Siêu Cấp Shipper

Chương 94: Gặp lại Tô Diệu Anh




Sắp đến năm rưỡi sáng, ngã ba đường xe cộ qua lại càng lúc càng đông, một chiếc xe Land Cruiser màu trắng từ xa chạy đến.

"Tại sao cha lại đồng ý cho chú hai đi cùng, chẳng may gặp phải Phương Dạ thì chả xấu hổ lắm à?" Phương Đường không vừa lòng nói.

"Ôi, chú hai của con đã nhờ vả cha rất nhiều lần, hết cách rồi." Bác cả thở dài: "Nhưng mà con cứ yên tâm, cha đã hỏi rồi, Phương Dạ không trở về đâu."

"Không trở về? Không phải là... chết rồi chứ?" Phương Đường nhớ tới chuyện lần trước xảy ra ở Hoa Hải, bất giác rùng mình một cái.

Bác cả nói: "Không chết, chú hai của con nói chẳng qua là nó quên mất ngày lễ giỗ tổ, cho nên hôm nay mới gấp gáp trở về."

Phương Đường bắt đầu có chút lo lắng: "Vậy nếu như anh ấy trở về xong rồi nói ra chuyện của Dung Dung thì làm sao bây giờ?"

Bác cả không để tâm nói: "Thế thì cũng phải có người tin mới được chứ, nó không có bằng chứng, chúng ta cứ khẳng định nó nói dối là được rồi!"

Phương Đường nghĩ cũng thấy đúng, rốt cuộc mới yên lòng.

"Con trai, bác cả của con đến rồi kìa!" Nhìn thấy chiếc xe Land Cruiser tới gần, Phương Vân ném điếu thuốc đang hút dở đi, đứng lên.

Phương Dạ ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là một chiếc xe SUV màu trắng, đang đi thẳng về phía này, với thị lực hơn người của anh, từ vị trí này đã có thể nhìn thấy bác cả ngồi ở ghế lái và cậu em họ.

Đàn bà con gái chi dưới không được tham gia giỗ tổ, cho nên mẹ và bác gái đều không đến.

Phương Vân sợ anh cả không nhìn thấy mình, giang hai cánh tay ra sức vẫy, chiếc xe Land Cruiser chẳng mấy chốc đã đi đến gần đó.

"Cha, không phải cha bảo là có một mình chú hai à, thế sao bên cạnh chú ấy còn có ai kia kìa?"

"Hả?" Bác cả cũng không hiểu gì cả, bởi vì còn cách xa một quãng, cộng thêm sắc trời còn âm u, hai người không nhìn rõ được rốt cuộc người đó là ai.

Bác cả quyết định bật đèn pha lên, hai chùm ánh sáng trắng cực chói mắt chiếu thẳng vào người hai cha con Phương Vân.

Phương Đường mặt mũi tối sầm lại: "Không ổn, người đó là Phương Dạ!"

"Á đệt!"

Bác cả phản ứng cực nhanh, lập tức giảm tốc và điên cuồng đánh tay lái.

Phương Vân trơ mắt đứng nhìn chiếc xe Land Cruiser được điều khiển một cách vụng về và khó coi, quay đầu lại rồi nhanh chóng đi mất, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu...

"Khụ, khụ, khụ, khụ!"

Hai cha con bị bụi đất do bánh xe cuốn lên làm cho ho khan dữ dội, không thể lập tức mở mắt ra được.

Phương Dạ suýt nữa thì chửi ầm lên: "Cha nói xem bác cả làm vậy là có ý gì?"

Phương Vân cũng vô cùng phiền muộn: "Cha nào biết được bác ấy là có ý gì, rõ ràng là đã nhìn thấy chúng ta mà!"

"Nhìn thấy chúng ta?" Trong lòng Phương Dạ khẽ động, đã hiểu ra mấy phần: "Cha, hôm qua lúc cha nhờ bác cả cho đi cùng, có phải cha nói là hôm nay con mới có thể trở về phải không?"

Phương Vân gật đầu: "Bác ấy hỏi đến thì đương nhiên cha phải nói cho bác ấy biết, bây giờ thêm con nữa cũng có sao đâu, xe còn thừa đầy ghế trống mà."

Phương Dạ cười lạnh nói: "Xe còn chỗ ngồi nhưng bác cả và em họ cơ bản là không muốn gặp con!"

"Hả, tại sao lại thế?"

"Cha à, con nói chuyện này cha đừng có giật mình, lần trước cả nhà bác cả đã đi Hoa Hải gặp thông gia không phải à…"

Phương Dạ tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra hết một lượt, đương nhiên, chuyện chính mình ở đằng sau đánh vệ sĩ của Tần Vũ thì không cần nói ra.

Phương Vân sau khi nghe xong cảm thấy ngơ ngẩn hết cả người: "Con trai, con có đang chém gió không thế, Phương Đường thật sự có một đứa bạn gái như thế sao? Bác cả và bác gái của con thế mà lại không tức điên hả?"

"Có chứ, sao lại không tức được, lúc ấy đã sắp đánh nhau đến nơi rồi, may là con dùng hết sức bình sinh mới khuyên nhủ được, ai ngờ cả nhà bác cả thế mà lại vụng trộm trốn về trước, để con ở lại khách sạn một mình." Phương Dạ tức giận phừng phừng nói: "Phương Đường còn nợ con gái nhà người ta mấy trăm vạn đó, toàn bộ diễn biến như thế nào con đều tận mắt nhìn thấy, cha nói xem, bây giờ bác cả mà gặp con thì có thể bình thản được không?"

Nghe con trai kể lại sinh động y như thật, Phương Vân gần như bị thuyết phục, ông ấy gật đầu nói: "Chuyện Phương Đường ở nhà đầu tư cổ phiếu, cha cũng nghe bác cả của con nói qua rồi, nhưng mà việc này đúng là không thể tưởng tượng nổi, nếu bị lộ ra thì sẽ làm cho bác cả của con cực kì xấu hổ, tốt nhất là con nên quên chuyện này đi, kẻo sau này không còn làm thân thích được nữa!"

Phương Dạ cười khổ nói: "Cha thấy con giống người ngồi lê mách lẻo lắm hay sao, việc này con chỉ nói cho một mình cha biết, mẹ còn chưa biết đâu!"

Phương Vân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, việc này mà để cho mẹ con biết được, sợ lại như con thiêu thân lao vào đống lửa, người bà ấy không ưa nhất chính là nhà bác cả của con mà."

"Cha, trước tiên đừng nói đến chuyện không hay ho của nhà bác cả nữa, bây giờ cha con ta làm thế nào đây, đi nhà thờ tổ bằng cách nào bây giờ?"

"Đi lên phía trước một đoạn có trạm xe buýt, giờ này chắc là vừa kịp bắt chuyến xe đầu tiên, chúng ta đi xe đó vậy."

"Vâng."

Chờ đợi bao nhiêu lâu, kết quả cuối cùng vẫn là phải ngồi xe buýt, Phương Dạ cảm thấy bó tay thật sự, cả nhà bác cả đúng là hiếm có, quả nhiên là đã hố người khác là hố đến tận cùng luôn. Sau này tốt nhất nên hạn chế liên lạc, người không thể trêu vào, thì mình còn có thể tránh đi mà, không phải sao?

"Đúng rồi!" Phương Vân đột nhiên nhớ ra gì đó: "Lúc nãy con nói Phương Đường đầu tư cổ phiếu nợ con gái nhà người ta mấy trăm vạn, rốt cuộc là có phải không?"

"Chính xác một trăm phần trăm!"

"Vậy bác cả của con lấy đâu ra tiền mà đổi chiếc xe mới chục vạn?"

"Hẳn là nhà bác cả đã…"

Hai cha con nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng đã có đáp án.

Trong lúc hai người đang chờ bắt xe, một chiếc xe Cayenne màu vàng sâm banh chạy ngang qua trạm xe buýt, lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi cả người mặc toàn đồ hiệu, đang chuyện trò vui vẻ với một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế lái phụ bên cạnh, Phương Dạ vừa nhìn thấy đã sửng sốt.

Đây chẳng phải là Tô Diệu Anh hôm qua mới gặp còn gì, tại sao cô ta lại ở chỗ này?

Phương Vân đưa mắt dõi theo chiếc xe Cayenne đi lướt qua, xúc động nói: "Con thấy chưa, dòng họ Phương chúng ta ở huyện Lê cũng được coi là một dòng họ lớn, người lái chiếc Porsche đó chính là con trai cả của trưởng họ, tên là Phương Hằng, nghe nói đã thành lập được mấy công ty gia đình rồi. Cậu ta chỉ lớn hơn con có một tuổi mà thôi, bây giờ còn đưa bạn gái xinh đẹp như vậy trở về tham gia lễ giỗ tổ, thật là làm rạng rỡ tổ tiên. Sau này con đi theo người ta học hỏi một chút đi, chỉ cần con bằng được một phần trăm của người ta, thì cha đã cám ơn trời đất rồi!"

Phương Dạ không còn lời nào để nói, đành phải gật đầu: "Cha yên tâm, con sẽ cố gắng."

Đến lúc hai cha con ngồi xe buýt về được đến đất tổ, trời đã sáng hẳn rồi.

Theo quy định của các cụ tổ tiên để lại, lúc tổ chức lễ giỗ tổ, tất cả những người trẻ thuộc chi dưới đều phải đóng góp công sức, nghe theo người quản lý thống nhất điều hành. Bởi vì đến hơi muộn cho nên Phương Dạ còn không kịp uống ngụm nước nào đã bị quản lý sắp xếp cho làm việc vặt trong nhà bếp.

Phương Vân tuy là chi dưới nhưng là bậc cha chú cho nên ngược lại có thể ngồi ở bên ngoài nhà thờ tổ uống trà, cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm. Còn bên trong nhà thờ tổ là chỗ dành cho các bậc bề trên thuộc chi trên, trà ngon, điểm tâm, rượu, thuốc lá cái gì cũng có, còn được cả những cô gái trẻ tuổi chưa lập gia đình trong dòng họ phục vụ, quả là ưu đãi khác nhau một trời một vực.

Do hoàn cảnh gia đình bác cả khá tốt, nên cũng được cho phép vào ngồi trong nhà thờ tổ, còn Phương Đường thì đương nhiên là được ưu ái không phải đi làm việc vặt.

Ở đâu thì theo đó, Phương Dạ vừa đến nhà bếp đã lập tức xắn tay áo lên, mặc tạp dề vào, bận rộn túi bụi cùng làm việc với những người trẻ tuổi thuộc chi dưới khác.

Nhà bếp phía sau nhà thờ tổ vẫn còn dùng bếp lò kiểu cũ, quản lý thấy Phương Dạ ngoan ngoãn, trực tiếp sắp xếp cho anh làm việc nhóm lửa.

So sánh với những người khác, công việc này cũng coi như là tương đối nhẹ nhàng, chỉ là hơi nóng một tí mà thôi.

Trong lúc anh đang tập trung làm việc quên trời quên đất, một người đàn ông với dáng vẻ côn đồ đi vào sau bếp.

"Chà, đây không phải là sinh viên giỏi của họ Phương chúng ta sao?