Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 652: Bất Luận Kẻ Nào Cũng Không Được Xúc Phạm Tôi






Lý Tuấn Kiệt thật sự bị sốc.
Ông ta không nghĩ tới Thẩm Lãng sẽ trực tiếp đem tiền đập vào trên mặt của ông ta.
“Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm tiền, dù là 340 triệu, hay 3 tỷ 400 triệu, tôi cũng sẽ không quan tâm!”
Lý Tuấn Kiệt nhìn thấy Thẩm Lãng quyết tuyệt như vậy, lập tức giận tím mặt.
“Bộ phim này phía sau có người ủng hộ, nếu như anh dám chọc giận nhà đầu tư phía sau, anh biết hậu quả là gì không?”
“Có thể có hậu quả gì sao, ông nói đi,nhà đầu tư phía sau Tống Y Tuyết là ai?” Thẩm Lãng trực tiếp hỏi.
“Công ty Thiên Mã, hiện tại anh hẳn phải biết nặng nhẹ rồi chứ.

Công ty Thiên Mã không phải là chỗ anh có thể đắc tội, đây là công ty lớn đầu tư cho ngành nghề truyền hình truyền thông.

Cả hai bộ phim "The Legend of the Demon Dog" và "Catch the Turtle" đều là do công ty Thiên Mã sản xuất.

Bây giờ anh còn dám nháo nữa sao!”

Lý Tuấn Kiệt cho rằng lần này nói ra Công ty Thiên Mã, đối phương dù sao cũng nên sợ hãi.

Coi như là dân chúng bình thường cũng biết Công ty Thiên Mã thực lực lớn mạnh đến mức nào, dù sao công ty này thật sự quá nổi danh.
“Công ty Thiên Mã, thật ra tôi cũng từng nghe nói qua.” Thẩm Lãng bình tĩnh đối mặt Lý Tuấn Kiệt.
“Anh biết thì tốt, cô Tống Y Tuyết là người hồng nhan của ông chủ Công ty Thiên Mã dùng hết sức nâng đỡ, nếu như anh làm trễ nải tiến độ cô ấy quay phim, ông chủ của Công ty Thiên Mã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh! Nhưng nếu như bây giờ hai người biết điều mà cút đi thì còn kịp!”
Lý Tuấn Kiệt đề cập đến ông chủ Công ty Thiên Mã khiến ông ta càng có thêm tự tin, ông ta và vị ông chủ của công ty này đã hợp tác qua nhiều lần.
“Thụp!”
Lần này Thẩm Lãng trực tiếp dùng nắm đấm đánh tới mặt của Lý Tuấn Kiệt.
Lý Tuấn Kiệt làm sao có thể chịu được cú đấm này của anh, ông ta lập tức bị đánh ngã xuống đất.
Đồng thời, mũi của ông ta cũng trực tiếp bị nghiêng, mắt phải thâm đen và rụng mất ba chiếc răng.
"Anh! Anh dám đánh tôi! "
Một cú đấm bất thình lình này khiến Lý Tuấn Kiệt hoàn toàn trở tay không kịp.
Nếu như nói Thẩm Lãng đánh cấp dưới của ông ta, ông ta còn có thể lý giải, nhưng là bây giờ Thẩm Lãng thậm chí đánh ngay cả ông ta.
Ông ta tự nhận ở trong giới này ông ta có chút danh khí, cũng có chỗ đứng trong giới đạo diễn, doanh thu phòng bán vé hơn 340 tỷ.
Nhưng bây giờ ông ta sự thật bị người ta đánh, cái mũi của ông ta bị đánh lệch một bên, con mắt bầm đen, răng cũng bị đánh rụng.
“Điên rồi! Anh thật là một tên điên! Tới tôi anh cũng dám đánh! Anh xong đời rồi! Triệt để xong đời!”
Lý Tuấn Kiệt phẫn nộ chỉ vào Thẩm Lãng, ông ta đã dự liệu được kết cục cuối cùng của Thẩm Lãng.
“Tôi đánh ông là bởi vì chữ ‘cút’ kia của ông!” Thẩm Lãng đứng ở trước mặt của Lý Tuấn Kiệt, lần nữa đánh ra một quyền.
Phốc phốc!
Trong nháy mắt, trong miệng Lý Tuấn Kiệt phun ra đầy máu tươi, ngồi liệt trên mặt đất.
“Ở Giang Nam, ai dám bảo tôi cút tôi liền đánh người đó.

Tôi mặc kệ kẻ đó có thân phận gì, có thành tựu gì, mạo phạm tôi chỉ có thể là tự mình chuốc lấy cực khổ!”
Ánh mắt của Thẩm Lãng lạnh như băng, nhìn chằm chằm Lý Tuấn Kiệt trên mặt đất.
Lý Tuấn Kiệt trở nên thất thần, không thể tin được tất cả chuyện mới xảy ra.
“Anh...!Anh dám đánh tôi, chẳng lẽ anh không biết, chỉ cần một câu nói của tôi, thế lực sau lưng tôi và ông chủ có thể giết chết anh mà lại không người nào biết được!”

Lý Tuấn Kiệt phẫn nộ tới cực điểm, ông ta thề nhất định khiến cho Thẩm Lãng trả giá xứng đáng.
Thế nhưng Lý Tuấn Kiệt đã tự đánh giá bản thân quá cao, hoặc là nói, ông ta đánh giá cao thế lực sau lưng của ông ta và vị ông chủ kia.
Tại Giang Nam, Thẩm Lãng không sợ bất cứ ai.
Cũng không có bất kỳ người nào có thể uy hiếp được anh.
Chát!
Thẩm Lãng giơ tay lên, lại một cái tát đánh vào trên mặt Lý Tuấn Kiệt.
Lý Tuấn Kiệt lần nữa miệng phun máu tươi, lăn lộn ngã trên mặt đất.
Tống Từ ở một bên thấy cảnh này đều có chút sợ hãi.
Bất quá, Tống Từ cũng rõ ràng Thẩm Lãng sẽ không đối xử thô bạo với cô như vậy, ngược lại anh sẽ dùng loại phương thức này để bảo vệ cô.
“Ông chủ sau lưng ông, và thế lực sau lưng ông là ai tôi không quan tâm, nhưng hôm nay các người cút ngay ra khỏi bãi biển này cho tôi!”
Thẩm Lãng rất bá đạo, tựa hồ mảnh bãi biển này chính là của anh.
Lúc này, nhân viên công tác của đoàn làm phim đều tới dìu Lý Tuấn Kiệt đến một bên, thuyết phục ông ta đi mau.
Lý Tuấn Kiệt bị nhân viên công tác lôi kéo đến một bên khác.
Thẩm Lãng nhìn đám người, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh thường.
Lúc đầu anh vốn không muốn cùng những người này so đo gì cả, nhưng đối phương như thế nào cũng muốn anh phải so một lần.

Được lắm, vậy anh so thôi, công ty truyền hình điện ảnh cái gì, đạo diễn lớn gì chứ, đều là gió thoảng mây bay.
Lý Tuấn Kiệt bị nhân viên công tác đoàn làm phim lôi ra sau, ông ta cũng không chịu phục.
Mà cái tên đạo diễn mặt to trước đó vẫn luôn ở một bên châm ngòi thổi gió, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Đạo diễn Kiệt à, thằng nhãi kia thật quá cuồng vọng, vị đạo diễn có doanh thu phòng bán vé hơn 340 tỷ như ông mà anh ta cũng dám đánh, quả thực không coi ai ra gì!”
Nghe đến lời này, Lý Tuấn không khống chế được nữa nổi điên lên, ông ta rống to: “Không báo thù này, Lý Tuấn Kiệt tôi thề không làm người!”
“Đạo diễn Kiệt, chuyện này đúng lắm.

Thằng nhóc kia xong đời rồi.

Để ông chủ Lữ biết thì thằng nhóc này xong rồi!” Đạo diễn mặt to kích động nói.

“Ông chủ Lữ sẽ không đi quản những chuyện nhỏ nhặt này.” Lý Tuấn Kiệt nói.
“Đạo diễn Kiệt, vậy cũng chưa hẳn, phải xem ông nói như thế nào với ông chủ Lữ rồi.” Đạo diễn mặt to cười gian trá.
“Ý của anh là?” Lý Tuấn Kiệt nhíu nhíu mày.
“Đạo diễn Kiệt, tôi cảm thấy ông Chắc hẳn nên nói như thế này.

Ông nói thằng nhóc này náo loạn ở đoàn làm phim, đả thương nhân viên công tác, ảnh hưởng nghiêm trọng tiến độ quay phim, dẫn đến thời gian quay phải tăng gấp đôi, không cách nào chiếu kịp theo kế hoạch, tạo thành tổn thất lớn cho tập đoàn Thiên Mã, thậm chí còn nói ra mấy lời như tập đoàn Thiên Mã là con lừa đầu ngốc.”
Đạo diễn mặt to bày cho Lý Tuấn Kiệt một cái kế sách xuất sắc như thế quả thực lực tổn thương rất lớn.
“Rất tốt, muốn nói tổn hại, vẫn là anh tổn hại, loại kế sách tổn thương người như thế này, cũng chỉ có anh mới có thể nghĩ ra.” Lý Tuấn Kiệt cười cười.
Lúc này, đạo diễn mặt to lại xum xoe đi lau vết máu trên mặt cho Lý Tuấn Kiệt.
“Thằng nhãi này cuồng như thế, anh nói hắn ta sẽ có bối cảnh gì hay không?” Lý Tuấn Kiệt vô tâm nói một câu.
“Hẳn là không đâu, đạo diễn Kiệt ông nghĩ xem, con em nhà giàu ở Giang Nam, chắc hẳn ngài đã gặp hết, cũng không có nhân vật nào như anh ta, cho nên trên cơ bản có thể bài trừ khả năng anh ta không phải là con cháu nhà giàu ở Giang Nam, càng không có khả năng là người trong giới nhà giàu quyền thế.” Đạo diễn mặt to nói.
“Đương nhiên, những cậu ấm nhà giàu ở Giang Nam tôi đều gặp, coi như không có cùng bọn họ tán gẫu, nhưng cũng biết dáng dấp bọn họ như thế nào, mà thằng nhãi này tôi thấy rất lạ mặt, dám ngang tàng như thế, ngoại trừ cậu cả gia tộc quyền thế, chính là cậu chủ dòng tộc Ngoan Nhân, nghe nói gần nhất cậu cả dòng tộc Ngoan Nhân từ Giang Nam đến, anh ta sẽ không phải là cậu cả dòng tộc Ngoan Nhân đâu ha, ha ha ha.”
Nói nói, Lý Tuấn Kiệt liền cười.
Rất hiển nhiên, ông ta cảm thấy là cậu cả dòng tộc Ngoan Nhân khả năng càng nhỏ hơn, cậu cả dòng tộc Ngoan Nhân đi ra ngoài, chắc hẳn mang theo cả một đoàn vệ sĩ mới đúng.
Đạo diễn mặt to cũng phá lên cười: “Khẳng định không thể nào là cậu cả dòng tộc Ngoan Nhân, ha ha ha, cậu cả dòng tộc Ngoan Nhân đi ra ngoài chắc hẳn sẽ lái một chiếc xe hoàng kim chế tạo thành xe thể thao siêu cấp.
Ngay sau đó, người toàn đoàn làm phim đều cười.
Mà lúc này, Thẩm Lãng đang nắm tay Tống Từ, cũng sắp kết thúc buổi dạo biển của hai người.
Không bao lâu nữa, Thẩm Lãng sẽ đưa Tống Từ leo lên chiếc du thuyền sa hoa kia.
“Tống Từ à, anh muốn dẫn em đến một nơi.”
“Anh Lãng muốn dẫn em đi đâu vậy?”
“Dẫn em đi dạo một vòng trên sóng biển.”.