Siêu Cấp Shipper

Chương 98: Đấu bò




Phương Hằng về nhà thờ tổ được một lúc thì Phương Như Long đã lén la lén lút quay lại bên trong chuồng bò, bên trong nhốt một con bò tót to đầu màu xanh đen, tuy trông rất ngoan ngoãn, nhưng hai cái sừng dài kia thực sự có chút đáng sợ.

Thế này mà đâm vào người thì kết quả chắc chắn là đâm nát bụng mất.

“Chắc… chắc cái này không làm chết người đâu nhỉ?” Phương Như Long do dự một lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đổ túi thuốc bột vào trong thùng nước.

“Mặc kệ nó, dù sao nếu có chuyện gì xảy ra đã có con trai trưởng họ chịu trách nhiệm, mình sợ cọng lông gì, nếu như thằng nhóc Phương Dạ kia chết thật thì đó chính là mệnh của cậu ta không tốt.”

“Um… bò… ò…”

Vẻ mặt bò tót tò mò nhìn anh ta, trong mắt nó hiện lên dấu chấm hỏi.

“Đừng kêu nữa, tao sẽ thưởng cho mày một thứ ngon ăn thử.” Phương Như Long bê thùng nước gạo sau khi đã khuấy đều đến trước mặt nó…

Trong phòng bếp nóng bức, Phương Dạ và Tô Diệu Anh vừa châm củi vừa nói chuyện phiếm, thực sự khiến người khác phải ghen tị.

Đang nói chuyện phiếm, đột nhiên Tô Diệu Anh hỏi: “Phương Dạ, em có thể hỏi anh một chuyện được không?”

“Chuyện gì?”

“Em vẫn luôn thắc mắc, tại sao địa vị của anh ở nhà họ Phương lại thấp như vậy?” Tô Diệu Anh mỉm cười nói: “Theo lời giới thiệu của Phương Hằng trước đó, nếu chi dưới có gia cảnh tốt thì không cần phải làm việc vặt, điều kiện của anh chắc chắn là có thừa, cho dù gộp toàn bộ nguồn tài lực của nhà họ Phương cũng chưa chắc đã bằng anh, tại sao còn bị sắp xếp làm người đốt củi?”

Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Bởi vì bọn họ cũng không biết tôi phát tài.”

“Những người tài giỏi thì thường không khoe khoang, đây cũng là một lý do.” Tô Diệu Anh gật đầu: “Anh có thể nói cho em biết, làm sao anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không?”

Phương Dạ cười nói: “Tôi có thể nói cho em biết nhưng em chắc chắn sẽ không tin tôi, em sẽ cho rằng tôi đang nói khoác.”

“Đương nhiên em sẽ tin tưởng anh, anh cứ nói đi.”

“Nếu như em đã thật lòng hỏi thì tôi sẽ nói cho em biết, thực ra tiền của tôi là đi giao hàng có được.”

“Khoác lác.”

“Đấy em xem, tôi nói có sai đâu...”

Thời gian rất nhanh đã đến giữa trưa, sau khi cúng bái gia tiên xong, tiệc rượu chuẩn bị bắt đầu, sau khi dọn món xong, phần lớn hậu bối của chi dưới giúp đỡ ở phòng bếp có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tô Diệu Anh không có rời khỏi Phương Dạ, mà đi theo anh đến bàn tiệc ở bên ngoài nhà thờ tổ.

Trơ mắt nhìn con trai mang theo bạn gái của con trai của trưởng họ ngồi bên người, Phương Vân suýt chút nữa bị một hạt đậu phộng làm nghẹn chết, mà chi dưới ngồi cùng bàn khác cũng ngạc nhiên đến suýt rớt cằm.

Phương Vân khó khăn ổn định hơi thở: “Khụ khụ khụ, con trai, vị này...vị này là?”

Tô Diệu Anh cười tươi như hoa nói: “Cháu chào chú, cháu là bạn của Phương Dạ - Tô Diệu Anh.”

Một tên trưởng bối ở chi dưới không nhịn được hỏi: “Cô gái, chẳng lẽ cháu không phải bạn gái của con trai của trưởng họ sao?”

Tô Diệu Anh hơi thẹn thùng liếc nhìn Phương Dạ: “Đương nhiên không phải, cháu còn chưa có bạn trai đâu.”

Mấy người ngồi cùng bàn nhìn nhau, tất cả bọn họ đều là người từng trải, làm sao có thể không nhìn ra cô ta thích Phương Dạ.

Thật không ngờ một câu nói đùa vừa rồi thật mẹ nó đã thành sự thật rồi.

Phương Vân đột nhiên vỗ đùi, dọa cho Phương Dạ ngồi bên cạnh giật mình.

“Ha ha ha, Tiểu Tô cháu không có bạn trai à, vậy đúng lúc tên nhóc thối Phương Dạ này cũng không có bạn gái, các cháu có thể dễ dàng phát triển quan hệ đấy.”

Phương Dạ khó chịu nói: “Cha, người nói chuyện cũng quá trực tiếp rồi, dọa Tiểu Anh sợ hãi thì làm sao bây giờ?”

Phương Vân tấm tắc khen: “Con trai không tồi nha, ngay cả Tiểu Anh cũng đã gọi rồi, nhìn là biết Tiểu Tô là con nhà gia giáo, con cũng không thể đối xử tệ bạc vứt bỏ người ta đấy.”

Sắc mặt Phương Dạ lập tức đen thui lại, lúc này đã đâu vào đâu đâu mà đã nói đến đối xử tệ bạc vứt bỏ người ta rồi.

“Cha à, có phải cha uống quá nhiều rượu rồi không?”

“Đâu có, cha mới uống có ba cốc, còn rất tỉnh táo đấy...” Phương Vân tùy tiện nói: “Tiểu Tô à, bây giờ cháu còn đến trường hay đã đi làm rồi?”

Tô Diệu Anh thật thà nói: “Cháu đã tự mình mở một quán bar ở Hoa Hải ạ.”

Một tên trưởng bối chi dưới líu lưỡi nói: “Mở một quán bar ở Hoa Hải? Vậy phải đầu tư rất nhiều tiền phải không?”

“Cũng bình thường ạ, chưa đến ba nghìn vạn ạ.”

“Ba... ba nghìn vạn?”

Ngoại trừ Phương Dạ, những người khác nghe xong đều choáng váng.

Lương trung bình ở huyện Lê còn chưa đến ba nghìn, chứ đừng nói đến ba nghìn vạn, ba trăm vạn đã là con số không thể tượng tượng đối với bọn họ rồi.

Tô Diệu Anh khiêm tốn nói: “À, chủ yếu là đất có hơi đắt một chút...”

Khi mọi người đang trò chuyện rất “vui vẻ” thì một tên quản gia đi đến, cung kính nói với Tô Diệu Anh: “Cô Tô, cậu Phương Hằng để tôi đến mời cô về vị trí của mình.”

“Không cần, tôi đã có chỗ ngồi rồi.” Tô Diệu Anh thản nhiên nói: “Ông trở về nói với anh ấy một tiếng, Tôi ngồi đây là được rồi, không làm phiền anh ấy.”

“Được rồi...”

Quản gia bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đám người Phương Vân, ngoan ngoãn quay trở về.

Sau khi nghe quản gia trả lời, trên trán Phương Hằng nổi gân xanh, hiển nhiên là anh ta đã vô cùng tức giận.

Trưởng họ Phương nghi ngờ nói: “Con trai, tại sao cô Tô lại không qua đây?”

Phương Hằng tức giận nói: “Còn không phải là do tên vô lại Phương Dạ kia sao?”

Trưởng họ Phương càng thấy khó hiểu: “Ý con nói là con trai Phương Vân – Phương Dạ hả?”

“Không phải nó thì còn ai vào đây nữa, nếu không phải nó chen chân vào thì làm sao cô Tô có thể đối xử với con xa cách như vậy?”

“Nó chỉ là một tên oắt con nghèo hèn mà thôi, làm sao có thể quen biết với cô Tô chứ?”

“Cha quên rồi sao, không phải nó thi đỗ đại học Hoa Hải sao? Cô Tô mở một quán bar ở Hoa Hải, hai người đó quen biết cũng là chuyện bình thường.”

“Thì ra là vậy, tên nhãi Phương Dạ này cũng hơi quá đáng, lại dám cướp bạn gái của con, bây giờ cha sẽ gọi Phương Vân vào dạy dỗ một trận, cho ông ta biết cái gì gọi là quốc có quốc pháp, gia có gia quy.”

“Cha, việc này nếu để cô Tô biết thì sẽ biến khéo thành vụng mất.” Phương Hằng vội vàng ngăn ông ta lại: “Bây giờ hợp đồng của chúng ta và tập đoàn Tô thị vẫn còn trong giai đoạn bàn bạc, nếu vào lúc này chọc cô ấy tức giận thì có khác nào tự chui đầu vào rọ đâu.”

“Vậy phải làm thế nào?” Trưởng họ Phương tức giận nói: “Chẳng lẽ con nuốt được cơn giận này à, chắp hai tay đưa cô Tô cho nó sao?”

Phương Hằng thản nhiên nói: “Cha yên tâm, con đã nghĩ ra cách dạy cho nó một bài học rồi, cha cứ chờ mà xem.”

Sau khi tiệc rượu kết thúc, ở trên bãi cỏ trước nhà thờ tổ chiêng trống rộn rã, cờ màu tung bay, hóa ra là chung kết cuộc thi đấu bò tót sắp bắt đầu.

Đấu bò tót là tiết mục biểu diễn truyền thống trong lễ cúng tổ tiên của nhà họ Phương, bình thường sẽ chọn một người đàn ông to khỏe trong đám hậu bối làm đấu sĩ đấu bò, trận đấu bò tót bình thường đôi khi có thể chọn mấy con bò tót ngoan hiền một chút.

Biểu diễn bắt đầu, đấu sĩ đấu bò sẽ lấy áo choàng màu tím lên sân khấu, sau khi bò tót được khiêng tới đấu trường, đấu sĩ sẽ bỏ áo choàng ra và bắt đầu khiêu khích bò tót, khiến nó tức giận sau đó di chuyển để nghênh đón. Sau đó thuận thế bắt lấy cặp sừng của nó chiến đấu cho đến khi nó bị té ngã trên mặt đất mới được coi là chiến thắng. Nói chung nó cũng không khác trận đấu bò tót tót ở Phương tây là mấy, chỉ là không máu me như bên đó mà thôi...