Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 15: Trên Đời Có Người Tài






Chủ nhiệm Lưu nhớ lại giọng điệu vừa rồi của Thẩm Lãng, ông ta càng tin tưởng hơn vào phỏng đoán của mình.

Nếu quan hệ giữa Thẩm Lãng và viện trưởng Triệu thật sự không bình thường, thế thì đúng là đâm đầu vào một gốc rạ cứng rồi.

Nghĩ tới đây, ông ta bắt đầu cảm thấy lo sợ.

Sau này, nhất định phải đối xử với Thẩm Lãng bằng thái độ thận trọng!.

ngôn tình ngược
Mà viện trưởng Triệu Thiết Sơn nhiệt tình với Thẩm Lãng như vậy, ít nhiều gì cũng vì nể mặt Tống Tri Viễn.

Nếu Thẩm Lãng thực sự có tay nghề chữa bệnh cao, vậy thì chắc chắn sẽ gây được ấn tượng.

Tiếp theo, Thẩm Lãng và viện trưởng Triệu tới phòng làm việc của viện trưởng.

Đúng như dự đoán của Thẩm Lãng là đã gặp Tống Tri Viễn.

Vừa gặp, Tống Tri Viễn đã hồ hởi, mừng rớt nước mắt mà nắm chặt tay Thẩm Lãng.

Trước đó, khi gọi điện thoại, Tống Tri Viễn không hề kích động như vậy, nhưng sau khi gặp mặt lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Cũng chỉ có ai đã từng phải xuống âm phủ, mới hiểu được sự sống đáng quý trọng tới nhường nào.


Vẻ mặt của Thẩm Lãng rất bình thản, dễ như trở bàn tay, không đáng nói, điểm vài huyệt là xong.

Thái độ bình tĩnh của Thẩm Lãng càng khiến cho Tống Tri Viễn và Triệu Thiết Sơn thấy khâm phục.

Nhưng có điều, Triệu Thiết Sơn không tin tưởng Thẩm Lãng một cách dễ dàng như vậy.

Người may mắn chết đi sống lại là Tống Tri Viễn, chứ không phải anh ta nhưng ông ấy lại lo lắng nếu để lỡ một người tài.

Vì vậy, Triệu Thiết Sơn quyết định thử Thẩm Lãng.

“Nghe ông Tống nói, Tiểu Thẩm dùng phương pháp điểm huyệt để giúp ông Tống giải mười hai huyệt đạo, mặc dù tôi xuất thân là bác sĩ tây y nhưng cũng rất có hứng thú với đông y, Tiểu Thẩm nếu không phiền có thể biểu diễn một vài kỹ năng điểm huyệt cho tôi mở mang tầm mắt chứ.


Triệu Thiết Sơn không thực sự tin vào phương pháp điểm huyệt, ông ta chuyên về tây y, nhưng cũng không kỳ thị đông y, chỉ là “điểm huyệt” nghe có vẻ thần bí và mơ hồ, nó hão huyền như trong tiểu thuyết võ thuật vậy.

Ông ta thật sự không thể tự thuyết phục bản thân mình tin được, có thể kích thích huyệt đạo mà không cần châm cứu, điều này chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi.

Nhưng trong lòng Thẩm Lãng lại có một suy nghĩ khác.

Triệu Thiết Sơn thật sự không biết xấu hổ khi muốn anh biểu diễn kỹ thuật điểm huyệt.

Tốt nhất là giơ hai tay lên đầu hàng cho xong, thầy Linh Xu đã dặn rằng ở bên ngoài nên hạn chế thể hiện tài nghệ chữa bệnh, bởi trên đời có quá nhiều người tầm thường, họ không làm được nên lại nghĩ rằng điều đó không thể xảy ra.

Hơn nữa, kỹ thuật điểm huyệt của Thẩm Lãng rất nhanh, chắc chắn Triệu Thiết Sơn sẽ không nhìn ra?
“Viện trưởng Triệu, tôi nghĩ không cần thiết đâu, điểm huyệt cũng đâu phải cái gì hay ho to lớn.

” Thẩm Lãng điềm tĩnh trả lời.

Nghe thấy vậy, viện trưởng Triệu liền kết luận rằng, kỹ thuật điểm huyệt hoàn toàn là hư cấu và chỉ là trò bịp người.

Bây giờ, ông ta không khỏi nghi ngờ Thẩm Lãng về chuyện cứu sống cho Tống Tri Viễn.

Đồng thời, thái độ cũng thay đổi 180 độ.

“Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện có uy tín nhất thành phố Bình An này và là bộ mặt của thành phố, tuyệt đối không cho phép có chuyện lừa lọc ở đây!”
Sắc mặt viện trưởng Triệu thay đổi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Khóe miệng Thẩm Lãng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh, tự nhủ mặt của Triệu Thiết Sơn không khác gì trời hạ tháng sáu, thích thay đổi là thay đổi, so với lúc trước như thể hai con người khác nhau.

Nhưng một viện trưởng quèn thì làm gì có tư cách nghi ngờ anh.

Bệnh viện này là bộ mặt của thành phố Bình An, nhưng nó chẳng là cái gì so với tỉnh, thậm chí là thủ đô cả.

Ngày xưa, trong cuộc diễn thuyết về thuốc tâm sen, đến vị bác sĩ họ Sở được mệnh danh là bác sĩ tiên của thủ đô cũng phải thua dưới tay anh, ấy vậy mà Triệu Thiết Sơn lại dám nghi ngờ tay nghề của anh ư.


“Bệnh viện có người lừa lọc hay không, tôi cũng không quan tâm, nhưng nếu như có ai nhận phong bì của bệnh nhân, thì đây cũng là uy tín của bệnh viện sao?” Thẩm Lãng cười nhạo hỏi lại.

Lúc này, mặt của viện trưởng Triệu liền cứng đơ lại.

“Là ai? Cậu nói thì phải có chứng cứ!”
“Chính mắt tôi nhìn thấy, chủ nhiệm Lưu ở khoa phẫu thuật tim mạch đã nhận phong bì của Tống Từ, nhìn phong bì cũng khá dày đấy.


Viện trưởng Triệu vô cùng xấu hổ, đây là lần đầu tiên ông ta bị đánh trực diện như vậy.

“Được! Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra, nếu là thật chắc chắn sẽ được xử lý theo quy định, nhưng bệnh viện của tôi càng không cần những trò lừa bịp!”
Có vẻ đây không phải lần đầu tiên chủ nhiệm Lưu bị tố cáo là nhận phong bì của bệnh nhân, nhưng xem ra quan hệ rất tốt, nên viện trưởng Triệu cũng không dám nói gì.

Điều khiến viện trưởng Triệu tức giận chính là Thẩm Lãng dám làm ông ta phải mất mặt.

Ông ta cho rằng, mình đường đường là một viện trưởng, đâu đến lượt để một thực tập sinh nghi ngờ.

Nhưng ông ta lại không nói rõ là tại sao, cảm giác cả bầu không khí đã bị cậu thực tập sinh này khống chế rồi.

Mà lúc này, Tống Tri Viễn ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, liền vội vã cất lời để ngăn cản hai bên tranh chấp.

“Ông Triệu, ông không biết rằng thật sự có kỹ thuật điểm huyệt hay sao, dòng họ tôi có một người là bác sĩ của thời nhà Thanh, cụ ấy đã từng khẳng định rằng có kỹ thuật y học tuyệt vời và thần bí này.


Nói xong, Tống Tri Viễn liền nhìn sang Thẩm Lãng: “Tiểu Thẩm, hay là cậu biểu diễn một chút đi.


Triệu Thiết Sơn vẫn không tin, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ông Tống, kỹ thuật điểm huyệt chỉ là tưởng tượng ra mà thôi, tôi nghĩ đây chỉ là trò lừa bịp làm lóa mắt người đời thôi, kể cả kỹ thuật điểm huyệt có thật đi chăng nữa thì ông có tin cậu ta không? Cậu ta trước đây còn là người có tiền án tiền sự, nếu cậu ta thực sự có kỹ thuật này, thì hà cớ gì phải trà trộn vào đại học Bình An để học chui chứ!”
Nghe vậy, Thẩm Lãng liền cười lạnh một tiếng, những người giàu có thực sự sẽ không cố tình phô trương, cũng như những người tài thực sự sẽ không dễ dàng gì mà khoe mẽ tài năng của mình ra.

Nhưng có điều, bây giờ Thẩm Lãng quyết định dùng hành động thực tế để nói cho Triệu Thiết Sơn biết rằng, kỹ thuật đông y không phải thứ có thể tùy tiện làm ô uế!
Bộp!
Thẩm Lãng liền điểm một phát vào huyệt bách hội (huyệt đỉnh đầu) của Triệu Thiết Sơn.

Bỗng nhiên, Triệu Thiết Sơn đứng bất động tại chỗ như một khúc gỗ.

Không phải là ông ta không muốn chuyển động, mà là toàn thân ông ta đã mất đi cảm giác, thân thể trong tình trạng phi trọng lượng, khiến ông ta có cảm giác như mình sắp chết rồi.

Điều này cũng khiến cho Tống Tri Viễn rất sốc.

Bộp!
Lại một phát nữa, Thẩm Lãng đã giải huyệt.


Triệu Thiết Sơn bỗng nhiên bị co giật, sau đó ngã dập mông xuống đất, sống lưng lạnh toát, vã mồ hôi lạnh.

“Thế nào, cảm giác chết giả vờ thoải mái chứ?” Thẩm Lãng cười nhạo.

“Cậu! Cậu vừa làm gì tôi!” Triệu Thiết Sơn còn chưa hoàn hồn.

“Huyệt đã được giải rồi, ông không làm sao hết nhưng ông phải nhớ cho tôi, đừng làm vấy bẩn kỹ thuật đông y, những thứ ông với không tới không có nghĩa là không tồn tại, mà là vì ông không đủ năng lực mà thôi!”
“Thật sự có kỹ thuật điểm huyệt là kỹ thuật điểm huyệt thật sao?” Triệu Thiết Sơn còn chưa hết hoang mang.

Người tầm thường chính là hay sinh sự, tốt nhất không thể hiện ra, bạn đã không tin rồi, thì sau khi thể hiện, bạn sẽ càng không tin.

Thẩm Lãng đã giải huyệt.

Nhưng Triệu Thiết Sơn vẫn thấy vô cùng sợ hãi và cảm giác phi trọng lượng như gần chết ban nãy vẫn như tồn tại và tiếp diễn.

Cũng vào lúc này, cuối cùng Triệu Thiết Sơn cũng đã hiểu hóa ra trên đời này thật sự có kỹ thuật điểm huyệt.

Mà không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn cậu thanh niên trẻ tên Thẩm Lãng này đã dựa vào kỹ thuật điểm huyệt mà trở thành người kế thừa của y học cổ đại!
Viễn cảnh thế giới đã hoàn toàn bị đảo ngược, khi Triệu Thiết Sơn nhìn Thẩm Lãng, đôi mắt khó lòng giấu đi sự sợ hãi.

“Cậu Thẩm, đắc tội rồi, là tôi ngu dốt, không biết trên đời có người tài, thật hổ thẹn, hổ thẹn quá!”
Đầu óc Triệu Thiết Sơn vẫn rất nhanh nhạy, biết lúc nào nên nhún nhường.

Ông ta và Thẩm Lãng không hề có mối thù gì với nhau, chủ yếu bởi vì nghi ngờ kỹ thuật điểm huyệt, hôm nay được đích thân thử một lần, tâm phục khẩu phục, tự thề không dám thử lần hai…
Hơn nữa, với người tài giỏi như Thẩm Lãng, không nhất thiết phải làm loạn lên, nghĩ cách giữ cậu ấy lại mới là cách mà một viện trưởng thông minh nên làm.

Số người kế thừa y học cổ đại Trung Quốc rất ít, còn hiếm và quý hơn cả gấu trúc, vậy nên nếu như đã xuất hiện ở thành phố Bình An thì đây chính là một cơ hội tốt, ông ta nhất định phải nghĩ cách dụ cậu ấy.

“Cậu Thẩm, khoa Đông y trong bệnh viện chúng tôi vẫn còn đang trống một chỗ, nếu cậu thích thì hãy tới làm, đương nhiên cậu cũng có thể tự chọn.


Nhưng Triệu Thiết Sơn đã sai rồi, Thẩm Lãng không phải người kế thừa của y học cổ đại, anh là người kế thừa của nghề thầy thuốc, trên thế giới này chỉ duy nhất hai người là anh và thầy Triệu Linh Xu.

Dù cho Đại học y khoa thủ đô có cho cơ hội, Thẩm Lãng cũng sẽ không bị cám dỗ, chứ đừng nói đến bệnh viện thành phố Bình An.

.