Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 717: Tôi Không Có Thói Quen Tranh Cãi Với Những Kẻ Ngốc






Khi nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc này, Chu Nghiêm lập tức sửng sốt.

Lúc cô ta ngẩng đầu lên nhìn lại thì mới phát hiện ra người này chính là người hàng xóm đáng ghét của mình, Thẩm Lãng.
Sau khi Thẩm Lãng nhìn thấy Chu Nghiêm, trong lòng anh lại là một trận cười khổ, chuyện này cũng thật là trùng hợp.
"Anh… Anh vậy mà lại tới chỗ này, đúng là đồ dối trá đến cực điểm." Chu Nghiêm nói.
Thẩm Lãng cười cười, nói: "Tôi đến đây thì là đồ dối trá đến cực điểm, vậy thì cô đến chỗ này thì được tính là gì? Hơn nữa tôi cũng không có đi lừa gạt ai thì làm sao tôi lại là đồ dối trá đến cực điểm được chứ?"
Sắc mặt của Chu Nghiêm Tức đột nhiên thay đổi.

Vốn dĩ là ra ngoài đi chơi, nhưng kết quả vừa rồi phải gặp Lý Lương cũng là một chuyện quá xui xẻo rồi, bây giờ lại gặp Thẩm Lãng, cho nên cô ta cũng không còn tâm trạng muốn đi chơi gì nữa.
Khi thấy Chu Nghiêm tức không nói câu nào, Thẩm Lãng trực tiếp xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, ánh mắt của Chu Nghiêm chợt linh hoạt, cô ta vừa nghĩ đến một kế hoạch.
‘Đúng lúc Lý Lương đang ở đây, vậy thì để Lý Lương dạy cho tên Thẩm Lãng đáng ghét này một bài học thì mình cũng coi như là không mất đi một niềm vui.’
Lúc này Chu Nghiêm thu lại ý định gọi Trương Tịnh Di đến đây giúp mình giải vây.
"Chờ đã..." Chu Nghiêm gọi Thẩm Lãng lại, nói: "Xin lỗi tôi đi."

"Cô đụng vào tôi mà tôi lại là người nói xin lỗi, trên đời này làm gì có đạo lý nào như vậy." Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói.
"Tôi đụng vào anh mà anh không tránh ra sao?" Chẳng lẽ mắt của anh mở ra ở phía sau sao?" Chu Nghiêm nói.
Đối với những người không thể nói đạo lý, Thẩm Lãng thực sự cũng không thèm để ý, anh chỉ nhún vai rồi nói: "Xin lỗi, tôi không có thói quen tranh cãi với những kẻ ngốc."
Chu Nghiêm cảm thấy không vui, cô ta đứng chặn trước mặt Thẩm Lãng rồi nói: "Hôm nay anh không xin lỗi tôi thì đừng nghĩ đến chuyện có thể ra khỏi đây."
Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười nói: "Sao, cô còn có thể trói tôi ở chỗ này sao?"
Lúc này, Lý Lương cũng từ phía sau đi tới bên cạnh Thẩm Lãng và Chu Nghiêm, hỏi Chu Nghiêm: "Sao vậy, Nghiêm Nghiêm?"
Thấy Lý Lương đến, Chu Nghiêm lập tức mang sự giận dữ trong lòng ta và chỉ vào Thẩm Lãng rồi nói: "Anh ta vừa đụng vào tôi, tôi bảo anh ta xin lỗi nhưng anh ta lại không chịu, còn mắng tôi là một kẻ ngốc."
Thẩm Lãng nghe vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Vốn dĩ anh chỉ cho rằng Chu Nghiêm chỉ là một cô gái có chút kiêu ngạo và hơi bất lịch sự, nhưng hiện giờ xem ra anh đã đánh giá Chu Nghiêm quá thấp rồi.
Lý Lương khinh thường đánh giá Thẩm Lãng vài lần, nói: "Thằng nhóc kia, mọi người đều là đến đây chơi.

Bây giờ cậu mau cúi đầu rồi nói xin lỗi với Nghiêm Nghiêm thì chuyện này coi như chấm dứt ở đây."
Thẩm Lãng sờ sờ đầu mũi, vừa cười vừa nói: "Nếu tôi không nói thì sao?"
"Thằng nhóc kia, cậu có biết đây là địa bàn của tôi không? Nếu cậu không xin lỗi thì hôm nay cậu chắc chắn phải ra ngoài nằm, cậu có tin không?" Lý Lương uy hiếp.
"Ồ, vậy sao? Cậu là ai thế?" Thẩm Lãng hỏi.
"Ông chủ của Tập đoàn Hưng Long, Lý Đức là bố của tôi.

Bây giờ cậu mau ngoan ngoãn quỳ xuống đất mà xin lỗi Nghiêm Nghiêm đi, có vậy thì chuyện này tôi sẽ không tính toán nữa." Lý Lương đắc ý nói.
Lý Đức?
Tên bố của Lý Lương khiến cho Thẩm Lãng không nhịn được mà bật cười một tiếng, nói: "Cũng chỉ có loại rác rưởi như anh mới luôn thích lấy bố mình ra để đe dọa người khác.

Không phải anh đi tán gái cũng phải để bố mình giúp một tay đấy chứ?”
Ngay cả Chu Nghiêm đang đứng ở một bên khi nghe thấy những lời này cũng thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười.
Bị Thẩm Lãng châm chọc như vậy, hơn nữa bây giờ anh ta còn đang đứng trước mặt người phụ nữ mình thích, sắc mặt của Lý Lương lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Cậu chắc chắn là đang muốn chết rồi.”
Lý Lương vẫy vẫy tay về phía sau, mấy thuộc hạ lập tức đến vây quanh Thẩm Lãng.
"Đánh chết thằng nhóc con này cho tôi." Lý Lương nghiến răng nghiến lợi nói thuộc hạ của mình.
"Cậu Lý, nơi này là địa bàn của anh Ngũ, nếu ra tay ở đây…” Một trong những thuộc hạ nhỏ giọng nói với Lý Lượng.

Lý Lương cũng biết nơi này là địa bàn của anh Ngũ, nhưng trước mắt nếu không dạy dỗ Thẩm Lãng một lần thì về sau anh ta cũng không còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt Chu Nghiêm nữa.

Thực ra Chu Nghiêm vốn chỉ muốn Lý Lương ép Thẩm Lãng nói một câu xin lỗi, để giết chết sự khí thế của Thẩm Lãng mà thôi.

Cô ta cũng không muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ, nhưng chỉ sợ là chuyện trước mắt đã vượt quá suy nghĩ của cô ta rồi, cho nên trong lòng của cô ta không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
"Sợ cái rắm, cho mấy người lại như một đám phế vật vậy.

Cho dù Ngũ ca biết thì nhiều nhất chúng ta cũng chỉ mất chút tiền mà thôi." Lý Lương nói.
Lý Lương ra lệnh một tiếng, mấy đàn em của anh ta lập tức cầm bình rượu lên rồi chuẩn bị ra tay với Thẩm Lãng.
Đúng lúc này, Lưu Hổ đang cùng Lưu Hà chuẩn bị đi xuống cầu thang để tiếp đón Thẩm Lãng lại thấy một đám đông đang vây xung quanh thì vội vã đến.
"Đang làm cái gì vậy? Muốn ở đây gây chuyện sao? Chán sống rồi hả?” Lưu Hà là người đầu tiên mở miệng nói.
"Chú Ngũ, anh Lưu Hà." Lý Lương vội vàng ươi cười chào hỏi.
Lý Lượng là một khách hàng thường xuyên của quán bar này.

Anh ta cũng là con trai của ông chủ Tập đoàn Hưng Long.

Vì vậy, Lưu Hổ vẫn luôn qua lại một cách thân thiết với những cậu chủ thế hệ hai giàu có này, bởi vì dù sao, thu nhập của cả quán quán bar đều phụ thuộc vào những người như thế này.
Lúc này Lưu Hổ cũng không nhìn thấy Thẩm Lãng, cho nên anh ta đã quay sang chào hỏi Lý Lương.
"Lý Lượng à, gần đây bố của cậu vẫn khỏe chứ?" Lưu Hổ nói.
Lý Lương thấy anh Ngũ Lưu hỏi thăm bố của mình thì trên mặt không nhịn được mà lộ ra nụ cười đắc ý.

Phải biết rằng anh Ngũ Lưu chính là nhân vật số một số hai trong thế giới ngầm của Thành phố Giang Nam hiện nay, một nhân vật như vậy mà lại đến chào hỏi mình, còn hỏi thăm bố của mình, chuyện này đối với Lý Lương mà nói quả thực là nở mày nở mặt.
"Chú Ngũ, gần đây bố tôi còn nhớ đã rất lâu rồi không đến đây với chú.

Đợi mấy ngày nữa, sau khi làm xong một vài dự án, ông ấy mà đến tìm tôi ăn cơm, thì lúc đó chú cũng phải nể mặt tôi đấy." Lý Lương nói.
"Vậy thì tốt.

Hôm nay tôi có khách quý đến đây, cậu đừng gây rắc rối ở đây nữa, mau bảo người của cậu đi đi.” Lưu Hổ nhìn đồng hồ, anh ta biết Thẩm Lãng chắc là sắp tới rồi.
"Là… Chú Ngũ tôi đi đây! Chỉ là thằng nhóc con này không biết trời cao đất dày, cho nên tôi mới bảo thuộc hạ của mình ra ngoài dạy dỗ cậu ta một chút." Lý Lương vừa nói những lời này vừa chỉ sang Thẩm Lãng đang đứng ở một bên.
"Ừm..." Lúc này, Lưu Hổ mới nhìn sang bên.

Khi anh ta nhìn thấy Lý Lương chỉ vào Thẩm Lãng, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Người mà Lý Lương muốn dạy dỗ là anh sao?" Lưu Hổ lạnh lùng hỏi.
Lý Lương cũng không hề chú ý đến sắc mặt lúc này của Lưu Hổ đã thay đổi, anh ta vẫn tươi cười nói: "Đúng vậy, tên nhóc con này không mắt, cậu ta còn dám sỉ nhục bố của tôi, mà tôi thân là con trai cũng không thể cứ ngồi yên mà cho qua được.”
“Cậu đúng là chán sống rồi.”
Ba!
Không đợi Lưu Hổ lên tiếng, Lưu Hà đã trực tiếp đá cho Lý Lương một cú mạnh đến mức anh ta lập tức ngã xuống đất.
Lưu Hổ ở đây, mấy đàn em của Lý Lương nào dám tiến lên.

Bọn họ chỉ có thể đứng ở một bên và nhao nhao lui về phía sau.
"Lưu Hà… Anh Lưu Hà, anh làm gì vậy?" Lý Lương bị đá ngã xuống đất với vẻ mặt không thể tin được nhìn Lưu Hà.
‘Vừa rồi không phải còn rất tốt mà, sao bây giờ anh ta đã đi lên rồi đá cho mình một cú rồi.’
"Anh ấy là khách quý của tôi, cậu đã ăn lá gan của một con báo gấu sao?" Lưu Hổ đi đến trước mặt Lý Lượng rồi lạnh lùng nói.
Lúc này Lý Lương mới phản ứng lại.

Thì ra, Thẩm Lãng chính là khách quý mà Lưu Hổ vừa nói.
"Tôi… Tôi không biết anh ta là khách quý của anh.

Nếu tôi biết thì dù có cho tôi mượn thêm mười lá gan, tôi cũng không dám.

Chú Ngũ, tôi sai rồi, anh hãy nể mặt bố của tôi mà tha cho tôi lần này.” Lý Lương vội vàng cầu xin tha thứ.
Lúc này, Lưu Hổ đưa một ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng và Lý Lương cũng không có hận thù gì lớn, thậm chí trong lòng anh còn cảm thấy Lý Lương này có chút đáng thương.
Bởi vì từ sắc mặt của Chu Nghiêm là có thể thấy Lý Lương này hoàn toàn là một người theo đuổi cô ta mà thôi.
"Gọi cho bố của cậu rồi bảo ông ta đến đây đón cậu." Lưu Hổ nói..