Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi

Chương 59: Phi Đao Lại Là Phi Đao






Lạnh ngắt như tờ.
Tràng diện vốn là một mảnh tĩnh mịch.

Vài tên quyền sư bị thương, râu quai nón, cùng thủ hạ của hắn, kể cả Nghiêm Khuê và Hiểu Hiểu…… toàn bộ đều bị chấn niếp.
Mới vừa rồi, một màn bọn họ vừa thấy thật trái nguyên lý khoa học.
Phi đao bắn đạn? Bắn trúng viên đạn?
Đây là lần thứ hai Cao Tiệm Phi thi triển phi đao tuyệt kỹ.

Cùng lần trước bắn chết tay súng kia là không giống nhau.

Trên một lần, Cao Tiệm Phi vốn là đoạt tại tay súng nổ súng trước, trực tiếp xuất đao, giết chết đối phương.

Mà lần này, đầu tiên, Cao Tiệm Phi tuyệt đối thật không ngờ, tên râu quai nón đột nhiên rút súng, hơn nữa hắn thật đúng là có dũng khí nổ súng, cho nên nói, sau khi tên râu quai nón nổ súng, thì Cao Tiệm Phi mới bắn phi đao ra.......!Nếu như, Cao Tiệm Phi lựa chọn bắn chết râu mép, tất nhiên sẽ bị đạn bắn trúng.
Lui để cầu, Cao Tiệm Phi chỉ có thể lựa chọn…… trước tiên đem đỡ viên đạn này bắn rớt xuống.
Lúc này, Cao Tiệm Phi khuôn mặt tái nhợt, nhìn không còn chút máu, anh mắt gắt gao tập trung nhìn râu quai nón.

Nhìn qua, Cao Tiệm Phi dị thường lạnh lùng, nhưng là chính hắn là có khổ nói không nên lời!
Một đao kia, đã đem xuất hết toàn lực.

Trong cơ thể tinh khí thần cơ hồ bị mất nước! Trong lúc bức bách, vừa phải đánh nhau, Cao Tiệm Phi bị trúng một quyền ở lung, đến giờ vẫn còn đau đớn nóng rát, đến ngay cả lục phủ ngụ tạng cũng cơ hồ bị đau.
Hắn bây giờ… muốn làm một việc nhất, đó là leo lên giường nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng hắn thật sự không thể.

Cố gắng gượng.

Chẳng những cố gắng gượng, mà còn phải không để lộ ra chân tướng!
Chỉ cần hơi sơ hở một chút thì chính là chết cả đám.
“Ách….” Râu quai nón thoáng cái…..

từ cực độ khiếp sợ khôi phục lại, ánh mắt quét nhanh dến chỗ viên đạn bị rơi, có một thanh phi đao nhỏ nằm bên… “Phi….phi đao?”
“Biến!” Cao Tiệm Phi không chút khách khí quát lớn.

Hắn bây giờ không những gắng gượng …..mà còn phải…… làm bộ mạnh mẽ nữa.
Nếu như lúc này không tức giận, râu quai nón kia khẳng định sẽ nhìn ra sơ hở.


Cao Tiệm Phi tâm lý rõ ràng, đừng nhìn cái...này râu quai nón nói chuyện thần kinh hề hề, nhưng hắn tuyệt đối vốn là một người thông minh!
“Tiểu tử nguoi muốn xen vào việc của người khác? Ngươi thật sự là con rể Nghiêm Khuê?” Râu quai nón khẩu súng trong tay có chút phát run, hắn cũng không dám dơ súng lên.

Hắn cảm giác được, chính mình bị một loại khí tức hư vô bao phủ lấy toàn thân.

Hơn nữa, một kích vừa rồi, là hắn nổ súng trước, sau đó Cao Tiệm Phi mới bắn phi đao.

Hắn rất rõ ràng......!Phi đao tốc độ, kỳ thật vốn là so với đạn nhanh! Phát sau mà đến trước!
“Ta cũng không thích nghe nguoi ta nói nhảm, ta cuối cùng nói một lần, biến!” Cao Tiệm Phi tay phải nhẹ nhàng để bên hông vuốt ve, ánh mắt, như trước gắt gao nhìn thẳng râu quai nón.
Bất ngờ, theo bản năng râu quai nón lìu về sau vài bước, “Mẹ kiếp, ngươi muốn làm gì?”
Râu quai nón lùi một bước, thủ hạ hắn, kể cả mấy tên quyền sư bị thương cũng theo đó lui lại vài bước.
“Tiều tử, ngươi nghe đây, cho dù nghươi có lợi hại, cũng không thể trong nháy mắt giết hết chúng ta ở đây” râu quai nón lớn tiếng gầm rú nói.
Cao Tiện Phi cười lạnh một chút, Điều này không sai.

Nếu các ngươi thật sự hợp lại, ta vốn chỉ có một mình nhất định không thắng, thế nhưng, ta com đoan, trước khi ta chết, thì ngươi tất nhiên cũng là người chết đầu tiên! Ngươi cũng không ngu xuẩn cho rằng ta chỉ có 1 thanh phi đao chứ?”
Cao Tiệm Phi tay phải kề sát bên hông, “Ít nhất mà nói, nếu ta có chết, thì ta có thể…… trước tiên kéo ngươi lót lung cho ta, điểm này ngươi không phải hoài nghi năng lực của ta”.
Râu quai nón khóe mắt cơ nhục co quắp vài cái, ánh mắt hắn chớp động, ánh mắt này….

Hàm nghĩa thật giống như một người đánh bạc, đang đánh cuộc lớn nhỏ, hắn đánh cuộc chính là tính mạng mình, một khi đặt sai, thân bại danh liệt!
Đặt đại hay là đặt tiểu?
“Ngươi có thể đánh cuộc một lần!” Cao Tiệm Phi rất nhanh nói, “Cho ngươi chính là thủ hạ nổ súng! Ta cùng ngươi chơi 1 chút”.
Cuối cùng râu quai nón cắn răng, “Có dũng khí! Nghiêm Khuê, ân oán ta với ngươi sớm muộn sẽ chấm dứt! Hôm nay ngươi có vận khí tốt, tìm được một nhân vật manh mẽ làm chỗ dựa, ta không tin tiểu tử này sẽ vĩnh viễn che chở được bên cạnh ngươi!” Hắn trong mắt chớp động cừu hận quang mang! “Chúng ta đi”.
Vung tay lên, mấy chục thủ hạ vừa dìu mấy tên quyền sư bị thương vừa theo tên râu quai nón trên dưới như nhau hướng ra ngoài thôn thối lui.
Cao Tiệm Phi vẫn duy trì tư thế đứng như vậy, đúng mười phút, tới khi xe hơi của tên râu quai nón đã đi xa, Cao Tiệm Phi toàn tinh lực liền tan rã, uể oải, hắn lập tức té ngã trên mặt đất!
“Tiểu…..

tiểu Cao!” Nghiêm Khuê chạy lại đỡ Cao Tiệm Phi, “Tiểu Cao, từ lần ngươi lại đây ăn đêm, ta mơ hồ cảm thấy, ngươi là một cao thủ, siêu cấp cao thủ, thế nhưng, sau đó ta đã bác bỏ hoài nghi này.

Ai, ta đúng là còn nhìn người không chuẩn, ngươi…quả thật vốn là một người cao thủ! Mới vừa rồi ngươi quả thật lợi hại, dám cùng râu quai nón đánh cuộc, bất quá, hắn nhất định không dám cùng ngươi đánh cuộc, dù sao, ngươi tuyệt đối có năng lực, trước khi thủ hạ của hắn nổ súng, giết chết hắn!”
Cao Tiệm Phi cười khổ nói: “Ta quyết định….trước tiên giết chết tên râu quai nón? Nghiêm thúc, mới vừa rồi đánh cuộc, thiếu chút nữa đem ngũ tạng ta hù dọa chết đi! Ta cuối cùng cũng biết thế nào là cảm giác sinh tử”.
“Ách?” Nghiêm Khuê cứng lại, tỏ vẻ khó hiểu.
“Nghiêm thúc, ngươi thật tưởng rằng, ta còn có 2 phi đao? Ngươi thật tưởng ta còn có năng lực để bắn ra 2 phi đao nữa sao?” Cao Tiệm Phi cười khổ một chút.
“A?” Nghiêm Khuê nhất thời cả kinh, “Ngươi không có them phi đao nào sao? Ngươi là dùng tâm kế a? Ta kháo, ngươi lá gan thật lớn đó tiểu Cao!”
“Không có còn cách nào khác, vì đuổi bọn chúng, ta chỉ còn cách che dấu sự thật”( đuổi vị chết trên cái-thành ngữ )Cao Tiệm vận sức đứng lên, “Được rồi, Nghiêm thúc, chúng ta lập tức nhanh chóng rời khỏi nơi này.


Nếu như râu quai nón lại đây gây sự, giết người theo kiểu hồi mã thương, chúng ta đây không có nửa hy vọng sống sót!”
Lúc này, Cao Tiệm Phi đi tới, nhặt cây phi đao dươi đất lên, dắt lại bên hông.

Nghiêm Khuê đã dìu Hiểu Hiểu bị gãy xương chân trái đỡ lên.
Hiểu Hiểu xương đùi cũng bị bẻ gãy, nhưng là tiểu cô nương tính tình vô cùng cứng cỏi, nàng tuyệt đối không rên 1chút, trên trán mồ hôi lạnh túa ra, có vẻ vô cùng thống khổ, nhưng nang căn bản không có kêu 1 tiếng đau nhức!
Cao Tiệm Phi vội vàng bước tới: “Hiểu Hiểu, đau lắm phải không?”
Hiểu Hiểu cắn răng lắc dầu nói: “Không sao! Phi ca ca, ngươi vừa rồi thật là thần dũng! Thật sự, ta trước giờ nghĩ ngươi vốn chỉ là kẻ vô dụng, cặn bã, nhưng là….ta sai rồi, xin lỗi Phi ca ca, bắt đầu từ hôm nay, ngươi thật sự là thần tượng của ta, ta sùng bái ngươi!”
Nghiêm Khuê nói: “Hiểu Hiểu chỉ là bị gãy xương đùi, tìm một chỗ để ta nẹp chân cho nàng, tìm một ít thuốc chống viêm uống vào là được.

Thế nhưng, chúng ta phải tìm một nơi an toàn.

Tiểu Cao, ngươi không biết, tên râu quai nón vốn là kẻ dị thường điên cuồng, hắn ngàn dặm xa xôi từ nước Mỹ về đây, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, bỏ qua cho ta cùng Hiểu Hiểu, nói không chừng, hắn đã cùng bọn Hoa thị xã đoàn bản địa có câu kết.

Râu quai nón rất co tiền, hắn có thể dễ dàng nhờ được G tỉnh trợ giúp!”
Tìm một nơi an toàn?
Nếu như nói đi khách sạn, quả thật không là không thể, hơn nữa, ở đó cũng chẳng an toàn hơn đây.
Bất ngờ, Cao Tiệm Phi trong đầu linh quang chợt lóe, hắn trực tiếp lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một dãy số…..Số điện thoại di dộng của Trần Nhàn!
Điện thoại rất nhanh được tiếp nối.
“Dần dần Phi, là anh? Ha ha, ta đang ở nhà xem TV đây, cảm giác thật tốt, đã thật lâu không có như vậy, buổi tối dễ dàng ở nhà xem TV!” Trần Nhàn âm thanh khoái trá từ đầu bên kia điện thoại vang lên.
“Trần….Ách, tiểu Nhàn, cô hãy nghe ta nói,ở nhà cô bây giờ có thuận tiện không? Ta muốn dến nhà cô”.

Cao Tiệm Phi thẳng thắn nói.
Từ đầu bên kia Trần Nhàn trầm mặc 2 giây, sau đó rất nhanh nói: “Dần dần Phi…..Không cần phải nói thuận tiện hay không thuận tiện, chỉ cần anh muốn, tùy thời anh đều có thể tới đây.

À, anh bây giờ đang ở đâu, tôi lập tức kêu taxi đến đón anh!”
“Oh.

Vậy thì phiền toái cô quá! Cô gọi xe taxi lập tức dến Nguyệt hoa thôn đón tôi, nhanh! Không nên chậm trễ, ta chờ không kịp!” Cao Tiệm Phi rất sốt ruột nói.
“Ân! Ta lập tức xuống lầu! Dần dần Phi, anh chờ tôi!” Trần Nhàn bên kia từ trên giường nhảy xuống, nghe rõ tiếng bước chân, nàng nhẹ giọng nói: “Dần dần Phi, anh dừng vội, tôi…… tôi không chạy mất được đâu, anh…..anh nghĩ muốn nói…..

tùy thời cũng có thể, đừng nóng vội a!” Nói xong, nàng lập tức cúp điện thoại.
“Đổ mồ hôi hột a! Này…..này là hiểu lầm rồi!” Cao Tiệm Phi không biết nên khóc hay cười, cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Cao Tiệm Phi lập tức nói với Nghiêm Khuê: “Chờ một lát, bằng hữu của ta sẽ đánh xe lại đây đón chúng ta! Đừng nóng vội, cũng đừng căng thẳng, nhiều lắm là nửa giờ thôi.
Nghiêm Khuê suy nghĩ một chút: “Này, Dần dần Phi, trước tiên ngươi…..giúp một tay dìu Hiể Hiểu, ta vào thu dọn đồ một chút”.

Lúc này, Cao Tiệm Phi tinh thần cùng khí lực cũng có chút khôi phục, hắn tiếp nhận Hiểu Hiểu từ Nghiêm Khuê, khoác tay Hiểu Hiểu lên vai mình.
Hiểu Hiểu bên cạnh, xông lên mùi xà bông thơm rất dễ chịu, cùng nhàn nhạt mùi hương con gái, điều này làm Cao Tiệm Phi tâm tình khẩn trương, phải cố gắng khống chế.
Hiểu Hiểu được Cao Tiệm Phi đỡ, mặt có chút đỏ, hơn nữa, cảm giác trên chân bị thương tựa hồ không cảm thấy đau.
Một lát sau, chỉ thấy Nghiêm Khuê khiêng một cái rương gỗ từ trong phòng đi ra.

Nhìn qua, cái rương gỗ còn rất trầm.

Cao Tiệm Phi không biết bên trong cái rương đựng cái gì.

Nhưng ngoài cái….rương gỗ ra, Nghiêm Khuê và Hiểu Hiểu ngay cả quần áo để thay khi tắm rửa cũng không mang một cái.
Ba người đứng trong sân đợi vô cùng lo lắng.
Ước chừng khoảng 20 phút, điện thoại di dộng của Cao Tiệm Phi vang lên.

Là Trần Nhàn gọi tới, “Dần dần Phi, xe đã tới cổng Nguyệt Hoa thôn, anh lập tức ra đi!”
“Hả, cô chờ tôi một lát!” Cao Tiệm Phi cúp điện thoại, lập tức đỡ Hiểu Hiểu hướng cửa thôn đi tới, Nghiêm Khuê nhanh chóng đi theo sau.
Ba người rất nhanh đi tới cửa thôn, quả nhiên thấy có 1 chiếc taxi đang đậu ở đó, Trần Nhàn mặc quần jeans, một cái áo T-shirt bình thường, vừa đứng ở cửa xe vừa nhìn đông lại nhìn tây.

Khi thấy Cao Tiệm Phi thì 2 mắt sáng ngời, vội vàng ngoắc.

“Dần dần Phi! Lại đây!” Thế nhưng, điều làm nàng chú ý đó là Cao Tiệm Phi đang dìu đỡ một cô gái trẻ, phía sau còn có một người đàn ông trung niên, khiến nàng cũng thấy rất kỳ quái.
Cao Tiệm Phi cnẩ thận từng ly từng tí đem Hiểu Hiểu đỡ lên xe, Sau đó cùng Nghiêm Khuê cũng lên xe.

Xe taxi bắt đầu hướng tiểu khu “bờ đê sông băng” rời đi.
“Tiểu Nhàn, em gái ta bị té gãy chân” Cao Tiệm Phi trong đầu nghĩ cách nói.
“Còn có, 3 người chúng tôi tạm thời không có chỗ ở, cho nên, tính đến chỗ cô ở nhờ, 3 người dồn lại 1 chỗ cũng được.

Ta biết nhà cô diện tích không lớn, vì vậy, chúng tôi chỉ là muốn nhờ cô qua 1 đêm, ngày mai sẽ đi tìm phòng ở”.
Trần Nhàn thoáng có chút tức giận nói:
“Dần dần Phi anh…..anh không nên khách khí với tôi như vậy! Cũng đừng giải thích với tôi cái gì, trực tiếp đến nhà tôi! Dù sao phòng khách cũng rộng, ta ở trong phòng ngủ, lại tăng thêm 1 cái giường, vốn là hoàn toàn đủ, đừng lo lắng”.
Xe taxi trực tiếp hướng tiểu khu bờ đê sông băng chạy tới.
..................
Hoa thị.
Tại một cái khách sạn xa hoa, trong 1 gian phòng trang trí đắt tiền.
Lúc này, râu quai nón ngồi ở ghế sofa phòng khách, sắc mặt nhìn thật u ám!
Trong phòng khách ngoài râu quai nón còn có mười mấy thủ hạ.
“Nghiêm Khuê, Nghiêm Khuê, chết, chết”.
Con chim anh vũ lông xanh yêu quí của hắn đang đậu trên vai, không ngừng kêu.
“Mẹ kiếp”
Rồi đột nhiên, cơ mặt râu quai nón hơi run lên, hắn trực tiếp lấy tay chụp lấy con chim anh vũ.
“Ngươi…..ngươi hảo…..buổi sáng tốt lành…..” ......” Anh vũ hô hấp có chút khó khăn, bất quá hay là ói ra vài câu tiếng người.
“Rắc” Râu quai nón trực tiếp vặn gãy cổ chim anh vũ

Sau đó, hắn ném con chim anh vũ xuống đất, rồi đứng lên dùng chân giẫm đạp.
“Mẹ kiếp, rút lui, rút lui, bỏ đi”.
Sau 2 phút, chim anh vũ bị giẫm thành một đống thịt nát.
Mà râu quai nón, tiếng mắng cũng ngưng.

Đột nhiên, hắn thoáng cái quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc với đống thịt nát của chim anh vũ, thống khổ nói:
“Tiểu Tuyết….ngươi làm sao vậy? Ngươi chết sao? Thật tàn nhẫn a! Là ai tàn nhẫn như vậy chứ, đem tiểu Tuyết đáng yêu của ta giết chết….”
Mấy tên thủ hạ của hắn, ánh mắt vội vàng quay đi, tuyệt đối không dám nhìn cảnh thần kinh di thường này.
Ước chừng 10 phút sau, râu quai nón mới khôi phục lại bình thường, hắn ngồi trở lại trên ghế sofa , cười lạnh nói:
“Tiểu tử kia đã lừa ta! Ta vẫn cảm giác được rất kỳ quái, tâm lý vẫn cảm giác được có chuyện gì đó không thích hợp, bây giờ, ta nghĩ tới......Tiểu tử kia, tuyệt đối không có năng lực phát huy tiếp uy lực đệ nhất phi đao! Không có khả năng! Cái loại này…..

Cái loại...nầy cấp độ phi đao công kích, hắn có thể phóng ra một lần, cũng đã rất khó lường, hắn tuyệt đối không có năng lực phát ra kích thứ hai! Ta bị lừa! Ta tm bị lừa!”
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa khẽ vang lên, sau đó, một thủ hạ của hắn mở cửa ra bước vào, cung kính nói:
“Râu quai nón ca, người của Đông hưng tới”.
“Cho hắn vào”.

Râu quai nón gác chân nói.
Không lâu sau, một lão giả tử từ ngoài bước vào, hắn đeo một cái kính mát thật to, môi trên có một dúm râu bạc
“Râu quai nón” Lão giả tử vừ vào phòng liền tháo kính mát xuống, hơn nữa, râu mép của hắn cũng là giả, hắn lại gỡ râu mép xuống.
Lão giả này chính là Đông hưng Ngũ gia.

Hắn phải ngụy trang để đến Hoa thị, vì đây là địa bàn của Chánh bang.
“Lần hành động trước thất bại? Ta bỏ qua.

Ngươi lúc sấy không phải thề thốt tỏ vẻ tuyệt dối sẽ giết chết được Lưu Phong sao?
Râu quaui nón “ phi” một cái, trực tiếp phun đàm xuống dưới chân Ngũ gia, nói:
“Bỏ, ta cũng không biết, vốn là ăn phân lớn lên hay là ăn cái gì lớn lên nữa, từng đó tuổi mà chút việc nhỏ cũng làm không xong!”
Ngũ gia đứng trước mặt râu quai nón, tựa như một con chim chích với chim cút thuần túy so ra cũng giống nhau, tuyệt đối không dám nói một câu lớn tiếng, hắn nói có chút nhẹ nhàng:
“Râu quai nón, kế hoạch vốn là rất thỏa đáng, hết thảy cũng rất thuận lợi, kết quả, thời khắc mấu chốt, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, Diệu Huy cùng Lưu Phong, dĩ nhiên cũng chưa chết.”
“Ý của ngươi là, hạt tử thật ra đã chết?” Râu mép từ trên bàn trà, cầm lấy một chén cà phê.
“Được xưng là chưa ai từng thoát khỏi tay súng của hạt tử, vậy mà giờ ngược lại hạt tử đã bị giết chết!”
“Đúng vậy, râu quai nón, hạt tử đã chết.

Sau đó, ta đi xem qua thi thể hạt tử, trên yết hầu, bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng! Nhìn từ trên vết thương, tuyệt đối không phải vết thương do súng bắn.

Có vẻ như là kiếm, lại có vẻ như là trường mâu tạo thành.” (cái này ko biết gọi là thứ vũ khí gì nên để nguyên, ai biết thì sửa dùm, cảm ơn!) Ngũ gia sờ sờ mái tóc bạc trên đầu nói.
“Cũng có thể là phi đao các loại”.
“Phụt…..” Râu quai nón phun một ngụm cà phê trong miệng ra.
“Phi đao? Mẹ kiếp, lại là phi đao?”