Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 362: Hai Chó Cắn Nhau Một Chết Một Què!






“Đúng hợp với ý tôi.”
Thẩm Lãng nhếch khóe môi mỉm cười, sau đó gật đầu một cái ra hiệu.
Trịnh Văn Kiệt nhìn thấy thầy Thẩm Lãng của mình mỉm cười thì trong lòng của anh ta cũng như được mở cờ.
“Ngưu Hoan Hỉ, còn ngây người ra đó làm cái gì!”
Thấy Ngưu Hoan Hỉ do dự không quyết định, hai mắt Trịnh Văn Kiệt cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Ồ được, được rồi.”
Ngưu Hoan Hỉ vội vàng gật đầu, luống cuống đứng dậy, sau đó đi tới trước mặt Dương Nguyệt Như, nhưng đến nơi rồi anh ta vẫn tiếp tục chần chờ, rốt cuộc là có nhất thiết phải xuống tay hay là không đây.
Bàn về thân phận, chắc chắn là Dương Nguyệt Như không thể so sánh được với Trịnh Văn Kiệt, nhưng mà lỡ như anh ta không thể trèo lên được cái cây to là Trịnh Văn Kiệt này, mà lại cứ như vậy đắc tội với cả Dương Nguyệt Như nữa, như thế thì đến cuối cùng, cả hai đầu đều không mò được món hời gì.

“Ngưu Hoan Hỉ, cậu dám!”
Dương Nguyệt Như thật sự là không hề nghĩ tới, Trịnh Văn Kiệt lại vì Thẩm Lãng mà để cho Ngưu Hoan Hỉ ra tay đánh bà ta.
Mối quan hệ của hai người Thẩm, Trịnh này khiến cho bà ta đột nhiên nảy sinh ra một mối nghi ngờ, có lẽ, quan hệ của bọn họ còn thân thiết hơn nhiều so với những gì mà bà ta tưởng tượng.


Nhưng mà vào lúc này rồi thì cũng không quan tâm, suy xét được đến quá nhiều chuyện, hiện tại chỉ có thể xem thái độ của Ngưu Hoan Hỉ.
“Dì Dương, tôi thật sự rất khó xử.” Trên mặt của Ngưu Hoan Hỉ lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ, cười khổ mà nói.
“Nếu như mà cậu dám đánh tôi, vậy thì cả đời này cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện cưới được Thư Yểu của nhà chúng tôi nữa.

Từ đây hai nhà chúng ta sẽ cắt đứt hết toàn bộ lui tới, qua lại!”
“Dì Dương, thật ra thì không cần thiết phải làm ồn ào như thế đâu, dì kiên nhẫn thêm một chút, rất nhanh thôi là tôi đã đánh xong hết rồi.” Ngưu Hoan Hỉ vẫn còn muốn vuốt đuôi của cả hai đầu, muốn nắm hết tất cả lợi ích có thể vơ vét được vào trong tay của mình.
“Ngưu Hoan Hỉ, tôi cảnh cáo cậu, chỉ cần cậu dám động vào tôi dù chỉ là một cọng lông, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!” Trên mặt của Dương Nguyệt Như tràn đầy tức giận.
Mà Ngưu Hoan Hỉ lúc này lại chỉ liếc mắt nhìn về phía Trịnh Văn Kiệt, sau đó thử dò xét nói: “Cậu chủ Kiệt, ngài xem...!Vụ hợp tác giữa chúng ta, có phải hay không nên...”
Nếu như vào lúc này, Trịnh Văn Kiệt cho anh ta được một cái cam kết, anh ta sẽ lập tức ra tay.
Chỉ thấy, Trịnh Văn Kiệt nghe xong, hiểu ý cũng không lập tức đưa ra một lời cam kết, bởi vì Ngưu Hoan Hỉ vẫn chưa đáng giá để có được cam kết.
“Cậu Thẩm Lãng, anh đưa ra quyết định đi.” Trong lòng của Trịnh Văn Kiệt, vô cùng tôn kính Thẩm Lãng.
Anh ta muốn thông qua chuyện này giúp Thẩm Lãng hả giận, đương nhiên là muốn trưng cầu ý kiến của chính Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng gật đầu, sau đó quay mặt nhìn Ngưu Hoan Hỉ, lạnh lùng cất giọng nói: “Trước tiên, không nói đến chuyện hợp tác kia, hoặc là bạt tai người ta ba mươi cái, hoặc là bị người ta vả miệng ba mươi cái, Ngưu Hoan Hỉ, tự cậu chọn đi!”
Quá lợi hại!
Ngưu Hoan Hỉ thấy Thẩm Lãng nói như vậy, trong con ngươi thoáng xoẹt qua một tia sáng mang màu sắc của sự nham hiểm.

Anh ta không thể nào có thể nghĩ tới được, quan hệ của Thẩm Lãng và Trịnh Văn Kiệt lại tốt đến như vậy, vốn dĩ anh ta cho rằng Trịnh Văn Kiệt chẳng qua chỉ là đang đồng tình với người yếu mà thôi, nhưng không ngờ tới, quan hệ của hai người này không giống bình thường.
Bởi vì anh ta nhìn ra được, trong ánh mắt mà Trịnh Văn Kiệt đang nhìn về hướng Thẩm Lãng tràn đầy ý tứ tôn trọng và kính nể, đó cũng là một loại tôn trọng và kính nể chỉ có khi đối đãi với người bề trên mới có.
“Được! Cậu Thẩm Lãng nói hay lắm, Ngưu Hoan Hỉ, cậu chỉ có hai con đường có thể chọn, đừng ảo tưởng đến chuyện tôi có thể đưa ra cho cậu một lời cam kết, cậu chỉ cần biết, nếu như cậu làm theo những gì mà tôi và cậu Thẩm Lãng chỉ thị, cậu có thể có được cơ hội hợp tác cùng với Hầu phủ Giang Nam của chúng tôi, nhưng mà nếu như cậu không làm, vậy thì một chút xíu cơ hội thôi cũng không có!”
Trịnh Văn Kiệt vừa nói vừa vỗ tay khen hay, anh ta phát hiện ra anh ta và Thẩm Lãng dường như càng ngày càng hợp tính nhau rồi.
Giờ phút này, Ngưu Hoan Hỉ luống cuống, việc anh ta muốn chu toàn cả hai đầu, muốn bắt tay kiếm lợi từ cả hai bên, rõ ràng là chuyện không thể.
Cái này còn cần phải chọn nữa sao, đắc tội với cậu chủ của Hầu phủ Giang Nam và đắc tội với Dương Nguyệt Như, đương nhiên là chọn trở mặt với Dương Nguyệt Như rồi.

Bỗng nhiên, Ngưu Hoan Hỉ bất chợt xoay người, sau đó xòe bàn tay ra, mạnh mẽ đánh lên trên mặt của Dương Nguyệt Như.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”

Ba cái tát này, thiếu chút nữa đã đánh cho Dương Nguyệt Như lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Dương Nguyệt Như cũng không nghĩ tới Ngưu Hoan Hỉ vậy mà lại thật sự sẽ đánh bà ta, hơn nữa còn đánh ác như vậy, còn dùng nhiều sức lực đến thế.
Tình hình đột nhiên thay đổi, khiến cho Dương Nguyệt Như khó mà tiếp nhận.
Từ trước kia cho tới bây giờ, vẫn luôn là bà ta và Ngưu Hoan Hỉ cùng nhau giễu cợt và chèn ép Thẩm Lãng, mà nay Ngưu Hoan Hỉ lại tức tốc dựa theo áp lực của Thẩm Lãng mà ra tay hành hung ngược lại bà ta.
Trước đây, bà ta thích dùng thân phận để chê bai, đè ép Thẩm Lãng, dựa vào đó để mà tìm kiếm sự sảng khoái bệnh hoạn trong lòng, nhưng bây giờ lại bị chèn ép ngược lại.
Vẻ mặt của Dương Nguyệt Như bất chợt hoảng hốt, tự mình cảm thấy được hết thảy những thứ phát sinh trong giờ phút này, cũng đều không thể tưởng tượng được giống như vậy.

“Rốt cuộc Thẩm Lãng có quan hệ như thế nào với Trịnh Văn Kiệt? Rõ ràng cậu ta chỉ là một tên tài xế quèn, sao Trịnh Văn Kiệt lại bảo vệ cậu ta đến như vậy? Mình đường đường là bà chủ của nhà họ Lý, nhưng cũng không đáng một đồng như này sao?”
Tâm tình của Dương Nguyệt Như vô cùng phức tạp, nhưng cũng không phục.

“Ngưu Hoan Hỉ, cậu xong đời rồi, tôi nói cho cậu biết, nếu như tương lai cậu có muốn kết hôn cùng với Lý Thư Yểu thì cũng không có cửa nữa đâu!” Dương Nguyệt Như che khuôn mặt đỏ bừng, lửa giận tràn lan.
“Dì Dương, tôi cũng không còn cách nào nữa rồi, ai bảo dì lại cứ muốn đi gây sự với cậu chủ Kiệt còn có cả cậu Thẩm Lãng làm gì chứ.

Tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.” Ngưu Hoan Hỉ nhún vai một cái, sau đó lại nói: “Xin lỗi nhé dì Dương, còn hai mươi bảy cái tát nữa, dì kiên nhẫn thêm một chút.”
Nói xong lời này, Ngưu Hoan Hỉ lại vung tay, mạnh mẽ đánh lên mặt Dương Nguyệt Như vừa mới được cho nghỉ lấy sức một hồi kia.
“Ngưu Hoan Hỉ, mày là thằng khốn nạn! Con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, còn muốn cưới Lý Thư Yểu, đúng là mơ mộng hão huyền!” Trong cơn tức giận, Dương Nguyệt Như cũng phun hết ra những ý tưởng chôn giấu dưới đáy con tim của chính mình.
“Mày thật sự cho rằng là tao muốn để cho mày làm con rể nhà họ Lý của tao sao? Mày cũng không ngắm nghía lại bản thân ở trong gương đi, mày lớn lên xấu như vậy, xuất thân lại chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, vốn dĩ không hề xứng với Lý Thư Yểu.

Nếu như không phải là gia cảnh hiện tại của nhà họ Lý sa sút, thì mày thật sự không có tư cách để tiếp xúc với người của nhà họ Lý!”
Dương Nguyệt Như vốn cũng không định nói thẳng, nhưng giờ khắc này bà ta đã không khống chế được cảm xúc trong lòng nữa rồi.
Ngưu Hoan Hỉ bị Dương Nguyệt Như chọc giận, trong nháy mắt đỏ mặt tía tai, không nhịn được mà phản kích nói: “Bà cũng đừng có quá coi trọng chính mình thế chứ, mua phải một căn nhà mang khí âm như những ngôi mộ mà còn tưởng là vùng đất tốt có phong thủy đẹp nữa chứ, bà có biết là đã có bao nhiêu người chết ở bên trong đó hay không? Gần đây bà vẫn luôn gặp phải vận xui có đúng hay không hả? Ha ha!”
Chỉ trong một khoảnh khắc, vào lúc đầu óc rơi vào mê muội, Ngưu Hoan Hỉ vậy mà lại nói cho Dương Nguyệt Như chuyện căn nhà của bà ta là ngôi nhà xấu, cũng coi như là tìm mâm thoái thác.
Sau khi Dương Nguyệt Như biết được chuyện này, bà ta thật sự không dám tin tưởng, thậm chỉ còn kinh ngạc mất một khoảng thời gian.

Không phải là Dương Nguyệt Như chưa từng nghi ngờ qua ngôi nhà của bà ta là một ngôi nhà mang điềm xấu, sáng nay khi bà ta phát hiện ra mình bị rụng một lượng tóc lớn thì đã có chút nghi ngờ, nhưng mà rất nhanh bà ta lại gạt bỏ cái ý nghĩ này đi.

Dương Nguyệt Như cảm thấy, mặc dù Ngưu Hoan Hỉ chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, nhưng mà trên các phương diện như phẩm hạnh, gia giáo dù có nói thế nào thì cũng đều sẽ cao hơn rất nhiều so với Thẩm Lãng, huống chi Ngưu Hoan Hỉ vẫn luôn một lòng theo đuổi Lý Thư Yểu, không có lý do gì lại bán một ngôi nhà mang vận rủi cho bà ta.

Vì vậy, sau khi nghe chính miệng Ngưu Hoan Hỉ nói ra chân tướng, bà ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ!
“Không thể nào! Là Lâu Vương! Không phải là căn nhà mang điềm xấu!”
Dương Nguyệt Như liều mạng lắc đầu, không muốn thừa nhận việc người được nhìn trúng để làm con rể của chính mình lừa dối mình, càng không muốn thừa nhận việc nhà họ Lý dùng hơn ba mươi tư tỷ để mua một căn Biệt thự, đến cuối cùng lại là một căn nhà mang theo vận xui đã từng có người chết ở đó.
“Đồ ngu! Thật sự là đã có người chết ở đó!” Trong miệng của Ngưu Hoan Hỉ tràn đầy vẻ đùa cợt.
“Khốn kiếp! Mày dám lừa tao! Dám lừa tao!”
Dương Nguyệt Như bị tức đến mức muốn hộc máu, đồng thời bên trong thâm tâm còn dâng lên sự hối hận vô tận.
Ban đầu Thẩm Lãng đã từng nói qua, ngôi Biệt thự kia có vấn đề, là một tòa nhà mang khí âm như mộ của người chết.

Nhưng mà Dương Nguyệt Như lại vô cùng cố chấp với chuyện lần này, xem thường ý kiến của Thẩm Lãng, lựa chọn tin tưởng Ngưu Hoan Hỉ, còn nghi ngờ Thẩm Lãng là đối thủ cạnh tranh trong làng môi giới bất động sản.
Không nghe lời khuyên thành thật nhưng chói tai của Thẩm Lãng, tin tưởng sai Ngưu Hoan Hỉ, cái này được gọi là lẽ trời rõ ràng, báo ứng không sai!
Lúc này hối hận thì cũng đã chậm!
Ngưu Hoan Hỉ và Dương Nguyệt Như, hai người cấu xé lẫn nhau, một chết một què.
Mặc dù ngay cả móng tay và răng Dương Nguyệt Như đều đã đem ra dùng hết rồi, nhưng dẫu sao thì sức lực của một người đàn ông như Ngưu Hoan Hỉ cũng lớn hơn nhiều, ba mươi cái bạt tai vô cùng đầy đủ, vô cùng có tính chân thật đánh lên trên mặt của bà ta, một cái không không lệch hướng.
Vốn là một người mẹ tuổi trung niên hiền từ, khuôn mặt vẫn còn dư lại bộ dạng thuỳ mị, giờ phút này đã sưng thành một cái đầu heo.
So với đau đớn trên mặt, thì ở trong lòng của Dương Nguyệt Như lại sâu sắc cảm nhận được một nỗi sợ hãi.

Bây giờ Dương Nguyệt Như mới biết được căn biệt thự mà bà ta vừa mới mua kia là một căn nhà mang vận xui, cộng thêm việc hiện tại bà ta bị rụng tóc nghiêm trọng, thân thể cũng đã bắt đầu xuất hiện những triệu chứng khó chịu, không thể không khiến cho bà ta tin tưởng vào những điều mà Thẩm Lãng từng nói qua.

“Tôi vẫn còn chưa muốn chết đâu!”
Dương Nguyệt Như đau buồn đan xen phẫn nộ, còn có cả sự sợ hãi đối với cái chết đang không ngừng lan tràn khắp toàn thân.
“Làm thế nào? Tôi nên làm cái gì đây?”.