Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 634: Là Cậu Ta






Lưu Thúy Hoa còn đang van xin tha thứ.

Bà ta mưu toan thoát được một kiếp từ tay Thẩm Lãng, sau đó lại chờ cơ hội trả thù.
Nhưng chuyện Thẩm Lãng đã quyết định thì sẽ không bao giờ đổi ý.
9526 nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh, ném mấy tên tép riu của nhà họ Lăng ra ngoài cửa sổ tầng ba.

Mặc dù đáng người này ra sức giãy dụa, nhưng trước mặt Dạ Xoa, chúng không hề có sức chống đỡ.
Còn đám gia đinh của nhà họ Lăng thì Thẩm Lãng chẳng buồn suy nghĩ tới chuyện ném chúng xuống lầu.

Dù sao thực lực chênh lệch quá lớn, làm vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hơn nữa những người này chẳng qua là kiếm miếng cơm ăn, làm việc thay nhà họ Lăng.

Đầu sỏ là Lưu Thúy Hoa cùng ba đứa cháu trai của bà ta, không liên quan gì tới những người này.
Thẩm Lãng cảm thấy nơi này không phù hợp để uống trà nữa, không thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Vì thế, Thẩm Lãng bèn dẫn 9526 đổi sang một trà lâu khác.
Chẳng mấy chốc, gia chủ nhà họ Lăng, Lăng Vân đã biết tin Lưu Thúy Hoa và ba đệ tử thứ xuất của nhà họ Lăng bị đánh.


Hơn nữa bốn người này còn bị ném xuống từ tầng ba, khiến Lưu Thúy Hoa bị tê liệt, Lăng Thủy và Lăng Mộc gãy hai chân, còn Lăng Hỏa thì thảm nhất, hiện giờ vẫn đang hôn mê cấp cứu.
Đối mặt với biến cố bất thình lình này, Lăng Vân vừa khiếp sợ, trực tiếp mắng cả nhà Lưu Thúy Hoa vô năng: “Một đám phê vật! Tôi cho các người chú ý tới hướng đi của công tử Ngoan Nhân chứ không phải là cho các người ra ngoài gây chuyện thị phi, ỷ vào mình là đệ tử nhà họ Lăng thì có thể tác oai tác quái.

Các người phải biết rõ, hiện giờ các người ăn no mặc ấm không phải là vì các người phấn đấu được, mà là do Lăng Vân tôi đây bố thí! Tôi mới giao nhiệm vụ cho các người mà mới ba ngày, các người đã gây ra nhiều chuyện như vậy! Đúng là thứ khốn nạn!”
Lần này Lăng Vân hoàn toàn nổi điên, ông ta ra sức mắng cả nhà Lưu Thúy Hoa, thành công không đủ bại sự có thừa.

Nhiệm vụ này là do Lưu Thúy Hoa chủ động xin nhận, Lăng Vân cũng nể tình Lưu Thúy Hoa là trưởng bối trong gia tộc nên mới quyết định cho bà ta nhiệm vụ này.

Nhưng không thể ngờ được rằng chút chuyện cỏn con đó là cả nhà Lưu Thúy Hoa cũng không làm xong.
Sau đó, Lăng Vân hỏi quản gia: “Đối phương thì sao? Có thương vong gì không?”
Lăng Vân còn chưa biết đối phương là ai.

Bây giờ hỏi thương tích của đối phương thì có thể mau chóng cân nhắc xem chuyện này sẽ gây ảnh hưởng tới nhà họ Lăng như thế nào.

Nếu là trong lúc diễn ra thương hội, nhà họ Lăng gây chết người thì sẽ tổn thất nặng nề đối với danh dự của tập đoàn Lăng Thị.
Song quản gia lại trở lời: “Đối phương không có thương vong.”
“Tức là nửa thương nửa vong, hay là không thương vong gì?” Lăng Vân hỏi lại.
“Là không có thương vong.” Quản gia trả lời.
Nghe vậy, Lăng Vân nhướng mày hỏi quản gia: “Ông nói gì? Đối phương không hề thương vong ư? Ông chắc không?”
“Dựa theo báo cáo của gia đinh nhà chúng ta thì sau khi thoải mái giải quyết mấy người kia, đối phương đã tiêu sái rời đi, thực sự không hề thương vong.” Quản gia nói.
Lần này, Lăng Vân lâm vào trầm tư.
“Sao có thể chứ? Gia đinh nhà họ Lăng chúng ta được huấn luyện kỹ càng, trong số đó có những người xuất thân từ vận động viên quyền anh và đấu vật, có những người là lính đánh thuê, nếu thật sự đánh nhau thì sao đối phương lại không bị thương?” Lăng Vân rất buồn bực.
“Thưa gia chủ, đối phương chỉ có hai người.” Quản gia còn nói.
Lăng Vân lại khiếp sợ, lớn tiếng chất vấn: “Thứ gì?! Tôi nuôi một đám phế vật à? Một đám người mà ngay cả hai người cũng không xử được?!”
Quản gia cúi đầu, ái ngại nói: “Gia đinh của nhà chúng ta đã rất mạnh, mỗi tháng đều phải tiến hành đặc huấn, chỉ dựa vào thân thủ thì không hề thua kém, chẳng qua thực lực của đối phương quá mạnh, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.”
“Điều tra được họ là ai không? Xem theo dõi ở trà lâu chưa?” Lăng Vân vội vàng hỏi.
“Xem camera rồi, hình như là người của tập đoàn Phi Vũ.” Quản gia đáp.
“Tập đoàn Phi Vũ? Mau gửi ảnh chụp cho tôi.” Lăng Vân lại bắt đầu coi trọng.
Không lâu sau, Lăng Vân đã thấy ảnh chụp, cau mày nghiêm mặt.
“Là cậu ta ư?”
Trước đó, ông ta còn từng thảo luận với Bạch Hùng về người này, nói hôm qua người này đã đánh gãy tay cậu chủ nhà họ Hướng, không ngờ nhanh như vậy đã đánh người nhà họ Lăng của ông ta.
“Rốt cuộc thằng nhãi này có lai lịch gì vậy? Chẳng qua chỉ là phó tổng giám đốc của công ty con tập đoàn Phi Vũ, gần đây rất huênh hoang, mặc dù nguyên nhân không phải là do lỗi của cậu ta, nhưng cậu ta cũng ra tay quá độc ác, chẳng lẽ cậu ta không biết làm vậy sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho tập đoàn Phi Vũ sao?” Lăng Vân nghĩ mãi mà không hiểu.

Dựa theo lẽ thường thì ông ta cho rằng phó tổng giám đốc công ty con của tập đoàn Phi Vũ, thực lực quá yếu, sao dám kết thù với hai gia tộc quyền thế?
Nhưng Thẩm Lãng không phải cố ý kết thù, đều là có nhân ắt có quả.

Nếu nhà họ Hướng và nhà họ Lăng không ức hiếp kẻ yếu thì sao lại xảy ra xung đột này? Suy nghĩ của Lăng Vân là bên nhỏ yếu mà bị bên mạnh hơn ức hiếp thì không thể phản kháng, hoặc có phản kháng thì cũng chỉ vừa phải.


Nhưng Thẩm Lãng đến Giang Nam, sẽ không chiều ý bọn quyền thế này.
Lăng Vân cảm thấy Thẩm Lãng ra tay độc ác, nhưng khi người nhà họ Lăng bọn họ ức hiếp người khác, chẳng lẽ không ác sao?
“Lập tức liệt thằng nhóc này vào mục tiêu chú ý trọng điểm của nhà họ Lăng.” Lăng Vân tức giận nói.
“Vậy còn công tử Ngoan Nhân?” Quản gia hỏi.
“Cũng là mục tiêu chú ý trọng điểm.

Tuy nhiên công tử Ngoan Nhân khác với cậu ta, chúng ta cần mượn sức công tử Ngoan Nhân, còn đối với thằng nhóc này thì không cần khách khí.” Lăng Vân nổi giận.
Mặc dù cả nhà Lưu Thúy Hoa đều là phế vật, nhưng Lăng Vân cho rằng nếu đối phương dám đánh người nhà họ Lăng thì chứng minh là không để mắt tới nhà họ Lăng.
Lúc này, Lăng Vũ đứng bên cạnh cười lạnh: “Đám Lăng Hỏa chính là phế vật! Con đã sớm bảo năng lực của họ không được rồi, còn thích gây chuyện.

Họ không có phúc hưởng thụ Sky Castle rồi, con coi trọng nhà chú năm hơn.”
Lăng Vân hơi xấu hổ.

Dù sao cũng là ông ta duy trì Lưu Thúy Hoa, mặc dù ông ta cũng cảm thấy Lưu Thúy Hoa hơi kém một chút, nhưng ít ra sẽ không gặp chuyện gì.

Bây giờ người nhà họ Lăng bị đánh, mấy chục người không đánh lại hai người, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thì sẽ rất mất mặt.
“Tiểu Vũ, nhiệm vụ bố giao cho con, con đã hoàn thành chưa?” Lăng Vân thay đổi sắc mặt, nghiêm túc hỏi.
“Còn chưa.” Lăng Vũ đáp.
“Vậy thì con còn đứng đó làm gì! Đi làm ngay bây giờ đi!” Lăng Vân ra lệnh.
“Bố, trong việc kinh doanh đồ cổ con chính là tay già đời, không cần lãng phí quá nhiều thời gian trong chuyện này.

Con còn muốn trò chuyện với các chú tham gia thương hội.” Hiển nhiên Lăng Vũ rất bất mãn với nhiệm vụ mà ông bố giao cho mình.
“Có gì hay mà trò chuyện với họ, bình thường gặp mặt ít hay sao? Bây giờ con phải trông coi khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh, cửa hàng mới vừa khai trương, vào thời điểm này đừng để xảy ra sự cố.” Lăng Vân càng nghiêm túc hơn.
Khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh chính là chợ đồ cổ lớn nhất mới được thành lập ở Giang Nam, do tập đoàn Lăng Thị một tay đầu tư xây dựng.

Để tạo ra khu phố đồ cổ này, nhà họ Lăng đã tốn rất nhiều nhân lực tài lực vật lực.

Hồi học đại học, Lăng Vũ học ngành lịch sử, còn là thạc sĩ chuyên ngành lịch sử của đại học Nam Phong.

Tuy nhiên tính cách của Lăng Vũ có vẻ không hợp với chuyên ngành lịch sử, nhưng IQ của anh ta rất cao, đầu óc nhạy bén, trong lĩnh vực giám định đồ cổ đã có thực lực mà bạn cùng lứa tuổi không thể vượt qua.
“Biết rồi bố, con đi ngay đây.” Lăng Vũ nói.
Mặc dù Lăng Vũ hơi không tình nguyện, nhưng dưới sự thúc giục của Lăng Vân, anh ta vẫn lái xe tới khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh.
Sau đó, Lăng Vân lại nói với con gái Lăng Sương Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, gần đây cửa hàng của con còn ổn không?”
“Bình thường thôi, trong cửa hàng thiếu nhạc công giỏi, nhất là đối với đàn cổ.

Hiện nay người tài giỏi về lĩnh vực này càng ngày càng ít, chung quy đa số người trẻ tuổi đều tụ tập ở ngành tài chính với IT, trong tòa cao ốc này còn tụ tập bao nhiêu là tinh anh giới kinh doanh, dù gì cũng dễ kiếm được tiền, không như nhạc công, phải tốn rất nhiều thời gian học tập khổ luyện, cuối cùng cũng không kiếm được mấy đồng tiền, trừ phi trở thành nhạc công nổi tiếng.


Đương nhiên coi việc học tập nhạc khí cổ điển là một môn năng khiếu thì cũng rất tốt.”
Những khó khăn mà Lăng Sương Nguyệt nhắc tới cũng là thực trạng không thể thay đổi.

Chung quy xã hội cần liên tục phát triển, ngành tài chính và công nghệ thực sự vô cùng quan trọng.
“Nguyệt Nguyệt, con yên tâm, nếu một ngày nào đó không kiên trì được nữa thì trở lại, cùng em trai con tiếp nhận sản nghiệp của bố đi.” Lăng Vân an ủi.
Lăng Sương Nguyệt mỉm cười nói: “Con vẫn có thể kiên trì được.

Công ty của con cũng coi như là một trong những công ty đứng đầu ngành nghề, chẳng qua bây giờ con thực sự rất cần một nhạc công tài giỏi để giữ thể diện, chẳng qua anh ấy không ở Giang Nam, anh ấy ở Vân Thành.”
Lăng Vân cũng nhớ ra, khoảng thời gian trước con gái mình từng đến Vân Thành mở chi nhánh.
“Nguyệt Nguyệt, con từng gặp một nhạc công tài giỏi ở Vân Thành ư? Bố cảm thấy không có khả năng đâu, Vân Thành chỉ là thành phố mới, bề dày văn hóa ở đó nào phong phú bằng Giang Nam chúng ta.

Khu vực Giang Nam từng sinh ra bao nhiêu nhà soạn nhạc, nhà viết từ, họa sĩ và nhà thư pháp, cùng với các tài tử văn học, chẳng lẽ Giang Nam còn không bằng Vân Thành?” Lăng Vân nghi hoặc.
Lăng Sương Nguyệt nghiêm túc trả lời: “Bàn về bề dày văn hóa, Vân Thành đương nhiên không thể đánh đồng với Giang Nam.

Nhưng anh ấy là ngoại lệ, anh ấy thật sự rất mạnh, phải nói là cực mạnh.”
“Nếu có nhạc công giỏi như vậy thì mời cô ấy tới Giang Nam là được, để cô ấy giúp con xây dựng trường học và cửa hàng.

Chỉ cần cho cô ấy lương cao thì cô ấy nhất định sẽ tới.” Lăng Vân nói.
“Con không có phương thức liên lạc của anh ấy.

Nếu muốn tìm anh ấy thì còn phải đến Vân Thành một chuyến.” Nói tới đây, Lăng Sương Nguyệt hơi hối hận.

Lúc trước cô ta nhất thời xúc động, tặng cầm cổ ngàn năm Cửu Tiêu Hoàn Bội cho anh, lại không hỏi phương thức liên lạc.

Bây giờ Lăng Sương Nguyệt tiếp tục mở rộng sản nghiệp, cần trợ thủ đắc lực, mới phát hiện chỉ có anh ấy mới là người phù hợp nhất.
“Vậy thì hơi phiền toái.” Lăng Vân nói: “Hay là bố phái mấy người tới Vân Thành tìm cậu ta?”
Lăng Sương Nguyệt gật đầu: “Hình như chỉ còn cách này thôi.”
Đúng lúc này, Lăng Sương Nguyệt bỗng liếc nhìn hấy bóng người quen thuộc.
“Là anh ấy? Sao anh ấy cũng tới Giang Nam?”.