Siêu Cấp Shipper

Chương 89: Thật ngại quá, tôi phun nhầm rồi




Ngày hôm sau, khi đi làm vào buổi trưa, Phương Dạ nhận được một đơn hàng, trên đó ghi địa chỉ là bãi đậu xe của Toà nhà Quốc tế Hào Nguyên.

“Không phải chứ, khách ở xa vậy sao?”

Phương Dạ không nhịn được mà hơi líu lưỡi. Hào Nguyên cách đây ít nhất hai mươi km, nếu thật sự đạp xe điện qua đó thì chắc trà sữa cũng lạnh hết rồi.

Hạ Vi cũng cảm thấy hơi xa, chị ấy thử hỏi: “Hay là tôi huỷ đơn hàng này nhé?”

Phương Dạ phất phất tay nói: “Vậy thì không cần, may mà hôm nay em có lái chiếc Poison đến đây.”

Hạ Vi đột nhiên vui vẻ: “Thằng nhóc cậu thật sự lái xe thể thao đi giao hàng sao, mấy chục ly trà sữa đó đủ tiền xăng cho cậu sao?”

“Chị Vi, thực ra đối với em, tiền chỉ là một con số mà thôi.” Phương Dạ nghiêm túc nói lại những lời hoa mỹ anh từng nghe thấy: “Thứ em quan tâm không phải là có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mà là trong quá trình giao hàng có thể gặp được người hay vật khiến em thấy hứng thú hay không. Những việc đó có thể giúp kinh nghiệm và cuộc sống của em phong phú hơn, khiến tâm trí của em được thăng hoa!”

Trong lòng anh âm thầm bổ sung thêm một câu: Đương nhiên, có thể có được phần thưởng đặc biệt là việc tốt nhất…

“Ít nói dông nói dài đi, đi sớm về sớm.” Hạ Vi nghe thấy, không nhịn được cười, lấy đồ ăn đã được đóng gói xong nhét vào ngực anh.

“Được rồi, mau đi đi!”

Mười lăm phút sau, cuối cùng Phương Dạ cũng đến bãi đậu xe của Quốc tế Hào Nguyên, nhưng bên trong lại không có một bóng người.

Sau khi điện thoại thông, bên kia truyền đến một giọng nói yểu điệu: “Alo, tìm ai đấy?”

“Xin chào người đẹp, hàng của cô đã được giao đến rồi, nhưng tôi không thấy cô ở đâu cả.”

“Nhanh như vậy đã đến rồi sao? Anh đợi tôi một chút, tôi sẽ xuống ngay.”

“Được.”

Sau khi Phương Dạ cúp điện thoại, anh đậu chiếc Poison vào một chỗ đậu xe bên cạnh, sau đó cầm túi đồ đứng ở một bên đợi.

Không bao lâu sau, một chiếc xe điện nhỏ lảo đảo dừng lại bên cạnh anh.

Áo khoác vàng, nón bảo hiểm, thì ra là một anh chàng shipper Mỹ Đoàn.

“Người anh em, có thể trông xe giúp tôi một lúc không? Tôi quay lại nhanh lắm.”

Phương Dạ gật gật đầu: “Được, anh đi đi, tôi trông xe giúp anh.”

“Cảm ơn anh nhiều!” Chàng trai Mỹ Đoàn vừa nói vừa lấy khoá chống trộm ra khoá bánh xe lại.

Ngoại trừ đề phòng ăn trộm, thì còn có thể đề phòng Phương Dạ.

Đầu năm nay biết người biết mặt không biết tâm, đề phòng một chút vẫn tốt hơn, dù sao trên mặt Phương Dạ cũng đâu có khắc hai chữ người tốt.

Chàng trai vừa đi không bao lâu, khách hàng nữ đã đến nhận đồ. Cô ta mặc váy trắng, mang giày cao gót và mắt kính đen, trên bả vai còn đeo một túi xách LV, vẻ ngoài vô cùng thời trang, nhưng trông có vẻ hơi lạnh lùng, bộ dạng kiêu căng ngạo mạn.

“Xin chào, hàng của cô đây.”

“Ừm.”

Cô gái đang định nhận lấy thì thấy một chiếc BMW Z4 màu đỏ từ từ chạy vào bãi đậu xe. Hai người nhìn thấy rõ ràng, hai bên chiếc xe bị phun hai chữ thằng tồi to bằng sơn trắng!

Trong lòng Phương Dạ thầm vui vẻ, không ngờ Hạ Vi đã tiên tri đúng, nhưng may mà không ứng nghiệm trên chiếc Poison của anh.

Anh không hề nhìn thấy mặt của cô gái bên cạnh đã hoàn toàn đen lại…

Liên Trạm dừng xe xong thì nhìn thấy một ly trà sữa nóng hôi hổi bay đến, đập lên kính chắn gió bộp một tiếng, trà sữa và thạch trái cây bên trong rơi ra khắp nơi, khiến anh ta giật mình một cái!

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Dạ mới biết túi hàng trong tay anh đã không còn nữa.

“Tên khốn nào giở trò vậy…” Liên Trạm đang muốn mở miệng mắng thì nhìn thấy bạn gái của mình, Trịnh Gia Kỳ đang hùng hổ đi qua, trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy không hay.

“Xuống đây cho bà!” Trịnh Gia Kỳ vỗ mạnh lên cửa xe: “Anh hãy giải thích cho rõ ràng, rốt cuộc là con yêu tinh nào đã phun chữ lên xe?”

Liên Trạm sợ cô ta đá cửa xe, anh ta mau chóng xuống xe.

“Cục cưng, em hãy nghe anh giải thích, anh thật sự không biết chữ đó là do tên khốn nào hại anh!”

“Anh đừng tưởng tôi dễ dỗ như vậy. Cả Hoa Hải nhiều xe như vậy, tại sao người ta cứ phải phun lên xe của anh?” Trịnh Gia Kỳ tức giận nói: “Còn nữa, không phải lúc trước anh vẫn luôn gọi tôi là Kỳ Kỳ sao? Tại sao bây giờ lại đổi thành cục cưng rồi?”

“À, chuyện này…” Trán Liên Trạm chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh: “Anh cảm thấy Kỳ Kỳ không đủ thân mật, nên mới đổi một chút…”

“Không đủ thân mật? Tôi thấy anh thân mật với con yêu tinh đó quá rồi, nên mới nhất thời quen miệng đúng không?” Trịnh Gia Kỳ cười lạnh nói: “Hôm qua tôi gọi cho anh, nhưng điện thoại của anh cứ tắt máy, có phải là anh đã dây dưa triền miên với cô ta cả một đêm không?”

Liên Trạm oan ức nói: “Làm gì có, hôm qua anh uống say thôi.”

“Uống say?” Trịnh Gia Kỳ cởi cổ áo anh ta ra, mấy vết đỏ sậm lập tức lộ ra.

“Anh giải thích thử xem, mấy vết đỏ này từ đâu ra?”

Liên Trạm không hiểu gì mà soi gương chiếu hậu một cái, đột nhiên tức đến chửi ầm lên: “Mẹ nó, rõ ràng đã bảo cô ta đừng high như vậy, thế mà lại dám để lại nhiều vết đỏ như vậy trên người ông…”

Mắng một lúc, cuối cùng anh ta cũng phản ứng lại.

Trịnh Gia Kỳ vẫn còn đứng ở bên cạnh đấy!

“Tên họ Liên anh thật giỏi, cuộc sống về đêm phong phú quá nhỉ? Người để lại vết đỏ và người phun sơn lên xe chắc không phải là cùng một người đúng không?”

“Cục cưng… À không, Kỳ Kỳ, em hãy nghe anh giải thích đã!”

“Anh còn dám ngụy biện? Xem coi hôm nay tôi có đánh chết anh không!”

Trịnh Gia Kỳ tức giận đến bùng nổ, cởi chiếc giày cao gót muốn đập lên mặt bạn trai.

Liên Trạm bị dọa đến hồn bay phách tán, gót giày của cô ta vừa mảnh vừa nhọn, nếu thật sự đánh lên mặt thì không phải anh ta sẽ thành mặt lỗ sao?

“Kỳ Kỳ, em tha cho anh đi, ở… ở đây còn có người ngoài đấy!”

Hửm?

Cuối cùng Trịnh Gia Kỳ mới nhớ ra còn có anh chàng shipper ở đây. Cô ta quay đầu nhìn một cái, thấy Phương Dạ đang nghiêng người dựa lên xe điện hứng thú nhìn qua bên này, nếu trong tay có hạt dưa thì càng tốt hơn…

Thấy bộ dạng nhàn nhã của Phương Dạ, cô ta đột nhiên tức đến không đánh nữa: “Tên shipper kia, sao anh còn chưa đi?”

“Thật ngại quá, tôi tạm thời còn chưa đi được.” Phương Dạ lười biếng nói: “Các người tiếp tục đi, cứ xem như tôi không tồn tại là được.”

Nhìn thấy nụ cười hờ hững trên mặt Phương Dạ, Trịnh Gia Kỳ cảm thấy anh đang cười nhạo cô ta!

“Cậu không nghe hiểu tiếng người à? Bạn gái tôi bảo cậu cút đấy!”

Thấy mục tiêu ghét bỏ của bạn gái đã dời đi, Liên Trạm bất giác thầm thấy vui mừng.

Lúc này, Phương Dạ thấy không vui: “Hình như bãi đậu xe này không phải của nhà anh, tôi thích đứng đây xem chó đánh nhau thì liên quan gì đến anh chứ?”

“Anh… anh mắng ai là chó?” Lần này, Trịnh Gia Kỳ thật sự tức giận rồi.

“Ai trả lời thì người đó là chó!”

“Hừ! Thằng nhóc thối như cậu còn dám cãi lại?” Liên Trạm cười lạnh nói: “Một tên shipper như cậu chắc là không có cô gái nào nhìn trúng đâu nhỉ?”

Trịnh Gia Kỳ cũng bắt đầu chặt chém: “Cho dù có thì chắc cũng chỉ là mấy người xấu xí, shipper thì có thể có tiền đồ gì chứ!”

Hả? Hai người này xem ra đều là hàng cực phẩm, nhanh như vậy đã cùng nhau đối phó người ngoài rồi?

Phương Dạ không để ý nói: “Làm shipper có gì không tốt chứ? Ít nhất sẽ không trở thành thằng tồi, sau đó bị người ta phun sơn lung tung.”

Liên Trạm tỏ vẻ khinh thường: “Hừ hừ hừ, tôi thấy bây giờ cậu đang vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị đúng không? Cậu tưởng ai cũng có thể làm thằng tồi à?”

Trịnh Gia Kỳ cười lạnh nói: “Anh đến tư cách làm thằng tồi cũng không có, trên đời này làm gì có cô gái nào phun chữ lên xe điện chứ?”

“Trừ khi cô gái đó bị mù!”

“Ha ha ha ha ha!”

Hai người cùng phá lên cười.

Lúc Phương Dạ định nói lại, một bóng dáng mềm mại mặc đồng phục học sinh cấp ba đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh.

“Là anh?”

“Là cô?”

Phương Dạ và Tô Thiển Y cùng ngây ra.

Còn tiếng cười của Liên Trạm và Trịnh Gia Kỳ cũng im bặt, bọn họ không hiểu tại sao Phương Dạ lại quen cô học sinh cấp ba xinh đẹp này.

Hai người đều có mắt nhìn, đương nhiên có thể nhìn ra váy đồng phục trên người Tô Thiện Y rất có giá trị, mà chiếc đồng hồ màu trắng hình đầu lâu lại càng mắc đến dọa người.

Đây là đồng hồ đeo tay kiểu nữ làm từ gốm trắng RM07 của Richard Miller, nếu như là hàng thật thì trị giá ít nhất cũng phải sáu trăm vạn trở lên, có thể mua tận mấy chiếc Z4!

Tô Thiện Y ngây người nửa giây, rồi nhanh chóng hoàn hồn.

“Cái thằng tồi này, cuối cùng cũng gặp được rồi!”

Cô ta nhanh chóng lấy một chai sơn phun nhỏ từ trong túi xách ra, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, soạt soạt soạt phun lên chiếc xe điện nhỏ hai chữ thằng tồi thật to…

“Cô… cô đang làm gì vậy!” Phương Dạ hỏi.

“Làm gì à? Đương nhiên là dán nhãn cho anh rồi!” Tô Thiện Y đắc ý vung vẩy chai sơn: “Từ ngày bị anh từ chối, tôi đã luôn chuẩn bị sẵn rồi, cuối cùng hôm nay cũng có chỗ dùng!”

WTF?

Thế mà thằng nhóc này lại từ chối một cô nàng giàu có xinh đẹp thế này?

Liên Trạm và Trịnh Gia Kỳ đột nhiên cảm thấy vui vẻ khi người khác gặp hoạ…

Vào lúc bọn họ đang nghi ngờ cuộc sống, Phương Dạ đột nhiên cười ha ha một tiếng.

Tô Thiện Y nghi ngờ hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Tôi cười cô phun sai chỗ rồi.” Phương Dạ chỉ chiếc xe điện nhỏ đáng thương, nói: “Đây không phải là xe của tôi.”

??

Nhìn thấy ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác của Phương Dạ, lần này đến lượt Tô Thiện Y bị dọa đến ngây người.

Trong lòng cô ta có một vạn con ngựa chạy qua, lúc thì xếp thành hình chữ S, lúc thì xếp thành hình chữ B.

Mẹ nó, không phải xe anh thì anh dựa lên làm gì?

Sao lúc tôi phun anh không nói sớm!