Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 563: Tôi Chỉ Cần Thái Độ Của Ông!






Sau khi dừng xe, Thẩm Lãng dẫn theo Thi Thanh Thanh, bước vào cổng trường một lần nữa.
Giờ phút này, hiệu trưởng Lục Kiệt vẫn không biết rằng, trong trường đã xảy ra một sự kiện lớn.
Chủ nhiệm cấp bộ lớp sáu, cùng với chủ nhiệm lớp của Thi Thanh Thanh và giáo tiên dạy tiếng Anh, sau khi tham khảo ý kiến đã quyết định đưa ra kết luận.
“Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ thử mạo hiểm một phen.

Tôi tự mình đến gặp Kim Chí Minh.”
Rốt cuộc, chủ nhiệm cấp bộ Lý Đại Phi đã đưa ra quyết định.
Ông ta muốn đến gặp Kim Chí Minh, nói với thằng nhóc đấy rằng, ông sẽ hỗ trợ dạy dỗ gia đình của Thi Thanh Thanh.
Hơn nữa, phải thuyết phục được Kim Chí Minh, rằng nhất định không được nói cho gia đình biết chuyện này.
“Chủ nhiệm Lý, vậy ông cần hai chúng tôi làm gì không?” Từ Hồng Sinh hỏi.
“Lập tức liên lạc với Thi Thanh Thanh, cùng với gia đình của em ấy, sau đó đưa họ tới văn phòng của tôi, ngoài ra thái độ của hai người phải tốt một chút.


Dù sao thì Thi Thanh Thanh cũng đã chịu ức hiếp, phải tận lực thuyết phục họ nhanh chóng xin lỗi Kim Chí Minh, nếu họ kháng cự thì hãy đem điểm số áp dụng vào.” Lý Đại Phi nói.
Dẫu sao Lý Đại Phi cũng là chủ nhiệm cấp bộ, vì vậy ông sẽ tự nhiên hiểu được rằng, đây không phải là phương án cuối cùng, không thể cố chấp chỉ một phương án.

Trong thâm tâm ông ta biết rằng, quyết định của mình là rất sai trái, không thích hợp với thân phận hiện tại của ông,
nhưng vì sợ hãi thế lực của gia tộc Kim, ông đã lựa chọn cách khuất phục trước người nhà họ Kim.
“Được rồi chủ nhiệm Lý, chúng tôi sẽ đi làm ngay bây giờ.” Từ Hồng Sinh gật đầu đáp.
Lý Đại Phi vội vàng đi tìm Kim Chí Minh, nếu thời gian không kịp, rất có thể, Kim Chí Minh đã nói cho người trong nhà biết, thế nên Lý Đại Phi càng sốt ruột hốt hoảng hơn mà chạy ra ngoài.
Trong phòng hiện tại chỉ còn lại Từ Hồng Sinh cùng Lưu Siêu.
Từ Hồng Sinh liếc mắt nhìn Lưu Siêu một cái, ông ta nói “Thầy Lưu Siêu à, cậu đi kêu một vài đồng nghiệp qua đi, chúng ta phải phòng trường hợp, nếu gia đình của Thi Thanh Thanh phản kháng, kêu nhiều thầy cô qua đây một chút, đương nhiên chúng ta sẽ không phải đánh nhau, là tăng thêm thế mạnh.”
Sở dĩ không gọi bảo vệ của trường học tới, là vì không thể làm kinh động đến toàn trường.
Bởi các trường học quý tộc tư nhân có mức độ bảo an rất cao, chỉ cần có chút gió lay cọng cỏ, cả trường nhất định sẽ biết hết mọi chuyện.
Đến lúc đó hiệu trưởng trách tội, ông ta sẽ bị giáng chức.
“Đúng vậy chủ nhiệm Từ, anh nói rất đúng, thân thủ của anh trai Thi Thanh Thanh không tồi, tôi không phải đối thủ của cậu ấy, chỉ với hai người chúng ta, sợ là không thể khống chế nổi.” Lưu Siêu nói tiếp: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho vài thầy cô đến để trợ giúp.”
“Nhớ cho rõ, đánh nhau không phải là mục đích cuối cùng! Hiểu chứ?” Từ Hồng Sinh lạnh nhạt nói.
“Được, tôi đã biết, chủ nhiệm Từ.

Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại.”
So với Từ Hồng Sinh, Lưu Siêu vẫn còn khá trẻ tuổi, thế nên tư duy của anh ta không quá thành thục.
Chỉ trong vài cuộc gọi đầu tiên, Lưu Siêu đã bị một vài người từ chối.
Anh ta bị một vài thầy cô cự tuyệt.
Các thầy cô trong trường học, không giống như Từ Hồng Sinh và Lưu Siêu, có một số người vẫn rất kiên định làm điều đúng đắn.
Sau khi Lưu Siêu đưa ra yêu cầu này, các thầy cô trong trường đều tỏ ra phản đối kịch liệt.

Hơn nữa, việc này chủ yếu xảy ra trong ban do Từ Hồng Sinh chủ nhiệm, ngoài ra các thầy cô khác chẳng liên quan gì tới sự việc này, họ tự nhiên sẽ không muốn xuống nước đục ngầu.
“Chủ nhiệm Từ Hồng Sinh, tôi bị từ chối rồi.

Bọn họ không ai tới cả.” Vẻ mặt Lưu Siêu lúng túng nói.
“Tiếp tục gọi.” Ánh mắt Từ Hồng Sinh trở nên giao động.
Sau đó, Lưu Siêu lại tiếp tục gọi thêm vài cuộc, cuối cùng là gọi tới được ba người.
Ba giáo viên này, xấp xỉ tuổi nhau, nhưng đa số không phải là giáo viên bộ môn hay chủ nhiệm, mà là phụ trách chịu trách nhiệm quản lý hậu cần.
“Chủ nhiệm Từ Hồng Sinh, ba người rồi, đủ không?” Lưu Siêu hỏi.
“Đủ rồi.” Từ Hồng Sinh không kiên nhẫn đáp lại.
Sự việc ngày hôm nay, Từ Hồng Sinh rất trách Lưu Siêu, ông cứ cảm thấy, Lưu Siêu chắc chắn đã nói điều gì đó tại hiện trường, lôi kéo hiềm khích, do đó chọc giận gia đình của Thi Thanh Thanh.
Nhưng việc đã đến nước này, hiện tại ông ta và Lưu Siêu như hai con châu chấu bị trói chung một sợi dây vậy.
Tuy nhiên, ngay khi Từ Hồng Sinh và Lưu Siêu đã thu xếp xong bước gọi người, Thẩm Lãng cũng đã dẫn theo Thi Thanh Thanh đến ngay trước cửa văn phòng.
“Cậu… Sao cậu lại tới đây?”
Lần nữa nhìn thấy Thẩm Lãng, Lưu Siêu vẫn còn sót lại vài tia sợ hãi.
“Tôi tới, để nghe các người giải thích!” Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Từ Hồng Sinh ở một bên đã hiểu ra rằng, người trước mặt chính là gia đình của Thi Thanh Thanh.
Từ Hồng Sinh chợt nhớ tới những gì Lý Đại Phi đã dẫn giải.

Trước tiên, không nên xảy ra xung đột với gia đình của Thi Thanh Thanh, nếu như chuyện có cách giải quyết khác tốt hơn, đương nhiên sẽ càng tốt.
“Được rồi.

Phụ huynh của Thi Thanh Thanh, tôi là chủ nhiệm lớp của Thi Thanh Thanh, tôi có vài điều muốn nói.” Từ Hồng Sinh duỗi tay, ngỏ ý muốn bắt tay với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Từ Hồng Sinh một cái, cũng chẳng có ý định muốn bắt tay với anh ta, mà chỉ lạnh giọng nói: “Không phải nói gì cả, lớp học của các người thiếu hụt quản lý, ông là chủ nhiệm lớp, tất nhiên phải chịu trách nhiệm rất lớn!”

Kim Chí Minh đã liên tiếp thực hiện hành vi bắt nạt, tuy giáo viên chủ nhiệm đã biết, nhưng lại dung túng hết lần này đến lần khác.
“Phụ huynh của Thi Thanh Thanh.

Xin đừng nói những lời như vậy, tôi hy vọng hôm nay, chúng ta có thể tử tế nói chuyện.” Từ Hồng Sinh nói.
“Muốn nói chuyện tử tế với tôi, trước tiên phải lấy thái độ của ông ra, để tôi xem các người xử lý chuyện này thế nào!” Thẩm Lãng đáp lại.
“Phụ huynh Thi Thanh Thanh, thái độ của tôi cũng rất đơn giản, tôi hy vọng chuyện này, lớn sẽ biến thành nhỏ, nhỏ sẽ lại càng coi như không xảy ra, bạn học Thi Thanh Thanh và bạn học Kim Chí Minh, có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, một lần nữa trở thành bạn cùng bàn tốt.” Từ Hồng Sinh nói.
“Mơ đi! Tôi tuyệt đối sẽ không để cho Thanh Thanh ngồi cùng bàn với thằng nhóc đấy! Càng không thể hòa giải cùng nó, bởi vì thằng nhóc đấy căn bản sẽ không thay đổi!” Thẩm Lãng thập phần chắc chắn nói.
Tuy rằng Thẩm Lãng đã bắt buộc Kim Chí Minh phải xin lỗi Thi Thanh Thanh, nhưng Thẩm Lãng rất rõ, trong nhà của Kim Chí Minh này cũng thuộc dạng có điều kiện, nhất định sẽ không biết hối cải.
Nên lần này, một là Thi Thanh Thanh, còn hai là Kim Chí Minh, họ chỉ có thể giữ lại một người trong lớp.
Từ Hồng Sinh thấy, phụ huynh của Thi Thanh Thanh rất ngạo mạn, ông ta hoài nghi rằng, rốt cuộc gia thế của đối phương có phải cũng rất lớn mạnh hay không.
“Xin hỏi, phụ huynh em Thi Thanh Thanh, hiện tại cậu đang làm nghề gì?” Từ Hồng Sinh rất muốn biết chi tiết gia cảnh của Thẩm Lãng.
Nếu đã xác định được, Thẩm Lãng chỉ là một người bình thường có chút tiền, vậy thì không cần phải nhường nhịn, chẳng qua có thể học được trong ngôi trường này, gia thế hẳn phải có rất nhiều tiền hoặc có quyền lực.

Nhưng chỉ cần có chênh lệch lớn về gia thế so với nhà họ Kim, như vậy cũng không cần phải quá lo lắng.
“Ông muốn biết rõ chi tiết về tôi sao? Ông không xứng để được biết những điều này!” Thẩm Lãng chỉ việc liếc mắt một cái, đã nhìn thấu được suy nghĩ của Từ Hồng Sinh.
Từ Hồng Sinh sửng sốt, trong nháy mắt, sắc mặt đã trở nên nghiêm trọng.
“Tôi thấy cậu còn trẻ tuổi, chắc cũng chỉ khoảng hai mươi ba tuổi, nói chuyện không nên quá ngông cuồng như vậy, đây là trường học quý tộc xa hoa nhất Giang Nam, nơi này là ngọa hổ tàng long, nên cân nhắc hậu quả trước khi nói!”
Đối mặt với những lời này, khí thế của Thẩm Lãng vẫn rất mạnh như cũ, anh khẽ cười lạnh: “Hậu quả sao? Những lời này thích hợp với ông nhất đấy, có lẽ ông không biết, ngay cả hiệu trưởng Lục Kiệt cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy!.