Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 395: Bố






Trong nháy mắt đó, đúng là Lâm Manh Manh đã bị ánh mắt uy nghiêm của Thẩm Lãng dọa sợ.
Cô ta ngẩn người một lúc rồi sau đó mới trả lời: "Tại tôi thấy chúng ta uống loại rượu vang đắt những một trăm hai mươi triệu này thì có hơi tiếc thôi."
"Vậy để Ninh Phỉ Phỉ uống thì không tiếc à?" Thẩm Lãng hỏi vặn lại ngay tức khắc.
"Cô ấy là ngôi sao nổi tiếng đấy, tất nhiên là xứng tầm để uống rượu vang một trăm hai mươi triệu rồi."
"Nếu cô cảm thấy bản thân không xứng để uống loại rượu này thì cô đừng uống, để tôi và chị cô uống." Thẩm Lãng nói.
"Đừng...!Đừng nha...!Sao mà hai người có thể uống hết được, rượu vang tác dụng từ từ nhưng nồng độ rất cao đấy nhé."
Lâm Manh Manh nghĩ, dù sao thì hôm nay Ninh Phỉ Phỉ cũng sẽ không đến đâu, nếu rượu vang đã được mở ra rồi vậy thì cứ uống đi cũng được.

Đây là chai rượu vang có giá một trăm hai mươi triệu đó, từ trước đến giờ cô ta nào đã được uống loại rượu vang đắt tới như vậy.
"Vẽ chuyện." Thẩm Lãng cười lạnh lùng một tiếng.
"Không phải tôi vẽ chuyện đâu nha, tôi chỉ thấy anh suy nghĩ mọi chuyện không được thấu đáo lắm thôi.

Rõ ràng là anh biết Ninh Phỉ Phỉ không đến, vậy mà anh vẫn cho người mở nút chai rượu vang đó ra.

Người nhà với nhau mà uống chai rượu đó thì đúng là lãng phí mà." Lâm Manh Manh giải thích.
"Tôi hiểu ý cô rồi, ý cô nói chúng ta uống rượu ngon là lãng phí vì muốn biết thép tốt hay dở thì nên thử trên lưỡi dao đúng không? Nhưng loại rượu vang có giá một trăm hai mươi triệu này cũng không phải loại rượu ngon lắm đâu." Thẩm Lãng nói.
"Thôi được rồi, anh cứ giả bộ đi, đến lúc về nhà thì anh sẽ lại đau lòng đến phát khóc cho mà xem.


Một trăm hai mươi triệu ấy hả, anh có làm việc vất vả nửa năm cũng không kiếm được số tiền này.

Sao cứ phải làm mấy việc quá khả năng của mình thế nhỉ." Lâm Manh Manh khinh bỉ hành động giả bộ giàu có của Thẩm Lãng.
Thế nhưng đối với Thẩm Lãng thì đúng là chai rượu vang có giá một trăm hai mươi triệu này không phải rượu ngon thật.
Thẩm Lãng không muốn Lâm Manh Manh phá hỏng bầu không khí đang tốt đẹp này nên anh không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ta nữa.

Anh quay sang nói chuyện với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Cái cô Lâm Manh Manh này lúc nào cũng cho rằng suy nghĩ của mình rất đúng đắn, rất trưởng thành nên lúc nào cũng bày ra cái vẻ muốn chỉ đường dẫn lối cho người khác.
Cô ta nhìn đồng hồ rồi nói với Lâm Nhuyễn Nhuyễn: "Chị, còn nửa tiếng đồng hồ nữa thôi, em đã nói là Ninh Phỉ Phỉ sẽ không đến đâu mà, chị bỏ cuộc đi."
"Nếu chưa đến bốn giờ thì vẫn còn hi vọng mà em." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói.
"Tiếc thật đấy, ban đầu em còn muốn chụp chung một tấm với Ninh Phỉ Phỉ cơ." Lâm Manh Manh lắc đầu một cái.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng đặt ly rượu xuống rồi ngay lập tức bấm số gọi cho Lương Trí Nghĩa, giọng nói lạnh lùng như băng.
"Chậm trễ quá rồi đấy.

Tôi cho Ninh Phỉ Phỉ năm phút.

Trong vòng năm phút mà Ninh Phỉ Phỉ không tới đây thì cô ta và công ty trực thuộc của cô ta tự mình gánh lấy hậu quả đi." Thẩm Lãng đưa ra tối hậu thư.
"Chị, chị nhìn đi, anh ta vẫn đang giả vờ kia kìa.

Em đã nói rồi mà, hôm nay chắc chắn Ninh Phỉ Phỉ sẽ không đến đây đâu.

Là ngôi sao nổi tiếng thì chắc cô ấy sẽ không hạ thấp thân phận của mình để đến cuộc hẹn này đâu." Lâm Manh Manh nói xong thì nở nụ cười: "Thẩm Lãng diễn cũng giống thật đấy chứ, khá giống mấy tay nhà giàu nhiều tiền hốc hách lại còn bá đạo, nhưng tiếc rằng anh ta chỉ là chủ tịt kiêm tài xế mà thôi, hì hì."
Thẩm Lãng không để ý tới lời nói của Lâm Manh Manh mà chỉ ngồi đó thưởng thức ly rượu vang bằng vẻ vô cùng tao nhã.
Ba phút sau, Ninh Phỉ Phỉ lảo đảo chạy vọt vào nhà hàng Bách Phỉ theo phong cách phương Tây, sau đó chạy thẳng vào phòng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Lúc này, Lâm Manh Manh vừa mới nếm thử một ngụm rượu vang một trăm hai mươi triệu kia, cô ta đang muốn thưởng thức ngụm rượu đó một cách tinh tế thì lại thấy Ninh Phỉ Phỉ vội vàng chạy vào bằng vẻ lo lắng, gấp gáp.
Lâm Manh Manh kinh ngạc đến mức sắp sặc rượu, ngụm rượu trong miệng như muốn phun ra đến nơi.
"Ninh...!Ninh Phỉ Phỉ!"
Cảnh huyền diệu hiện ra trước mắt, rõ ràng là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng đang thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, là Ninh Phỉ Phỉ lừng danh trong giới giải trí của Vân Thành mà lại thật sự đến cuộc hẹn.
Bây giờ tâm trạng của Lâm Manh Manh chỉ còn đọng lại hai từ khiếp sợ.

Vô cùng khiếp sợ! Chỉ có hai từ khiếp sợ mà thôi.
Mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì vui vẻ ra mặt.


Cô ấy liếc sang nhìn Thẩm Lãng một cái, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích và yêu thương.
Nhưng Thẩm Lãng lại vô cùng bình tĩnh.

Anh vẫn khẽ cầm ly rượu vang trên tay, thưởng thức ly rượu một cách tao nhã.

Anh không hề nhìn Ninh Phỉ Phỉ, người vừa mới đạp giày cao gót mà chạy vội vào đây lấy một cái.
"Cho tôi hỏi ai là cô Lâm Nhuyễn Nhuyễn vậy?"
Sau khi Ninh Phỉ Phỉ bước vào phòng, cô ta hỏi ai là Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngay lập tức.

Vì ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ yêu cầu cô ta đến tìm một người tên là Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Với cả, theo như suy nghĩ của cô ta thì chắc ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ sẽ không xuất hiện trong những trường hợp như thế này.

Những người có chức vụ như thế thì đều chỉ ra tay giúp đỡ chứ không muốn lộ mặt nên chắc ông chủ sẽ không tham gia vào những chuyện như thế này đâu.
Nên cô ta không hỏi Thẩm Lãng đầu tiên, mà cô ta cũng không hề biết Thẩm Lãng chính là ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ.
"Tôi là Lâm Nhuyễn Nhuyễn." Lâm Nhuyễn Nhuyễn gặp được Ninh Phỉ Phỉ thì trong lòng cảm thấy khá xúc động.
Trước đây cô ấy chỉ nhìn thấy Ninh Phỉ Phỉ qua màn ảnh thôi, nhưng hôm nay lại được gặp mặt trực tiếp ngoài đời nên cô ấy có hơi không tin được.
Ninh Phỉ Phỉ ở trước mặt cô ấy là một cô gái có dáng người cao, phong thái kiêu ngạo, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo, gương mặt trái xoăn và có đôi mắt hoa đào.
Nhưng khi cô minh tinh nổi tiếng tên Ninh Phỉ Phỉ này đứng cạnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì vẻ đẹp của cô ta cũng không hề chiếm phần hơn.
So với trên phim thì ở ngoài đời, làn da của Ninh Phỉ Phỉ có hơi thô ráp và xỉn màu, trong khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì có làn da trắng nõn và cực kỳ mịn màng.
"Chào cô Lâm Nhuyễn Nhuyễn, vừa rồi tôi có chút việc gấp nên tới muộn một chút, mong cô thông cảm nhé."
Lúc Ninh Phỉ Phỉ nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì cuối cùng cô ta cũng hiểu ra rằng tại sao ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ lại để ý đến cô nhân viên nhỏ bé bình thường của công ty đối thủ này rồi.
Vì cô gái này rất đẹp đó.

Với vẻ đẹp này thì dù Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn lăn lộn trong giới giải trí thì cũng sẽ trở thành một người vô cùng nổi bật, xuất chúng hơn người.
Ninh Phỉ Phỉ không ngờ lẫn trong đám người bình thường lại có một cô gái đẹp như vậy.

Lúc cô ta và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đối mặt nhau, cô ta có cảm giác ánh sáng chói chang của mình như bị che khuất đi mất.
"Không cần khách sáo như vậy, cô Phỉ Phỉ, mời cô ngồi." Lâm Nhuyễn Nhuyễn cười rồi trả lời.
Hai chị em nhà họ Lâm nhìn Ninh Phỉ Phỉ bằng ánh mắt khác hẳn.

Hai người họ đều không ngờ, một ngôi sao nổi tiếng như Ninh Phỉ Phỉ mà không hề có một chút kiêu ngạo nào cả, ngược lại cô ta còn rất dễ gần.
Nhất là Lâm Manh Manh, cô ta cảm thấy Ninh Phỉ Phỉ cực kỳ dễ nói chuyện.

Trước kia cô ta còn tưởng rằng Ninh Phỉ Phỉ chỉ đang cố tỏ ra dễ gần như vậy thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy cách ứng xử của Ninh Phỉ Phỉ thì cô ta đã thay đổi cái nhìn về Ninh Phỉ Phỉ ngay lập tức.
Thậm chí Lâm Manh Manh còn thấy hình như trước kia cô ta nhỏ mọn quá rồi.

"Hèn gì chị lại nổi tiếng như vậy, Phỉ Phỉ này, người nổi tiếng mà dễ gần như chị thì không có nhiều đâu, chị xứng đáng nổi tiếng hơn nữa trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình này đấy, có khi còn trở thành gương mặt thương hiệu ấy chứ." Cảm tình của Lâm Manh Manh giành cho Ninh Phỉ Phỉ tăng lên rất nhanh.
Thực ra Ninh Phỉ Phỉ cư xử khách sáo như vậy là vì áp lực đến từ phía ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ.

Nếu không thì cô ta cũng không khách sáo như vậy với Lâm Nhuyễn Nhuyễn đâu.
"Chỉ là một người bình thường nỗ lực cố gắng để đi đến ngày hôm nay mà thôi.

Tôi tự thấy bản thân không có gì đáng giá để mà kiêu ngạo cả.

Niềm an ủi duy nhất của tôi là người hâm mộ luôn ủng hộ tôi vô điều kiện.

Nếu không có sự kiên trì của họ thì Ninh Phỉ Phỉ tôi cũng không có ngày hôm nay."
Ninh Phỉ Phỉ mỉm cười, để lộ hàm răng, trông cô ta cực kỳ khiêm tốn và nhã nhặn.
Nghe cô ta nói như vậy thì Lâm Manh Manh lại gục ngã thêm lần nữa.
Trời ơi thích quá, thích quá đi mất!
Thực sự thì Ninh Phỉ Phỉ chính là một thần tượng đáng để người khác hâm mộ mà.
"Chị Phỉ Phỉ, từ hôm nay trở đi, em chính thức trở thành một fan hâm mộ của chị." Lâm Manh Manh vui vẻ nói: "Chờ chút đã, chị có thể kí tặng em được không?"
"Được chứ, chờ tôi ký thỏa thuận hợp tác với cô Lâm Nhuyễn Nhuyễn trước, xong việc tôi sẽ ký tên cho cô."
Ninh Phỉ Phỉ nhìn ra khuôn mặt của Lâm Manh Manh và Lâm Nhuyễn Nhuyễn giống nhau đến chín phần, nên cô ta cũng đoán ra hai người có quan hệ máu mủ.

Nhưng cô ta lười chẳng muốn hỏi xem hai người có quan hệ như thế nào, vì dù sao thì cô ta cũng không quan tâm đến Lâm Manh Manh nên chỉ trả lời qua loa đại khái vài câu cho xong chuyện.
Lần này cô ta tới đây là chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là ký được thỏa thuận với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Nếu không thì chẳng những cô ta không chiếm được tài nguyên về cho Tập đoàn Phi Vũ mà có khi các nguồn tài nguyên của cô ta còn bị chặn đứng nữa.
"Xin cô chờ một chút, đợi tôi gọi người đại diện tới đây, nhờ anh ta xem qua hợp đồng một chút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ ký ngay." Ninh Phỉ Phỉ nói: "Tôi đi gọi điện thoại kêu anh ta qua đây ngay lập tức nhé."
"Được thôi, cô Phỉ Phỉ, cô đi đi."
Ninh Phỉ Phỉ không tiện nói chuyện điện thoại với người đại diện ở đó nên cô ta cầm điện thoại di động đi vào nhà vệ sinh.
Ninh Phỉ Phỉ vừa mới rời đi, Thẩm Lãng đã nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi nói bằng giọng nhàn nhạt: "Người nào đó nên gọi tôi một tiếng bố đi nhỉ.".