Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 686: Phong Tỏa Toàn Bộ Du Thuyền






Đối với loại tò mò này, sau này Thẩm Lãng nghĩ tới có thể ở một nơi tối tăm, Chu Linh cũng có một vài kinh nghiệm tương tự như anh, cho nên cô ấy mới thấy đồng cảm...!
Sau khi lấy được điện thoại di động, Thẩm Lãng cũng không để ý tới mấy cuộc gọi nhỡ của Dương Kim trên điện thoại, mà trực tiếp theo sơ đồ mà Chu Linh đã đưa, Thẩm Lãng đi tới hậu trường của buổi biểu diễn.
Bởi vì bữa tiệc sắp bắt đầu, cho nên lúc này ở hậu trường, mọi người cứ đến rồi đi.

Vì vậy, khi Thẩm Lãng cứ đi vào như vậy cũng sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.
Trong đám người, Thẩm Lãng đưa mắt một cái là đã có thể nhìn ra một người mặc bộ trang phục giống với Chu Linh đang đứng cùng mấy cô gái khác.
Hơn nữa Thẩm Lãng còn nhìn thấy bóng dáng của người mà anh cực kỳ chán ghét, Lý Lan khiến.
Nhưng anh đã đưa mắt nhìn hết chỗ này lại tới chỗ khác nhưng anh lại không thấy bóng dáng của Chu Linh đâu.
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại mà đều là tắt máy, Thẩm Lãng không khỏi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cô ấy đi ăn vụng mấy đồ ăn vặt sao?”
“Chu Linh có ở đây không?” Thẩm Lãng quyết định đi về phía mấy cô gái kia, rồi quay sang hỏi đội trưởng.

Tuy nhiên, khi đội trưởng nghe thấy Thẩm Lãng hỏi như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.

Cô ta đưa mắt đánh giá Thẩm Lãng một lượt rồi mới nhớ ra, đây không phải là cậu nhân viên vừa rồi hay sao?
Đội trưởng cười lạnh một tiếng rồi nói: "Chu Linh sao? Bây giờ tôi cũng không biết cô ta đang ở đâu.

Nếu anh tìm được cô ta thì phiền anh nói cho cô ta biết, cô ta vừa vào trận đã chạy trốn, bây giờ cô ta đã bị khai trừ, về sau cô ta cũng không cần…”
Nghe đội trưởng nói như vậy, trong lòng Thẩm Lãng nhất thời sinh ra một tia dự cảm không lành.

Tuy rằng anh cũng không hiểu quá rõ tính cách của Chu Linh, nhưng trực giác nói cho Thẩm Lãng biết Chu Linh tuyệt đối không phải là loại người vừa vào trận đã chạy trốn.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng đưa ánh mắt của mình dừng lại trên người Lý Lan đang đứng trong đám người.
Lý Lan đã nhìn thấy Thẩm Lãng đi tới hậu trường từ lâu rồi.

Nhưng bởi vì chột dạ cho nên Lý Lan vẫn trốn trong đám người, cô ta sợ Thẩm Lãng sẽ chú ý tới mình.
Nhưng mà có vẻ như cô ta không tránh được nữa rồi.
"Nếu anh muốn đến đòi số tiền đặt cọc đó, tôi cảm thấy anh đã đến sai chỗ rồi.

Chắc chắn là Chu Linh đã cầm tiền và bỏ chạy rồi." Nếu những không thể trốn được, Lý Lan sẽ một mực đổ trách nhiệm lên người Chu Linh.
Thấy Lý Lan nói như vậy, Thẩm Lãng khinh thường mà cười lạnh một tiếng, nói: "Vì sao cô lại biết tôi tới đây để lấy tiền đặt cọc? Làm sao cô biết Chu Linh không có trả lại số tiền đó cho tôi?”
"Tôi… Đơn giản là tôi biết thôi.

Cô ta đã cầm được mười bảy triệu trong tay rồi, nếu cô ta còn không chạy, chẳng lẽ lại chờ anh đến đòi sao?” Lý Lan biết vừa rồi mình đã lỡ lời cho nên cô ta phải vội vàng phải sửa lại.
Cô ta đang giấu đầu hở đuôi làm cho Thẩm Lãng chỉ trong nhát mắt đã có thể chắc chắn chuyện Chu Linh mất tích có liên quan đến Lý Lan.
"Mười bảy tỷ là một số tiền rất nhiều sao? Hơn nữa vừa rồi tôi cũng đã nói đây là tiền thưởng cho cô ấy rồi, vậy thì cô ấy việc gì cần phải cầm tiền rồi bỏ chạy.

Tôi chỉ nói lại một lần nữa, hoặc là cô mau tìm Chu Linh ra đây cho tôi.

Nếu không hôm nay tôi sẽ làm cho cô cảm thấy hối hận vì mình đã được sinh ra trên đời này đó.”
Lúc này Thẩm Lãng đã không còn đủ kiên nhẫn nữa.

Trên người anh cũng vì thế mà toát lên sự lạnh lẽo.
Lý Lan vốn đã chột dạ từ trước thì lúc này cô ta lại bị khí thế kinh người của Thẩm Lãng dọa đến mức toàn thân run lên.

Lúc này, ánh mắt của cô ta chợt hiện lên sự sợ hãi.
"Anh..

Anh muốn làm gì vậy? Đây chính là bữa tiệc của hoàng gia, nếu anh dám loạn chì chắc chắn không thể có kết quả tốt đâu.”
Khi thấy Lý Lan tử đến chết rồi mà vẫn không thay đổi, Thẩm Lãng cũng lười phải phí lời với cô ta.

Anh lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi Dương Kim.
"Tôi muốn bữa tiệc này lập tức dừng lại.

Ông lập tức cho người đến đây rồi phong tỏa toàn bộ du thuyền này.

Không có lệnh của tôi thì cho dù là một người cũng không được thả ra." Thẩm Lãng nói qua điện thoại.
Lý Lan vốn là đang sợ tới mức run rẩy, nhưng sau khi cô ta nghe thấy Thẩm Lãng nói những lời đó trong điện thoại lại cảm thấy có chút tức giận kích động.

Người có thể làm cho bữa tiệc này dừng lại ngoại trừ người đứng đầu hoàng gia gia thì cô ta thật sự không biết còn ai có thể có khẩu khí lớn như vậy.
Nhưng mà, cho dù Thẩm Lãng không thèm nhìn những người của hoàng gia thì thôi mà anh lại gọi điện rồi còn dám dùng khẩu khí lớn như vậy, không phải là anh đang muốn khoe khoang hay sao?
"Ha ha ha...!Nếu như anh không gọi cuộc điện thoại này, tôi còn thật đúng là sự cho rằng anh là cậu chủ của nhà nào đó.

Nhưng mà hiện tại xem ra anh cũng không phải là cậu chủ nhà nào, anh chỉ đơn giản là một thằng ngốc mà thôi.” Lý Lan nhất thời nhịn không được mà cười nhạo.

Trong mắt nàng, Thẩm khác nào một bệnh nhân tâm thần.

"Tôi đúng là lần đầu thấy người ta giả vờ bộ dạng bức bách như vậy.

Thật sự giúp tôi mở mang tầm mắt.”
"Còn muốn bữa tiệc này dừng lại rồi phong tỏa cả chiếc du thuyền này.

Sao anh không đi bằng một cái tàu sân bay đến đây đi?”
"Thật đáng tiếc.

Cô nhìn xem, dáng dấp anh ta cũng coi như là tuấn tú lịch sự, nhưng tôi thật không ngờ anh ta lại là một kẻ ngốc, thật là tiếc cho khuôn mặt này..."
Sau khi nghe được cuộc gọi vừa rồi của Thẩm Lãng, mọi người trong đội biểu diễn đang đứng xung quanh lập tức cười đùa một trận.
Trong ánh nhìn của các cô, người dám dừng bữa tiệc hoàng gia và phong tỏa du thuyền quả thực là một chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Cho dù là chủ nhà của mười gia tộc giàu có và quyền lực nhất ở Giang Nam cũng không dám có khẩu khí lớn như vậy.
“Được rồi, mọi người trật tự rồi lập tức lên sân khấu đi.

Tôi khuyên anh nên nhanh chóng đi ra ngoài đi.

Tôi nể chuyện đầu óc anh không được tốt cho nên tôi mới lười phải so đo với anh.

Nếu anh dám làm bữa tiệc hoàng gia này bị chậm trễ, tôi nghĩ là sau này anh không chỉ có đầu óc không tốt mà đến chân tay cũng không tốt đâu?” Đội trưởng đi lên và nói với một giọng đầy mỉa mai.
"Ồ, phải không? Vậy thì tôi lại muốn xem hôm nay mấy người trong hoàng gia mà cô nói có năng lực như thế nào?” Thẩm Lãng cười nói.
Thấy bộ dạng chưa thấy quan tài chưa rơi lệ của Thẩm Lãng, đội trưởng không nhịn được mà cảm thấy có chút tức giận.

Nếu cứ cùng tên ngốc này tiếp tục trì hoãn buổi diễn xuất thì đến lúc đó cô ta nhất định sẽ gặp phải phiền toái.
Lúc này, đội trưởng chợt hướng về phía cửa rồi hét lên: "Bảo vệ, ở đây đang có một người điên muốn gây rối."
"Xong rồi.

Hôm nay tên ngốc này chắc hẳn sẽ gặp phiền toái rồi.

Năm ngoái ở bữa tiệc này còn có người vì uống quá nhiều mà quấy rối rồi bị nhân viên bảo vệ của hoàng gia trực tiếp ném xuống biển cho cá ăn."

"Nào có đơn giản như vậy, nghe nói không chỉ ném xuống biển.

Trước đó, người kia còn bị cắt đứt gân ở tay chân rồi ném vào..."
"Tàn nhẫn như vậy, thật đáng sợ quá đi.

Tôi cũng không muốn nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu như vậy..."
Mấy người phụ nữ kia lại tiếp tục bàn luận lần thứ hai, như là bọn họ có thể lập tức nhìn thấy cảnh Thẩm Lãng bị ném xuống biển.
“Lại còn dám quấy rối ở đây, tôi thấy anh chán sống rồi.”
Lời nói của đội trưởng vừa dứt, chỉ trong nháy mắt, ở ngoài cửa đã có mấy nhân viên bảo vệ dáng người cao to đang chạy đến.
Ngày thường, đám bảo vệ này cũng không tích cực như vậy, chỉ là do trong đội biểu diễn này phần lớn đều là những cô gái xinh đẹp.

Cho nên cũng không cần nghi ngờ lý do tại sao đám thanh niên này lại nhiệt tình đến vậy.
Nhìn đôi chân dài và trắng như hoa của những cô gái xinh đẹp ở trước mắt, mấy nhân viên bảo vệ không khỏi sửng sốt.

Bọn họ cũng không thèm chú ý tới sự tồn tại của Thẩm Lãng.
Sự chú ý của bọn họ đều đặt trên người những người phụ nữ xinh đẹp này.

Mỗi một ánh mắt đều tràn đầy sự thèm muốn.

Lúc này bọn họ mà không biểu hiện thì để đến khi nào mới biểu hiện.

Hơn nữa, bình thường cuộc sống trên du thuyền này cũng quá ngột ngạt.
“Đội trưởng Lâm, ai lại dám quấy rối ở đây thế? Bây giờ, tôi sẽ lập tức ném anh ta xuống biển cho cá ăn.” Người bảo vệ dẫn đầu trực tiếp đi tới trước mặt đội trưởng Lâm Hồng.

Anh ta vừa nói còn vừa xắn tay áo lên để lộ ra khối thịt cơ bắp của mình.
Đội trưởng Lâm vụng trộm nhìn nhân viên bảo vệ này một cái.

Tuy trên mặt cô ta không có ra bất kỳ sự không vui nào, thậm chí là còn rất nhiều ý cười, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy có chút khinh thường người bảo vệ đó.
Có cơ bắp thì có ích lợi gì chứ? Trong xã hội này không có tiền thì không thế hấp dẫn được phụ nữ, nhất là những người phụ nữ xinh đẹp mà cô ta coi như là đã được gặp qua trên thế giới.
Người đội trưởng chỉ vào Thẩm Lãng đang trước mắt và nói: "Chính là anh ta.”.