Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 459: Cắt Cũng Không Đứt Mà Còn Trở Nên Rối Loạn Hơn






“Thẩm Lãng ơi là Thẩm Lãng, tôi còn phải cảm ơn anh đấy, anh đã giúp tôi thu dọn nhiều chướng ngại vật.

Hoá Vũ, Như Tuyết, còn có ông nội nữa, đều ngã ở trên tay anh, điều này đối với tôi mà nói thì là một tin tức tốt đấy, như vậy sẽ không còn bất cứ ai có thể ngăn cản tôi thực hiện kế hoạch lớn rồi!”
Trong lòng Tề Hóa Vân vô cùng sung sướng, giống như giấc mơ đã gần trong gang tấc, giống như lập tức có thể thực hiện được mơ ước đó rồi.
Vốn dĩ Tề Hoá Vân cảm thấy đắc ý, không phải chỉ là việc sau này sẽ không có ai chia gia sản với anh ta, cũng là vì sau này quan niệm của nhà họ Tề sẽ thống nhất.
Cho tới nay, quan niệm của Tề Hoá Vân luôn khác biệt với mấy người quan trọng của nhà họ Tề, đặc biệt là ông nội anh ta.
Phong cách làm việc của người nhà họ Tề trước sau như một, đều là dùng thủ đoạn tàn nhẫn để quản lý Vân Thành, để cho người ở Vân Thành đều sợ hãi người nhà họ Tề, từ sâu trong nội tâm cũng sẽ cảm thấy sợ hãi run rẩy.
Mà thủ đoạn của Tề Hoá Vân, thì là dựa vào thanh danh tốt để lấy được sự tin tưởng và tôn kính của người ở Vân Thành, từ đó tẩy não những người ở Vân Thanh, để người Vân Thành sùng bái mù quáng với anh ta.
Hiện tại, những người nhà có quan niệm mâu thuẫn với anh ta, từng người từng người đều trở thành phế vật, anh ta cũng không có quá đau lòng, hoặc là sự đau lòng đó là do anh ta giả vờ mà thôi.
Có thể nghĩ, con người này rất đáng sợ.

Lòng lang dạ thú, vì đạt được mục đích, mà không từ bất kì thủ đoạn nào, cho dù là người thân có bị phế đi, cũng chỉ thờ ơ lạnh l, cười trên nỗi đau của người khác.
Từ sau đêm hội Vân Nghê, các công ty lớn ở Vân Thành đều cố gắng tăng ca làm việc, nghĩ biện pháp hoàn thành các hạng mục thương mại để tăng nhanh hiệu suất của công ty.
Mấy ngày nữa, cuộc bình chọn của công ty tốt nhất Vân Thành sẽ tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Có thể tham gia vào hội thương nghiệp Giang Nam chính là mục tiêu mà tất cả các công ty ở Vân Thành đều tha thiết mơ ước.
Mặc dù số lượng chỉ có hai công ty, mà rất có thể sẽ là tập đoàn Tề thị và tập đoàn Phi Vũ, vì hai tập đoàn lớn này đã thu mua rất nhiều các công ty nhỏ ở Vân Thành, thậm chí hai mươi công ty lớn của Vân Thanh cũng đã gia nhập vào hai tập đoàn này.
Cho nên, thực ra mà nói đây là cuộc cạnh tranh giữa hai thế lực lớn của giới kinh doanh Vân Thành.
Tề Hóa Vân dựa vào danh tiếng tốt, tiếp tục chạy nước rút những ngày cuối.

Anh ta cho rằng tập đoàn Tề thị có thể cầm được một vị trí trong danh sách kia, là chuyện chắc như đinh đóng cột, chỉ là anh ta không muốn cùng tham gia với tập đoàn Phi Vũ.
Tề thị phải trở thành công ty lớn nhất, mạnh nhất độc nhất vô nhị ở Vân Thành.

Mà kế hoạch của anh ta chính là nâng đỡ công ty Bất động sản Đại Đỉnh, để ông trùm Ngưu cùng anh ta tham gia vào Hiệp hội Thương nhân Giang Nam.
Ý nghĩ này, lại không cần bàn mà giống với ý nghĩ của Thẩm Lãng.
Vốn dĩ nhà họ Thẩm đưa Thẩm Lãng đến Vân Thành để luyện tập, một trong những nguyên nhân rất quan trọng tập đoàn Tề thị xưng bá ở Vân Thành, ngăn cản tập đoàn Tề thị có thể đưa chân vào hãng ngũ những gia tộc hạng một.
Nếu như tập đoàn Tề thị có thể thuận lợi gia nhập Hiệp hội Thương nhân Giang Nam, tất nhiên có thể thuận lợi trở thành dòng họ lớn thứ hai ở Trung Quốc.
Một tiêu chuẩn đánh giá trong lần thử thách thứ ba này của Thẩm Lãng chính là phải hoàn toàn đánh bại nhà họ Tề.
Mùa thu đã đến, lá đã bắt đầu rụng nhiều.
Thẩm Lãng đang đi dạo ở công viên.
Có thể nói anh là boss ẩn lớn nhất ở Vân Thành, cho dù có đi bộ ở bên trong công viên, thì vẫn không có ai nhận ra.
Mọi người đều không biết, anh chính là người đang đối đầu với Tề Hoá Vân kia.
Còn chuyện về đồ giả ở Cổ Trai thì vẫn chưa kết thúc.
Mặc dù đã lấy được một trăm vạn về, thế nhưng dây chuyền sản xuất đồ giả phía sau, cũng không thể điều tra được sâu hơn.

Đặc biệt là giấy chứng nhận giám định của đồ giả đó, lại có chữ viết của anh cả, còn có các dấu chạm nổi rất hiếm gặp, việc này cũng không phải chuyện bình thường.
Đi trên đường, anh liên hệ với chuyên viên giám định đồ cổ, hỏi thăm anh ta về một vài chuyện của Kỳ Trân Các ở Giang Nam.
“Lãng Lãng, tìm anh có chuyện gì không, đã có một thời gian rồi hai huynh đệ chúng ta không gặp nhau rồi.”
Đôi anh em này, cách nhau hơn ba mươi tuổi.

Thẩm Lãng là đệ tử môn quan ở đại sư giám định đồ cổ Thôi Lão Quỷ, các anh các chị đều lớn hơn rất nhiều so với anh.
“Anh cả, Kỳ Trân Các ở Giang Nam phải chăng gần đây có giám định một cái bình nhỏ nguyên thanh hoa về Lữ Tổ trảm yêu? Đồng thời giám định ra là đồ thật?” Thẩm Lãng đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng.
“Không đâu, anh không có ấn tượng về chuyện này, quả thật anh có giám định một chiếc bình Lữ Tổ trảm yêu, nhưng là Minh Thanh Hoa chứ không phải là Nguyên Thanh Hoa.” Anh cả trả lời.
“Anh chắc chắn sao?” Thẩm Lãng lại hỏi.
“Đương nhiên rồi Lãng Lãng, mặc dù anh đã có tuổi rồi, nhưng trí nhớ cũng đâu kém, hơn nữa chiếc bình mà anh đã giám định, là một cái bình lớn, chứ không phải là bình nhỏ.” Anh cả trả lời.
Đối với anh cả, Thẩm Lãng vô cùng tin tưởng, khi thầy của anh là Thôi Lão Quỷ quyết định đi du lịch bốn phương, thì đã giao Kỳ Trân Các cho anh cả quản lý.
Anh cả không phải là người thông minh nhất, nhưng tuyệt đối là người đáng tin nhất.
“Phải rồi Lãng Lãng, em hỏi về chuyện này để làm gì, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?” Anh cả nghi ngờ hỏi.
Thế là, Thẩm Lãng nói cho anh cả chân tướng của sự việc ngày đó.
Tuy nói sự kiện kia cũng không lớn, dù sao cái nghề chơi đồ cổ chính là vàng thau lẫn lộn, trên thị trường đồ giả vẫn chiếm đa số, thế nhưng đồ giả lần này lại có giấy chứng nhận giám định của Kỳ Trân Các, cứ như vậy, sự tình lại trở thành không đơn giản.
Sau khi anh cả nghe xong, cũng cảm thấy cực kì ngạc nhiên.
“Lãng Lãng, tại sao trên giấy chứng nhận lại có chữ viết của anh, chắc chắn là anh không có viết giấy chứng nhận, càng không tham gia giám định đồ vật đó.” Anh cả cũng cảm thấy vô cùng kì lạ.
“Em tin tưởng anh, chỉ là chuyện này không thể coi thường được, việc này có liên quan đến danh tiếng của Kỳ Trân Các ở Giang Nam, cho nên chuyện em sẽ điều tra đến cùng.” Thẩm Lãng nói.
“Đúng rồi Lãng Lãng, vậy cái nhà bán đồ giả ở Cổ Trai kia nói như thế nào?” Anh cả lại hỏi.
“Bọn họ cũng không biết người ra tay là ai, em cảm thấy phía sau chuyện này, khẳng định là có một dây chuyền sản xuất đồ giả lớn, từ đó có thể kiếm lợi lớn.” Giọng nói của Thẩm Lãng càng trở nên nghiêm túc hơn.
Đồ giả có thể hại cho bao người bao nhà phá sản, bỏ đồ giả giữ lại đồ thật là lời dạy bảo từ xưa của sư môn anh.


Hơn nữa việc này còn có quan hệ với Kỳ Trân Các, đương nhiên Thẩm Lãng sẽ không buông tay mặc kệ.
“Được rồi, anh cũng sẽ vận dụng vài quan hệ đặc biệt để điều tra chuyện này, anh chờ cậu ở Giang Nam.” Anh cả cũng rất xem trọng chuyện này.
Giang Nam, chắc chắn Thẩm Lãng sẽ phải đi, cái danh sách kia đương nhiên là tập đoàn Phi Vũ sẽ dùng biện pháp mạnh để tranh giành.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với anh cả ở Kỳ Trân Các, Thẩm Lãng bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lý Thư Yểu.
Đã một đoạn thời gian anh và Lý Thư Yểu cũng không có liên lạc với nhau, không biết lần này vì chuyện gì mà Lý Thư Yểu lại liên hệ với anh.
“Thẩm Lãng, tôi đã đến Giang Nam.” Lý Thư Yểu dịu dàng nói: “Xin lỗi vì tôi đã đi mà không tạm biệt anh, nếu như lúc đó tôi có cơ hội, chắc chắn sẽ đến chào tạm biệt anh, chỉ là tình trạng cơ thể của cha tôi không quá tốt, bị cô tôi kéo đến Giang Nam ngay trong đêm để khám bệnh.”
Hoá ra, khoảng thời gian này, Lý Thư Yểu đi giải quyết việc này, Thẩm Lãng cũng tỏ vẻ đã hiểu.
“Nếu có chuyện gì cần chữa trị thì cứ tìm tôi, ở Giang Nam tôi cũng quen biết rất nhiều người.” Thẩm Lãng nói
“Được rồi, thật ra tôi vẫn rất muốn anh có thể chữa bệnh cho cha tôi, chỉ là cô của tôi cứ khăng khăng phải đưa ông ấy đi Giang Nam, còn nói Giang Nam có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng.” Lý Thư Yểu giải thích.
“Không sao cả, hy vọng bệnh của bác sẽ sớm ngày bình phục.” Thẩm Lãng nói.
“Thẩm Lãng, tôi......” Lý Thư Yểu rất muốn nói ra tình cảm ở trong lòng, nhưng thời điểm lời nói đến miệng lại không có dũng cảm nói ra.
Cô ta đang nghĩ rằng, Tống Từ là bạn thân của cô ta, là chị em tốt, mà lại đi tranh đoạt đàn ông của bạn thân, thì có phải là quá ích kỉ rồi không.
Lúc đó tại hội nghị hàng năm của nhà họ Lý, cô ta đã chủ động quỳ một chân xuống đất để cầu hôn Thẩm Lãng, nhưng lại bị Thẩm Lãng từ chối, nhưng cô ta vẫn rất kiên nhẫn, một lòng muốn thay đổi chính mình, mong Thẩm Lãng có thể tha thứ cho hành động trước đó của cô ta.
Về sau quan hệ của hai người cũng dần cải thiện, đồng thời càng ngày càng tiếp xúc nhiều, cô ta phát hiện năng lực làm người của Thẩm Lãng, phẩm hạnh và khí chất của anh đều hợp ý cô ta, thậm chí cô ta còn chìm đắm vào trong tình cảm đó, không cách nào tự kiềm chế.
Lần này cô ta đi Giang Nam, cũng là vì để cho mình tỉnh táo lại, suy nghĩ kĩ một, nên xử lý n chút, nên xử lý đoạn tình cảm này như thế nào mới tốt.
Một bên là chị em tốt, một bên là người mà mình yêu sâu đậm, nên lựa chọn như thế nào, đều là một câu hỏi khó.
Lúc này, Thẩm Lãng thản nhiên nói: “Cô muốn nói gì? Cứ việc nói thẳng đi.”.