Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 369: Anh Ta Là Quản Gia Của Tôi






Thẩm lãng thật sự quên cầm ví tiền và điện thoại, sau khi tắm xong anh vội vàng chạy đến chỗ ở của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, thậm chí còn không nhìn thấy tin nhắn Tống Từ gửi cho anh.

"Chỉ là tiền của một bữa ăn thôi, em coi anh là loại người như vậy à? Tiền một bữa ăn như này anh không quan tâm lắm!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

"Cũng không hẳn như vậy, đầu năm nay có rất nhiều đàn ông ăn bám con gái, làm sao anh chứng minh được bản thân không định ăn bám chị tôi?"
Lâm Manh Manh chu cái miệng nhỏ nhắn nói, cô ta rất ghét loại đàn ông ăn bám.

"Cần gì anh phải chứng minh với em, anh đã mua cho em mấy triệu tiền quần áo thì chẳng lẽ anh không trả nổi tiền một bữa này à?" Thẩm Lãng lạnh lùng hỏi ngược lại cô ta.

Thật ra Thẩm Lãng không chỉ giúp Lâm Manh Manh mấy bộ quần áo mà còn có vòng ngọc phỉ thúy, cả cơ hội vào làm việc ở bộ phận tài chính của Tập đoàn Phi Vũ.

Mặc dù mấy việc này anh giúp vì nể mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nhưng tóm lại nếu không có Thẩm Lãng thì sẽ không có lâm Manh Manh hôm nay.

"Anh muốn dùng chuyện quần áo để nói đúng không, được! Chờ tháng này tôi có tiền lương sẽ trả tiền lại cho anh!” Lâm Manh Manh cắn chặt đôi môi anh đào, trợn đôi mắt sáng ngời nhìn anh.

"Anh không phải muốn đòi tiền của em, chẳng qua anh muốn nói cho em biết, anh không phải là một người thiếu tiền.


Thẩm Lãng không có ý định giải thích nữa nên anh đứng dậy.


Lâm Manh Manh nhìn thấy Thẩm Lãng định rời đi, cô ta càng tức giận.

Cô ta nghĩ Thẩm Lãng định để cho chị cô ta trả tiền và rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thật ra cô ta không để ý việc phải trả tiền bữa ăn này, mà cô ta cảm thấy hành động của Thẩm Lãng rất vô sỉ, không giống tính cách của một người đàn ông phải làm.

"Anh định đi đâu? Anh thật sự không định trả tiền và đi như vậy?" Lâm Manh Manh hỏi.

"Manh, em không được vô lễ!" Trên mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn hiện ra một tia tức giận, cô ấy nhìn Lâm Manh Manh một cách nghiêm túc.

Điều mà cô ấy không muốn nhìn thấy nhất là hai người thân nhất với mình cãi nhau, cô ấy càng không muốn em gái mình xúc phạm Thẩm Lãng.

"Chị, đến lúc này rồi mà chị còn tin tưởng anh ta sao? Anh ta luôn nói mời chúng ta ăn, nhưng cuối cùng lại định rời đi và để chúng ta trả tiền, người đàn ông ăn bám không chịu trả tiền này làm sao xứng đáng để chị tin tưởng?"
"Chị tin anh ấy để quên ví và điện thoại, anh ấy thật sự trả được tiền một bữa ăn như này.

"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn hiểu chuyện hơn Lâm Manh Manh rất nhiều, cô ấy biết tuy Thẩm Lãng không phải là con nhà giàu nhưng cũng không nghèo đến mức không có tiền mời người khác ăn cơm.

Lúc này Thẩm Lãng đã đứng dậy, anh lạnh lùng quay đầu lại nhìn qua lâm Manh Manh rồi nói: "Mặc dù anh quên ví tiền và điện thoại nhưng anh đã nói hôm nay mời khách thì chắc chắn sẽ có cách trả tiền.

"
Thẩm Lãng muốn tính tiền thì rất dễ dàng, thậm chí không cần phải giống như sự việc lần trước ở Tinh Ba Khắc, để cho quản gia 9527 đến trả tiền.

Lần này anh không cần phải làm phiền đến 9527, anh chỉ cần nói một câu với Lương Trí Nghĩa thì có thể giải quyết hết mọi chuyện.

"Có cách gì giải quyết?" Lâm Manh Manh hỏi.

"Sẽ có người giúp anh tính tiền.

" Thẩm Lãng trả lời.

"Ha, có người giúp anh tính tiền? Tôi tưởng anh đi tìm người quen mượn tiền.

" Lâm Manh Manh cười nhẹ.

"Em thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

" Thẩm Lãng trả lời.

"Chị, chị nhìn đi, người đàn ông như này căn bản không xứng với chị!" Lúc Lâm Manh Manh nói ra câu này, trong lòng cô ta cũng rất thất vọng.


Tính cách cô ta hơi thất thường, cô ta nhìn thấy tính cách của Thẩm Lãng thì rất khó chịu, loại đàn ông không nỡ dùng tiền mời bạn gái mình ăn một ăn như này thì yêu đương làm cái gì.

Cô ta rất chán ghét Thẩm Lãng, điều này cũng có một phần do cô ta hận không thay đổi được tính cách của Thẩm Lãng.

Bây giờ lâm Nhuyễn Nhuyễn không nói nữa, suy nghĩ của cô ấy sẽ không bị mấy câu nói của Lâm Manh Manh làm ảnh hưởng.

Cô ấy với Thẩm Lãng đã trải qua rất nhiều chuyện từ Thành phố Bình An đến tỉnh này, cô ấy tin tưởng bản thân sẽ không nhìn nhầm người, Thẩm Lãng làm việc gì cũng đều có lý do của nó.

"Em sẽ trả tiền, em tin anh để quên ví tiền và điện thoại ở nhà, chuyện này không quan trọng, lần này em mời mọi người ăn.

" Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn Thẩm Lãng với anh mắt sáng ngời trong suốt, giọng nói cô ấy ôn nhu như nước nói.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn biết, lúc trước Thẩm Lãng mua cho cô ấy rất nhiều đồ, giúp đỡ cô ấy nhiều như vậy, hôm nay cô ấy mời khách thì không đáng là gì.

"Có câu nói này của em là tốt rồi, nhưng hôm nay để anh trả tiền, em còn phải dùng tiền để đóng tiền thuê nhà nhà, dù sao anh đến nói với Lương Trì Nghĩa thì chuyện này sẽ giải quyết được.

" Trên mặt Thẩm Lãng tràn đầy sự cưng chiều, anh sờ đầu nhỏ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn một cái.

"Anh muốn vay tiền của giám đốc Nghĩa? Làm sao anh dám to gan như vậy? Nếu như Giám đốc Nghĩa cho anh vay tiền, tôi! Tôi sẽ thổi chai bia này!"
Lần này Lâm Manh Manh chơi hết mình, cô ta không biết uống rượu, càng chưa bao giờ thổi chai bia, kể cả không nôn thì chắc chắn cô ta sẽ bị sặc gần chết.

"Cần gì phải làm khó bản thân.

"
Nói xong câu này, Thẩm lãng bình tĩnh bước đến bàn ăn của Lương Trì Nghĩa và Trần Phong cách đó không xa.

"Nghĩa, tôi quên cầm tiền, anh tính tiền bàn ăn kia hộ tôi.

"
Nói xong câu này thì Thẩm Lãng xoay người rời đi.

Khi Lâm Manh Manh nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô ta chấn động một cái.

Để người khác tính tiền hộ mình có cách như vậy sao? Anh nói xong câu này thì đi luôn, hơn nữa đối phương còn là Lương Trí Nghĩa Tổng giám đốc của Tập đoàn Phi Vũ!
"Anh! Anh thật can đảm, anh dám nói Giám đốc Nghĩa tính tiền hộ mình, cẩn thận Giám đốc Nghĩa sai người đánh anh một trận đấy!"
Lúc Lâm Manh Manh nói câu này cũng rất tức giận, thật ra cô ta hơi lo lắng Thẩm Lãng sẽ bị đánh, dù sao cô ta không lo cho Thẩm lãng thì cũng phải lo cho chị gái mình.

"Lương Trí Nghĩa anh ta không dám đâu.

"

Thẩm Lãng cười nhạt.

Kể cả cho Lương Trí Nghĩa mười lá gan thì anh ta cũng không dám đánh Thẩm Lãng, phải biết bên ngoài thì Lương Trí Nghĩa thay mặt anh làm Tổng giám đốc nhưng bên trong thì anh ta chính là quản gia của Thẩm Lãng.

Lâm Manh Manh cảm thấy Thẩm Lãng bị điên rồi, rất nhiều lần nói thẳng tên của Giám đốc Nghĩa.

"Anh sao có thể nói như vậy, anh làm vậy tôi rất xấu hổ khi ở Tập đoàn Phi Vũ!"
Lâm Manh Manh lo lắng Thẩm Lãng đắc tội Giám đốc Nghĩa thì sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô ta ở công ty.

"Xấu hổ cái gì, tạm thời em rất an toàn, ở Tập đoàn Phi Vũ không ai dám đuổi em đâu.

" Thẩm Lãng nhìn Lâm Manh Manh một cái.

"Đó là tất nhiên!" Đột nhiên Lâm Manh Manh nghĩ đến "Người bạn thân giao" kia, sau đó nhìn về phía Trần Phong, cô ta âm thầm nói trong lòng: "Là cậu ta sao? Cuối cùng mình có lên ra nói với cậu ta không? Thôi, nhìn cậu ta trước đã, nhỡ đâu nhận nhầm người thì rất xấu hổ.

"
Đến bây giờ Lâm Manh Manh vẫn không biết người chợ giúp cô ta chính là Thẩm Lãng chứ không phải cái người bạn thân giao kia của cô ta.

Lúc này Thẩm lãng đi đến bên cạnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn, dịu dàng cười nói: "Nhuyễn Nhuyễn chúng ta về nhà thôi.

"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn mím nhẹ môi rồi cười ngọt ngào nói: "Được, món đậu phụ tối nay ăn tôi rất thích, sau này sẽ thường xuyên đến đây ăn.

"
"Chị, chúng ta chưa đi được, Thẩm Lãng đã tính tiền đâu, Giám đốc Nghĩa không thể nào giúp anh ta, Giám đốc không đánh anh ta là tốt lắm rồi.

" Lâm Manh Manh cau mày, than thở nói: "Không thì bữa cơm này em mời, ai bảo em có người anh rể không đáng tin cậy như vậy, đúng là tám đời xui xẻo!"
Nhưng mà vào lúc này Lâm Manh Manh lại nhìn thấy Lương Trí Nghĩa đứng trước quầy thu ngân mìn cười nhìn về phía Thẩm Lãng và đưa ra một động tác "ok".

Lâm Manh Manh hoàn toàn choáng váng.

Trong lòng cô ta rất kinh ngạc!
Tình bạn giữa Thẩm Lãng và Lương Trí Nghĩa? Hình như không đơn giản như cô ta nghĩ!.