Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 712: Số Phận






"Anh có bị điên hay là bị điếc không vậy? Tất cả bọn họ đều chết hết rồi, con trai của anh đã chết, vợ của anh cũng đã chết rồi." Phùng Băng nói.
Lúc này, Lý Mạc không còn điên cuồng như lúc trước mà lại bình tĩnh một cách bất thường.
Nhưng Thẩm Lãng có thể cảm nhận được, cả người Lý Mạc đều được bao bọc bởi sát khí.
"Gọi điện thoại bảo tất cả thuộc hạ của cậu tới đây." Thẩm Lãng dặn dò Lưu Hổ.
Vừa rồi khi anh cùng Phùng Băng đi xuống tầng hầm này, Thẩm Lãng đã có thể hiểu rõ một cách đại khái việc nơi do Phùng Băng quản lý này có tình hình và nhân lực như thế nào.
Những con số này đối với Thẩm Lãng mà nói, muốn phá vòng vây quả thực là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng bây giờ anh muốn mang theo Lý Mạc đang bị thương, cùng nhau an toàn đi ra ngoài thì lại là một chuyện tương đối mạo hiểm.
Nhất là khi Phùng Băng bị Lý Mạc giết chết thì chắc hẳn đám thuộc hạ này sẽ càng điên cuồng hơn.
Một chuyện nguy hiểm như vậy, Thẩm Lãng cũng không thể mạo hiểm, không những không cứu được người mà bọn họ cũng không thu lại lợi ích gì.

Lưu Hổ hoảng hốt lấy điện thoại di động ra rồi vội vàng gọi cho Lưu Hà.
"Nếu bọn họ đã chết, vậy thì mày cũng đi xuống âm phủ để chôn cùng bọn họ đi.” Lý Mạc lạnh lùng nói.
Phùng Băng khinh thường nhìn Lý Mạc, nói: "Anh dám giết tôi sao? Anh có biết nếu anh giết tôi, cái giá mà anh sẽ phải trả là gì không? Vương Huy chính là cháu trai của Hoàng Chí Thành, đến lúc đó không chỉ là một mình anh mà cả ba người các người đều sẽ phải chôn cùng tôi.”

Trong lòng Lưu Hổ lập tức âm thầm hít một hơi lạnh.

Những thứ mà Phùng Băng nói anh ta đều biết, anh ta cũng biết Vương Huy nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Cậu ta và Lý Đại Hải không giống nhau, mặc dù Lý Đại Hải cũng là một nhân vật lớn trong thế giới ngầm, nhưng nếu thực sự so sánh với Phùng Băng thì trên thực tế đây chẳng khác nào việc người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt cả.
Có lẽ, hội quán võ thuật dưới lòng đất này của Phùng Băng không có nhiều tiền như Lý Đại Hải, nhưng nói về khả năng đánh nhau thì người bình thường chắc chắn sẽ không thể so sánh được với bọn họ.
Người bình thường cũng không thể đến gần mấy tên võ sĩ kia tới ba đến năm bước.

Thậm chí ở đây còn có những võ sĩ không được công khai chuyên nghiệp.

Bọn họ đều luôn được huấn luyện tập này qua ngày khác, vì vậy mấy tên côn đồ bình thường dĩ nhiên là không thể đối phó năng lực thực chiến của bọn họ.
"Lý Mạc, anh cứ bình tĩnh trước đã, nếu bây giờ cậu ta mà chết thì cũng không phải là một chuyện tốt đối với chúng ta..." Lưu Hổ khuyên Lý Mạc.
"Hahaha....!" Phùng Băng bật cười, khinh thường nhìn Lý Mạc nói: "Vẫn là anh Ngũ hiểu chuyện hơn.

Anh có can đảm đó hay không? Giết chết tôi thì tất cả các người cũng đều phải chết, đều phải chết hết."
"Lý Mạc, anh muốn làm cái gì cũng được, giết chết cậu ta cũng không sao, người của chúng tôi sẽ đến ngay thôi.” Thẩm Lãng mở miệng nói.
Trong lòng Lưu Hổ kinh hãi, Thẩm Lãng thế mà lại không hề để Phùng Băng vào mắt.
"Phì." Phùng Băng cười nhạo nhìn Thẩm Lãng rồi cái rồi nói: "Tên rác rưởi này đúng là chỉ biết đứng đó mà khoác lác, cậu có biết người đứng sau tôi là ai không?”
Thẩm Lãng đến nhìn cũng không nhìn Phùng Băng lấy một cái, anh trực tiếp nhặt cái cuốc trên mặt đất rồi đưa cho Lý Mạc, nói: "Đừng để cậu ta chết quá thoải mái chúng tôi sẽ đứng ở bên ngoài chờ anh."
Trước khi rời đi, Thẩm Lãng còn gọi Lưu Hổ.
Bên ngoài phòng làm việc đã được bao quanh bởi người của Phùng Băng.
Khi bọn họ nhìn thấy hai người Thẩm Lãng và Lưu Hổ lại dám một mình đi ra ngoài thì vẻ mặt ai nấy đều đều khiếp sợ và do dự không biết bọn họ có nên ra tay hay không.
"Lưu Hổ, nhiều năm trôi qua, cậu vẫn còn không có can đảm như thế, cậu làm cho tôi cảm thấy có chút thất vọng đó." Thẩm Lãng châm một điếu thuốc lên rồi nhàn nhạt nói.
Lưu Hổ ở một bên cúi đầu, cũng không biết nói gì mới tốt.
"Cậu chủ Thẩm, Lưu Hổ tôi không phải là người sợ chết, nhưng đi theo tôi còn có nhiều người anh em như vậy.

Bọn họ còn có bố có mẹ cần phải nuôi, tôi thì chỉ có một cái mạng nên mới không sợ chết nhưng bọn họ còn phải dựa vào tôi nữa." Lưu Hổ thấp giọng nói, anh ta đúng thật là không sợ chết, nhưng có đôi khi anh ta cũng phải nghĩ cho cả người khác nữa.
Thẩm Lãng cười nhạt, đối với lời giải thích này của Lưu Hổ, ngược lại Thẩm Lãng có thể hiểu được.
Nhưng nếu Lưu Hổ cứ như vậy, sẽ sớm có sự lo lắng trong lòng và cũng vì thế mà anh ta có thể sẽ chết nhanh hơn.


Chỉ có không sợ hãi,mới có thể làm cho Lưu Hổ trở nên mạnh mẽ hơn, mạng sống của anh ra cũng sẽ được kéo dài hơn.
Lưu Hổ lại không hiểu đạo lý này, Thẩm Lãng biết là cho dù anh có nói với Lưu Hổ thì anh ta cũng sẽ không hiểu.
Vài phút sau, Lý Mạc vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc đó, trong khi đó người của Lưu Hổ đã đến trước và đuổi tất cả khán giả ra ngoài.
Lưu Hà dẫn tới hơn một trăm thuộc hạ cho nên trong hội quán võ thuật này cũng vẫn còn rất nhiều người.

Không chỉ vậy, vẫn còn có nhiều người đang không ngừng chạy ra.
Đây là những vốn liếng mà Lưu Hổ đã tích lũy được trong những năm qua.

Một cuộc gọi điện thoại trong vòng năm phút, hơn hai trăm anh em cầm gậy đã đến hiện trường.
Lúc này, Lưu Hổ đã lấy lại một số sự tự tin.
Không cần biết sau này sẽ có vấn đề gì xảy ra, ít nhất là bây giờ bọn họ đã an toàn.
Sau khoảng nửa giờ, Lý Mạc mới bước ra khỏi phòng làm việc với một thân thể đẫm máu và hai mắt ngờ nghệch.
Thẩm Lãng biết, con trai và vợ của anh ấy thật sự đã chết rồi, nếu không Phùng Băng nhất định sẽ nói ra để bảo vệ tính mạng.

Thẩm Lãng không tin Phùng Băng là loại liều mạng đến vậy.
"Cậu có thể giúp tôi một việc được không?" Lý Mạc nói bằng một giọng điệu khàn khàn.
"Không có vấn đề."
"Cho tôi mượn một chiếc xe hơi, tôi sẽ đi chôn cất thi thể của vợ và con mình." Lý Mạc nói.
Vì Lý Mạc bị thương rất nặng, cho nên Thẩm Lãng sợ Lý Mạc lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vì vậy anh đã tự mình lái xe chở Lý Mạc tới một ngôi nhà của dân ở bên ngoài vùng ngoại ô.
Đây là nơi mà Phùng Băng và những thuộc hạ của mình giấu người.

Căn cứ vào lời khai của Phùng Băng, sau khi vợ và con của Lý Mạc chết, cậu ta đã chôn bọn họ ở một cánh đồng ngô gần đó.

Vài giờ sau, Thẩm Lãng và Lý Mạc đã cùng nhau chôn cất con trai và vợ của Lý Mạc trên một sườn núi hẻo lánh.
Bia mộ là do Thẩm Lãng bảo Lưu Hổ đặt hàng, mặc dù có chút vội vàng, nhưng cũng xem như là anh muốn cho Lý Mạc một chút an ủi cuối cùng.
Ngồi xổm trước mộ, Lý Mạc khóc một cách đau đớn suốt vài giờ.
Thẩm Lãng thì vẫn luôn ở phía sau, anh cũng không tiến lên để an ủi.

Anh biết rằng Lý Mạc chỉ có thể phát tiết như vậy thì sau này anh ấy mới có cơ hội để bước ra thế giới bên ngoài.
"Tại sao, tại sao chuyện này lại xảy ra...Tôi đã rút lui nhiều năm như vậy, tại sao đám người kia cứ phải tìm tôi…” Lý Mạc vừa khóc lóc vừa kể.
Hóa ra, sau khi Vương Huy tìm thấy Lý Mạc, anh ta cũng không lập tức trói vợ và con trai của Lý Mạc, mà anh ta đã đến nói chuyện với Lý Mạc hai lần.
Hai lần nói chuyện này, Vương Huy đều đã đã đưa ra một loạt các điều kiện hấp dẫn để yêu cầu Lý Mạc ra để giúp mình và quản lý việc kinh doanh của anh ta trong thế giới ngầm.
Cả hai lần, Lý Mạc đều quyết định từ chối Vương Huy, bởi vì anh ấy từng là một tên côn đồ của thế giới ngầm cho nên mẹ của anh ấy mới bị những kẻ thù của anh ấy giết chết.

Hơn nữa Lý Mạc đã từng thề độc trước mộ của mẹ mình là sau khi anh ấy trả được mối thù này, anh ấy sẽ không bao giờ bước vào thế giới ngầm thêm một lần nữa.
Nhưng Vương Huy là ai chứ? Anh ta sao lại có thể chịu buông tha một người tài năng của thế giới ngầm như Lý Mạc một cách dễ dàng như vậy được chứ? Sau khi anh ta bị Lý Mạc từ chối hai lần thì đã lập tức nổi giận và nghĩ đến việc dùng con trai và vợ của Lý Mạc để uy hiếp và ép Lý Mạc làm việc cho mình.
Lý Mạc cũng nghĩ đến việc Vương Huy sẽ không bỏ qua cho mình cho nên anh ấy mới có ý định đóng cửa cửa hàng và đưa cả gia đình rời khỏi Thành phố Giang Nam, nhưng anh ấy vẫn bị chậm một bước...
Khi nhìn Lý Mạc đang ở trước mắt, Thẩm Lãng đột nhiên cảm thấy rất xúc động.
Một người nếu không tiếp tục mạnh mẽ thì người đó cũng chỉ có thể chờ cho đến khi bản thân mình chỉ bị người khác nuốt chửng.

Nhất là đối với những người như Lý Mạc, một khi đã bước vào vòng tròn này, anh ấy mà muốn rút toàn bộ cơ thể ra thì về cơ bản, đây là một không thể, đây chính là số phận.
Và năm đó Lý Mạc từ bỏ tất cả mọi thứ cũng không biết cái giá mà anh ấy phải bỏ ra để khôi phục lại là lớn đến mức nào.
"Vợ à, con trai à, hai người nghỉ ngơi đi.

Kể từ bây giờ anh sẽ không làm phiền hai người nữa.

Đến kiếp sau Lý Mạc anh sẽ trả lại cho hai người.

Bây giờ anh vẫn chưa thể đi cùng hai người được, anh sẽ đi trả thù và trở nên mạnh mẽ, trở nên vô cùng mạnh mẽ." Lý Mạc thấp giọng nói.
Sau khi bình tĩnh lại, khóe miệng Lý Mạc lại nở nụ cười nhàn nhạt.