ra được việc gì.
Một bên vừa nói vừa không ngừng khom người xin tha.
Lăng Vân trầm mặt xuống nói: "Để bọn họ gọi điện cho người trong nhà.

Mỗi một nhà là một tỷ tám đồng.

Một giờ sau nếu tiền vẫn chưa đến thì người ở đây sẽ bị cắt cụt chân ném ra ngoài biển." Lăng Vân nói một cách lạnh lùng.
Ba tên nhà giàu nghe vậy sợ tới mức chân mềm nhũn hết rồi, thiếu chút nữa là quỳ xuống mặt đất.
Lăng Vân phất phất tay với đám vệ sĩ, bọn họ đi lại kéo đám người kia ra ngoài như kéo chó chết vậy.
Lăng Vân gặp mấy loại thiếu gia nhà giàu này nhiều rồi.

Nhưng dám làm loạn ở buổi tiệc của dòng tộc ông ta thì khoản này trong sổ sách chắc chắn phải tính.

Bằng không nếu truyền ra ngoài thì thể diện của nhà họ Lăng phải để ở đâu!
Lúc này, trong lòng mấy người ở bên kia cũng đổ chút mồ hôi lạnh thay ba người này.

Nhưng Tiền Hưng An vẫn còn khá may mắn, anh ta đã đi ra phía sau hồ bơi.

Vì không còn mặt mũi ở đây nữa, nên anh ta đã cầm cái khăn tắm lên rời đi rồi.
Ngay lúc này, mọi người hướng ánh mắt về phía hai người Thẩm Lãng và Dương Đại Bằng.

Trong ánh mắt bọn họ tràn đầy sự thương hại.
Trong suy nghĩ của bọn họ, mấy kẻ bị đánh làm rối mọi chuyện lên đã nhận phải cái kết như vậy rồi thì kẻ động thủ không phải sẽ thảm hơn sao?
"Rồi xong, không chừng hôm nay hai tên nhóc này cũng bị ném từ trên lầu xuống!"
"Làm loạn ở buổi tiệc này thì chỉ có thể là muốn chết thôi!"
"Nghe nói cậu Tiền kia là anh em của Lăng Vũ.


Tính tình của Lăng Vũ thì nổi tiếng nóng nảy.

Mấy người này xong rồi…"
Lúc này, sau khi nhìn thấy người của nhà họ Lăng đến, Thẩm Lãng không những không trốn mà còn đi lại phía họ.
Hành động này khiến cho đám người kia có chút âm thầm khâm phục sự dũng cảm đó của Thẩm Lãng…
Nhưng Dương Đại Bằng lại khá lúng túng, anh ta không ngờ người của nhà họ Lăng lại tới sớm như vậy.
Sau khi người của nhà họ Lăng đến, Dương Đại Bằng thiếu điều tìm mấy kẽ đất để trốn vào.

Còn nhìn qua Thẩm Lãng không những không tránh mà còn chủ động bước qua.

Vậy không phải muốn chết thì còn là gì nữa chứ?
Dương Đại Bằng kéo một góc áo của Thẩm Lãng, nhỏ giọng nói: "Cậu Thẩm, hay là chúng ta chạy trốn trước đi.

Mấy người nhà họ Lăng này tới đây sớm quá rồi…"
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của Dương Đại Bằng thật sự khác hoàn toàn so với cái cái dáng vẻ lên mặt với Tiền Hưng An lúc vừa nãy.

Thẩm Lãng không nhịn nổi nên đã cười phá lên.
"Trời ơi! Lúc nãy cậu còn kinh hơn tôi nữa, khiến cho Tiền Hưng An phải xuống nước trước.

Vậy mà cậu… Giờ cậu đang sợ à?" Thẩm Lãng nói.
Sắc mặt Dương Đại Bằng trắng bệch.

Nếu như tra tội thì chắc chắn bản thân không thể chạy thoát được đâu.

Anh ta cắn răng rồi dậm chân một cái, nói: "Cậu Thẩm, anh cứ yên tâm.

Tôi sẽ không để liên lụy gì đến anh đâu.

Dù sao xét đúng thì việc xảy ra hôm nay chính là trách nhiệm của tôi."
Nhìn thấy dáng vẻ hi sinh anh dũng của Dương Đại Bằng, Thẩm Lãng cười càng to thêm.
Anh không nói gì, vỗ vỗ mấy cái vào vai Dương Đại Bằng rồi đi về phía đám người Lăng Vân.
Thẩm Lãng chưa bước tới trước mặt bọn họ thì trong đám người, đột nhiên Lăng Vũ chạy từ từ ra đón anh.
"Rồi xong, chắc cậu chủ Lăng Vũ sẽ không một mình xử gọn đâu ha..."
"Chắc tên nhóc này sẽ không tính đánh nhau với nhà họ Lăng đâu nhỉ?"
Nhưng một giây sau đã có sự việc xảy ra khiến đám người đó hoàn toàn bất ngờ.
Sau khi Lăng Vũ bước đến trước mặt Thẩm Lãng, anh ta cầm lấy cánh tay của Thẩm Lãng, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Công tử Thẩm, không ngờ hôm nay anh cũng tới đây đấy!"

"Trời mẹ…"
"Tôi sai rồi! Thằng nhóc này mới chính là anh em của Lăng Vũ!"
"Nhân cơ hội này điều tra xem đây là cậu chủ ở nơi nào mà chúng ta chưa được gặp mặt đi.

Lúc nào Thành phố Giang Nam cũng xuất hiện người tài cả!"
Sau khi Thẩm Lãng nhìn thấy Lăng Vũ, anh vỗ vào vai Lăng Vũ mấy cái rồi nói: "Chắc cậu sẽ không thay mấy tên kia trả thù tôi đâu nhỉ!"
Lăng Vũ cười ngượng, lắc đầu liên tục, nói: "Mấy tên phiền phức cứ gây chuyện khắp nơi, công tử Thẩm muốn dạy dỗ thì cứ dạy dỗ!"
Lúc trước, Lăng Hỏa, Lăng Thủy và Lăng Vũ đều được Thẩm Lãng dạy dỗ nhưng trong mắt của Lăng Vũ chỉ có sự kính trọng Thẩm Lãng, bao nhiêu suy nghĩ thù địch đều đã bay đi hết.
"Cậu Thẩm, hôm nay anh đến xem như giúp được bọn tôi một tay.

Lúc ở trước mặt ông, chị của tôi cứ nhắc tới anh hoài!" Lăng Vũ vừa nói vừa kéo Thẩm Lãng đến trước chỗ nhà họ Lăng.
Lăng Vân nhìn thấy Thẩm Lãng thì mỉm cười chào hỏi.
"Ông à, người này chính là Thẩm Lãng mà chị hay nhắc đến đấy!" Lăng Vũ giới thiệu cho ông cụ Lăng.
Lăng Văn Hiên đánh giả Thẩm Lãng một chút rồi ngay lập tức nở ra một nụ cười hiền, nói: "Được lắm! Quả nhiên người bạn nhỏ họ Thẩm này trông rất lịch sự, tuấn tú."
Thẩm Lãng rất kính trọng Lăng Văn Hiên, anh có hơi cúi người cung kính với ông ta, vẻ mặt chân thành nói: "Ông cụ Lăng đã quá khen rồi! Năm đó, vì không để quốc bảo bị đem ra khỏi nước, ông đã không ngần ngại bỏ ra một món tiền khổng lồ để chuộc món đồ đó từ nước ngoài về.

Tình cảm to lớn và trình độ như vậy thật sự khiến cho lớp người trẻ vô cùng ngưỡng mộ."
Lăng Văn Hiên được nghe những lời nịnh hót, tâng bốc của không ít người rồi.

Nhưng người có thể khiến cho Lăng Văn Hiên cảm thấy vui vẻ thì không có nhiều lắm và Thẩm Lãng đang đứng trước mặt chính là một trong số đó.
Có lẽ là do Lăng Sương Nguyệt cứ nhiều lần nhắc tên Thẩm Lãng vào lỗ tai ông.

Nhưng chỉ mới lần đầu gặp mặt mà Lăng Văn Hiên và Thẩm Lãng đã thân thiết với nhau rất nhanh rồi.
Lăng Văn Hiên mời Thẩm Lãng lên lầu nghỉ ngơi, vừa lúc cũng có thể nói chuyện và uống trà luôn.
Bên kia, Dương Đại Bằng nhìn thấy Thẩm Lãng thân thiết với người của nhà họ Lăng đến vậy thì anh ta mở to hai mắt ra nhìn, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Nhìn thấy Thẩm Lãng và ông cụ Lăng bước lên lầu, Dương Đại Bằng mới hồi phục lại được tâm trí của mình.
Thẩm Lãng vừa đi, ngay lập tức Dương Đại Bằng bị đám con cháu nhà giàu và mấy người mẫu nổi tiếng ở trên mạng vây xung quanh.
Trong suy nghĩ của bọn họ, nếu bây giờ không thể nịnh bợ được Thẩm Lãng thì có thể thử nịnh bợ bạn bè của Thẩm Lãng.

Đây cũng là một cơ hội hiếm có..