- Người tới là ai?
Khi hai người vừa bước qua thông đạo còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh đã nghe được một tiếng nói trầm thấp từ phía trước vọng đến, tiếng nói tuy trầm thấp nhưng lại vang vọng như sấm chớp khiến người ta đầu óc choáng váng.
Chủ nhân của âm thanh này chính là một con Giao Long một sừng đang nằm gần đó, thân hình nó như một tòa núi nhỏ màu xanh lục nằm sát bên lối đi khiến người không biết sẽ bị dọa không nhẹ.
- Lục Giao thúc Thúc con là Thiên Long đây.
Hắn vừa nhìn thấy Lục Giao kia thì tỏ ra phi thường ngoan ngoãn lên tiếng.
- Tiểu tử thúi ngươi cuối cùng cũng chịu về rồi sao? Có biết lão Giao ta vì giúp ngươi mà bị mắng cho một trận không hả, còn nói cái gì một ngày về. Hừ hừ.
Lục Giao kia ban đầu vốn lạnh nhạt, cả con mắt cũng không thèm mở ra nữa. Nhưng khi hắn lên tiếng thì lập tức mở to mắt nhìn hắn lớn giọng trách móc. Nói là trách nhưng trong giọng nói lại không có chút xíu khó chịu nào mà lại giống như lão nhân gia nói với con cháu vậy.
- Hì hì Lục thúc thúc chẳng qua là ta tìm được một cơ duyên nên mới ở ngoài lâu một chút a. Người xem tu vi con giờ đã Luyện Khí viên mãn rồi đó.
Hắn cũng không có để ý lời của Lục Giao mà vẫn cười hì hì một tiếng. Mà Lục Giao này trong trí nhớ của hắn chính là một con Bán Long do huyết mạch thấp nên dù có tu vi Hư Linh kì Đỉnh Phong nhưng cũng chỉ có thể đứng gác cửa.
Nhưng mà quan hệ của tên Thiên Long này với mọi người vô cùng tốt kể cả Lão Giao gác cửa này, cũng bởi như vậy hắn mới có thể trốn ra bên ngoài được.
- Hả, tiểu tử ngươi rõ ràng đã
Lục Giao kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngày ra đi hắn chỉ mới là một tiểu tử Luyện Khí tầng bốn nhưng chỉ qua hơn một tuần mà đã trèo lên Luyện Khí Viên mãn. Sáu cảnh giới Luyện Khí đây phải là cơ duyên cở nào chứ.
- Không ngờ tên nhóc ngươi vận khí cũng không tệ, được rồi mau trở về đi.
Lục Giao nhẹ hiền từ nói ra, phảng phất như một người ôm quan tâm con cháu vậy.
- Đa tạ Lục Giao thúc thúc.
Hắn mừng rỡ đa tạ Lục Gia một tiếng sau đó nắm tay Hồ Mị kéo đi.
- Khoan đã, ngươi có thể đi nhưng nữ nhân này thì không.
Hắn vừa cất bước thì giọng nói già nua của Lục Giao vang lên. Ngay từ đầu nó đã chú ý tới Hồ Mị, hắn cũng nhận ra được lai lịch của nữ nhân này. Nhưng do nàng đi theo hắn nên nó cũng chỉ nhắc nhẹ một tiếng. Nhưng giờ nó phải ngăn nàng lại bởi vì xưa nay trong Long Tộc rất ít khi xuất hiện người ngoài. Cho dù có cũng là cao thủ đại danh đỉnh đỉnh chứ chưa từng có tiền lệ nào mà một Hợp Linh cảnh nho nhỏ có thể đi vào.
- Lục Thúc....
Hắn vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của nàng sau đó chạy đến bên chỗ Lục Giao đang nằm kia khẽ thì thầm.
- Được rồi tiểu tử đi nhanh đi.
Lục Giao cười lớn một tiếng sau đó hất hất đầu muốn tuyển người. Nhưng sau khi hắn thì thầm xong thì khuôn mặt của Cự ngạc cũng bắt đầu có chút thay đổi, nhất là ánh mắt khi nhìn về phía hai người, vô cùng cổ quái. Đối diện với ánh mắt kia hắn cũng chỉ gãi đầu cười cười mấy tiếng sau đó tiếng tục đi, nhưng mà tiểu mỹ nữ lại không muốn đi nữa rồi, nàng thẹn thùng đỏ bừng mặt cuối xuống đất.
Hắn cũng chỉ cưới khổ nhìn nàng một.tiếng sau đó tiếp tục trở lại Tộc của mình.
- Công tử về...
- Thiên Long công tử trở lại rồi...
- Mau đi báo cáo với phu nhân...
....
Hắn vừa bước vào trong lãnh thổ Thanh Long Tộc thì ngay lập tức một hồi âm thanh lạ vang lên.