Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 573: Thấp Cổ Bé Họng






“Vì sao? Đây rốt cuộc vì sao chứ?”
Bạch Dương cảm thấy vô cùng không hiểu.
Lại thêm một vị sát thủ từ chối nhận nhiệm vụ này, điều này khiến cho Bạch Dương nhức đầu không thôi.
Liễu Khê ở bên cạnh nhìn thấy ông xã sắp bùng lên lửa giận thì hỏi: “Ông xã, anh bớt giận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị sát thủ thứ hai có chịu nhận đơn hàng này không?”
“Nhận cái rắm! Con mẹ nó lần này vẫn từ chối, anh vừa mới gửi ảnh của Thẩm Lãng qua đó, tên sát thủ kia lập tức từ chối, ngay cả lý do cũng không nói!” Bạch Dương tức giận nói.
Muốn hỏi được chuyện từ trong miệng sát thủ là một chuyện thật sự rất khó.
Từ trước đến nay sát thủ đều lạnh lùng vô tình, sẽ không nói thêm bất cứ một câu nào, chỉ có khi ở nơi thích hợp, vào thời gian thích hợp, thì mới nói lời thích hợp.
Càng ngày Liễu Khê càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, vì sao đối phương đều vì nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Lãng mà từ chối không nhận nhiệm vụ chứ? Nhất định trong chuyện này có mối liên quan gì đó với nhau.
“Ông xã, anh không cảm thấy ảnh chụp của Thẩm Lãng rất kỳ lạ sao?” Liễu Khê nói.
“Kỳ lạ sao? Không nhìn ra, nhưng mà hai tên sát thủ ở chỗ anh thuê, trước đó đã nói chuyện xong rồi, đều là sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Lãng thì mới nảy sinh ý từ chối.” Sắc mặt của Bạch Dương u ám.
“Ông chủ công ty Lương Dược, thật sự khó như vậy sao? Nhất định là hai tên sát thủ này đều nhận ra Thẩm Lãng là người phụ trách công ty Lương Dược nên mới từ chối.” Liễu Khê nói.
“Anh cũng cảm thấy như vậy, nếu không thì không còn lý do nào khác, ôi không ngờ ngay cả mời hai tên sát thủ trong thế giới ngầm cũng không được nữa, mặt mũi của cậu hai nhà họ Bạch như anh còn không tôn quý hơn thân phận ông chủ của công ty Lương Dược của Thẩm Lãng hay sao, mẹ nó chứ!” Bạch Dương trầm ngâm.
Giờ phút này Bạch Dương nhíu mày, trong lòng của anh ta có một loại cảm giác chênh lệch.


Nghĩ đến việc anh ta đường đường là cậu hai của nhà họ Bạch, vậy mà lại không sánh bằng một ông chủ của công ty Lương Dược.
Trong mắt của Bạch Dương, nhà họ Bạch được xếp vào mười gia tộc giàu nhất Giang Nam, nên chắc chắn là có quyền có thế ở Giang Nam, mặc dù địa vị của Thẩm Lãng cũng tạm được, công ty Lương Dược cũng thuộc top đầu trong giới kinh doanh, nhưng khi nói đến gia thế tất nhiên là không sánh bằng nhà họ Bạch có nền tảng vững chắc được.
Trong giới nhà giàu, không chỉ đơn giản là lấy tài sản để nói lên địa vị, mà còn phải xem học thức uyên thâm trong gia tộc, nền tảng và bối cảnh, chỉ có những nhà có nhiều phương diện vượt trội hơn, mới có thể xưng là nhà giàu.
Loại tâm lý chênh lệch này của Bạch Dương khiến cho anh ta càng thêm căm hận Thẩm Lãng.
Bây giờ anh ta không chỉ vì người vợ Liễu Khê, mà còn vì chính mình nhiều hơn.

Anh ta muốn chứng minh chuyện mà mình đã muốn làm thì nhất định có thể làm được, cho dù là tất cả sát thủ trong thế giới ngầm đều từ chối không nhận nhiệm vụ thì anh ta cũng sẽ tìm những kẻ khác đến báo thù Thẩm Lãng.
Thậm chí, anh ta còn quyết định sẽ đả kích đến Thẩm Lãng từ phương diện thương mại.
“Khê, em yên tâm đi, về chuyện liên quan đến tên Thẩm Lãng này, anh nhất định sẽ cho nó biết Bạch Dương anh lợi hại như thế nào!” Bạch Dương nhìn về phía người vợ Liễu Khê.
Liễu Khê có chút cảm động nói: “Ông xã, anh thật tốt với em quá, cảm ơn anh.”
“Khê, em là cục cưng trong lòng của anh, vì em, anh nhất định sẽ tìm người trừng trị Thẩm Lãng, giúp em trai của em báo thù.” Bạch Dương nghiêng người xuống lừa nói.
Giọng điệu đấu tranh của Bạch Dương bây giờ không còn chỉ vì người bên nhà mẹ của vợ nữa mà còn vì chính mình.
Bố mẹ cưng chiều anh trai của anh ta, đã khiến cho trong lòng anh ta thấy không công bằng, lại gặp thêm chuyện bị sát thủ xem nhẹ này càng khiến anh ta cảm thấy khó chịu hơn.
“Dựa vào cái gì mà đều là con cháu nhà họ Bạch, đều là con trai của Bạch Hùng, nhưng vì sao anh trai có thể tiếp quản hơn phân nửa xí nghiệp của công ty, còn mình chỉ có thể trông coi mấy công ty nhỏ chứ? Chẳng lẽ Bạch Dương này không xứng làm con trai của Bạch Hùng sao?”
Trong lòng Bạch Dương đột nhiên bộc phát.
Truyền thống của nhà họ Bạch là để cho con trai trưởng thừa kế, hơn nữa phương diện nào của anh trai Bạch Hoa của Bạch Dương cũng đều rất ưu tú, ít nhất là mạnh hơn Bạch Dương, cho nên vợ chồng Bạch Hùng tương đối coi trọng con trai lớn Bạch Hoa hơn.
Còn có một lý do khác khiến Bạch Dương không được cưng chiều.

Đó chính là Bạch Dương vẫn luôn không có người nối dõi, cho dù là một đứa con gái cũng không có.
Chuyện này vẫn luôn là một cái nút thắt trong lòng của Bạch Dương, nếu như không có người nối dõi, vậy thì không có cách nào thừa kế được nhiều gia sản hơn.
Hơn nữa, bố mẹ cũng sẽ không chia tài sản của nhà họ Bạch cho một kẻ không có người nối dõi, chặt đứt hương hỏa.
Ngay lập tức, sắc mặt của Bạch Dương đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Khê, anh ra lệnh cho em, trong vòng ba tháng em nhất định phải mang thai, nếu không thì hai chúng ta sẽ không còn cách nào tiếp tục nữa!”
Liễu Khê vô cùng kinh ngạc với chuyện Bạch Dương đột nhiên trở mặt.
Một giây trước vẫn còn là người chồng vô cùng yêu thương cô ta, đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, biểu cảm trên mặt dữ tợn đáng sợ, khiến cô ta không dám nhìn thẳng.
“Ông xã, em…” Liễu Khê bị dọa đến co rút cả người lại.

“Có nghe rõ chưa?” Ánh mắt của Bạch Dương tàn nhẫn.
“Nghe… Nghe rồi, em nghe rồi…” Liễu Khê run rẩy nói.
Đột nhiên, Bạch Dương lại xụ mặt xuống, quay người bỏ đi.

Anh ta muốn đi tìm kẻ khác đến đối phó với Thẩm Lãng, lần này anh ta sẽ không đi mời sát thủ nữa, mà là muốn tìm những kẻ trong nghề khác.
Đại học Nam Phong, trường đại học lớn nhất ở Giang Nam, cũng là trường có tiếng trong bảng xếp hạng, bảng hiệu số một của Giang Nam, là ngôi trường có lịch sử xây dựng hơn một trăm năm.
Trường đại học này đào tạo ra rất nhiều nhân vật xuất chúng, tinh anh trong giới nghệ thuật, y học, nghiên cứu khoa học, thậm chí trong kinh doanh, có một phần lớn người đều tốt nghiệp từ ngôi trường nổi tiếng này.
“Cậu chủ, đã đến đại học Nam Phong.”
Giọng nói của 9526 truyền đến.
“Ba giờ hai mươi phút chiều đến đón tôi, phải đúng giờ đó.” Thẩm Lãng dặn dò 9526.
“Vâng thưa cậu chủ.” 9526 gật gật đầu.
Sau đó Thẩm Lãng lập tức xuống xe, đi vào cổng trường đại học Nam Phong.
Dựa theo tin tức mà Diêm Hoa cung cấp, lần này buổi tọa đàm giao lưu y học được tiến hành ở bên trong ký túc xá của Viện y học Đại học Nam Phong.
Những người đến đều là chuyên gia giáo dục, giáo sư, thấp nhất cũng là phó giáo sư trong lĩnh vực y học và Đông y.
Vì vậy, ngưỡng cửa bước vào buổi tọa đàm giao lưu y học này cũng tương đối cao.
Hội nghị giao lưu học thuật, nói đến bầu không khí ở ngay tại đó nhất định là càng nghiêm túc trang trọng hơn những cái tiệc rượu giàu có trong giới thương nghiệp mà Thẩm Lãng từng dự.
Cho nên trong lòng của Thẩm Lãng hiểu rõ, cũng có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh ở đây.
Hội nghị vừa mới bắt đầu, các chuyên gia đã thảo luận vô cùng kịch liệt.
“Ông Lý, gần đây ông đang nghiên cứu phương diện nào vậy?”
“Tôi đang nghiên cứu các chứng bệnh liên quan đến phong thấp và các khớp nối.”
“Tiến triển như thế nào rồi?”
“Trước mắt mà nói thì các loại phong thấp xương khớp không thể trị tận gốc được, mục tiêu chữa trị chủ yếu của chúng ta là làm dịu lâm sàng các triệu chứng hoặc là làm giảm độ hoạt động chứng bệnh của bệnh nhân, khiến cho nó giảm đến mức thấp nhất là vấn đề tương đối thực tế.”
“Ông Lý, các loại bệnh phong thấp xương khớp, nhóm nhỏ nghiên cứu của tôi đã tìm được điểm đột phá quan trọng rồi mà ông vẫn còn dừng lại ở giai đoạn giữa sao?”
“Không phải, ý của tôi là tôi cũng đã có tiến triển lớn, bệnh này không thể trị tận gốc được, vậy thì nghiên cứu làm sao có thể giảm sự đau khổ của bệnh nhân xuống thấp nhất, tôi cũng tìm được chỗ đột phá.”
“Giáo sư Phương, chúng ta vẫn nên thảo luận làm sao để tiêu diệt được bệnh ung thư đi.”
“Ung thư rất khó tiêu diệt, chúng ta nên đặt hướng nghiên cứu vào những chứng bệnh ‘Ung thư không chết’ kia, chẳng hạn như chứng viêm tê cứng cột sống, bệnh Crohn.”
Mới vừa vào cửa, Thẩm Lãng đã bị bầu không khí thảo luận náo nhiệt ở đây lây nhiễm.
Anh cho rằng lần này mình đến đây là quyết định đúng đắn.

Vừa rồi những chuyên gia này nhắc đến một số bệnh khó mà điều trị được, trái lại Thần Y Môn của anh cũng từng nghiên cứu rồi, hơn nữa lại tìm được đột phá không nhỏ.
Thân là một bác sĩ, đây là lúc nên xem việc giúp đỡ chữa trị là nhiệm vụ của mình.
Có thể thấy được chức trách của bác sĩ bình thường là chữa bệnh cứu người.
Còn bác sĩ tài giỏi giống như các chuyên gia, giáo sư đang ngồi ở đây, nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ chính là điều trị được các bệnh nan y.
Chỉ cần những chuyên gia, giáo sư này hoan nghênh anh, anh cũng sẽ không keo kiệt dạy cho các vị đang ngồi ở đây một chút y thuật bí truyền của mình.
Giống như Hách Lập Đông vậy, Thẩm Lãng truyền cho ông ta mấy phương thuốc, tạo phúc cho bệnh nhân, có gì là không thể.
Thẩm Lãng chỉ cần một điều kiện duy nhất, đó chính là đối phương khiêm tốn học hỏi, đương nhiên anh sẽ không keo kiệt.
Bây giờ, nhìn thấy các chuyên gia thảo luận kịch liệt như vậy, Thẩm Lãng cũng bị bầu không khí học thuật này lây nhiễm.
Vậy nên anh đi lên phía trước, đưa ra ý kiến với các vị chuyên gia và giáo sư đang ngồi ở đó: “Các vị, tôi có một cách có thể giảm sự đau đớn của bệnh nhân mắc các bệnh phong thấp xương khớp xuống mức thấp nhất, thậm chí là không còn đau nữa.”
Nhưng mà, dường như các vị chuyên gia lại không có nghe thấy được Thẩm Lãng đang nói cái gì, chỉ nhìn lướt qua Thẩm Lãng một cái, rồi lại tiếp tục tiến hành cuộc thảo luận học thuật của bọn họ.
Thấp cổ bé họng.
Khi các vị chuyên gia và giáo sư nhìn thấy kẻ nói ra những lời này chỉ là một người trẻ tuổi xa lạ thì đều chỉ nhìn lướt qua, cũng không xem trọng gì.
Bọn họ vẫn đang thảo luận như cũ, hoàn toàn làm lơ Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng quyết định ngả bài, không giả vờ nữa.
Anh nói ở mức độ cao nhất anh có thể làm giảm sự đau đớn của các bệnh nhân bị phong thấp xương khớp, là đang nói dối.

Thật ra, anh không chỉ giảm bớt sự đau đớn, mà còn có thể trị tận gốc.

Chỉ là anh hơi khiêm tốn một chút, cân nhắc đến sau khi nói ra, những chuyên gia này sẽ không tin, nên lúc này mới khiêm tốn.
Nhưng nhìn thấy từng ánh mắt xem thường của những chuyên gia này, thậm chí có kẻ còn không thèm nhìn anh, Thẩm Lãng quyết định trực tiếp ngả bài.
“Tôi có thể trị tận gốc các loại bệnh phong thấp xương khớp!”.