Siêu Cấp Shipper

Chương 88: Cô nhìn tôi giống thằng khùng lắm sao?




Ba người đầy đủ vũ trang cuối cùng cũng tìm thấy Willa ở bên bờ, cô ta đang ở một ngôi nhà gần đó thu thập không ít trang bị cơ bản.

Cùng với sự thu hẹp của vòng bo, không ít đội đã bắt đầu chạm trán với nhau, bởi vì là vòng đấu loại, nên mọi người đều chơi rất thận trọng, cố gắng tránh giảm quân số. Còn Phương Dạ thì hoàn toàn không lo lắng điều đó, một mình lái chiếc mô tô hai bánh bắt đầu đi săn bắn, chỗ nào có tiếng súng thì lao vào chỗ đó. Và ba người bọn Ôn Hinh thì lái xe Uaz đi phía sau.

Đội gặp phải Phương Dạ thấy anh kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể kiềm chế được, trực tiếp chào hỏi bằng mấy viên đạn.

Tuy nhiên, kỹ năng lái xe của Phương Dạ vô cùng cao siêu, di chuyển vị trí cũng rất giỏi, đạn cứ bắn là trượt. Và đến khi anh tìm một công sự che chắn để dừng xe, thì lúc diệt vong của tiểu đội đó sắp đến rồi…

Lúc đến vòng chung kết, Phương Dạ đã giành được 27 kills, Ôn Hinh 1 kill còn Thẩm Nghiên Nhi và Willa không có cơ hội để bắn.

Mỗi lần sau khi giết một đội, hai người họ là người nhặt trang bị tích cực nhất, giải thích chính xác cho cái gì gọi là làm gì cũng không được, nhưng lượm hòm là số một…

Những tiểu đội khác không ngờ ở vòng loại nhỏ nhoi lại xuất hiện một người đáng hận như này, gần như một nửa số tiểu đội đều bị cùng một người gi ết chết, có cần trâu bò thế không?

Mỗi một người chơi bị gi ết chết dù ít dù nhiều sẽ có chút nghi ngờ, dù sao thì kĩ năng bắn súng của Phương Dạ thực sự rất đáng sợ, hều hết mọi người đều tin chắc đây là hack, và đã gửi yêu cầu kiểm tra lên tổ trọng tài. Nhưng đáng tiếc kết quả đều giống nhau.

Sáu trọng tài chuyên trách không hề phát hiện thất bất kì mánh khóe gian lận nào của Phương Dạ, vì vậy quyết định kill có hiệu lực!

Vòng bo thứ năm sắp sửa co lại, Phương Dạ chuẩn bị tấn công một tòa nhà bên đường, và bên trong thì chỉ còn hai người đang canh giữ.

Bởi vì bọn Phương Dạ lái xe một cách khoa trương để tiếp cận cho nên hai người đó không dám tấn công chính diện, chỉ có thể canh giữ lối vào tòa nhà.

“Ai có bom nổ ném đại lên tầng trên vài quả trước đi.” Phương Dạ nói.

Mặc dù kĩ năng của bản thân rất cao siêu, nhưng công nhà cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu như đối phương liều chết chặn ở lối vào tòa nhà, bản thân có khả năng sẽ bị giết sớm.

“Tôi chỉ có bom sáng thôi, được không?” Willa rụt rè hỏi.

“Được, cô cứ ném vào cái cửa sổ đó là được.”

Phương Dạ chỉ muốn quấy nhiễu đối phương một chút, sau đó nhân cơ hội lao lên phía trên, nên loại bom nào cũng không quan trọng.

Willa cầm bom sáng ném lên tầng trên, nhưng bất ngờ là bom sáng còn chưa ném vào trong thì đã bị cửa sổ dội ngược trở lại.

“Mé nó!” Phương Dạ vội vàng quay người đi, cũng coi như không bị sao, tuy nhiên Thẩm Nghiên Nhi ở phía sau đang cài bom hẹn giờ thì thảm rồi, trực tiếp bị trắng xóa màn hình.

Trong lúc hoảng hốt lo sợ, cô ấy không quan tâm đã đặt bom mấy giây, dựa vào trí nhớ thuận tay ném về phía cửa sổ.

Phương Dạ vừa quay đầu nhìn, thì thấy bom nổ đã bị cửa sổ dội ngược trở lại, lăn lộc cộc đến bên chân mình…

Đùng đoàng!

Sau khi ánh lửa lóe sáng, bốn người ngay ngắn đóng hòm.

Phương Dạ suýt chút nữa là hộc máu lên trên màn hình.

Không ngờ bản thân đi đường gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nhưng sắp đến cuối cùng lại gục ngã dưới bom nổ của chính đồng đội mình…

Sau khi hết tiếng bom nổ, hai người vốn dĩ đang run rẩy trên tầng nhìn thấy trên góc bên phải của màn hình hiện lên kills, suýt nữa cười vỡ bụng.

Tổ trọng tài luôn cặn kẽ quan sát Phương Dạ cũng không nhịn được cười, bây giờ trận đấu cũng còn không đến mười ba người, vốn dĩ cho rằng đội dị thường này thắng là chuyện như đinh đóng cột, nhưng không ngờ, vậy mà lại xảy ra chuyện thế này, quả thực là… hả lòng hả dạ!

Đối mặt với khuôn mặt áy náy, không nói nên lời của Thẩm Nghiên Nhi và Willa, Phương Dạ chỉ đành thừa nhận mình đen đủi, sau đó đưa ra một quy định.

“Sau này hai người các cô không được nhặt bom nổ, bom xăng cũng không được!”

Hai bọn họ ngoan ngoãn gật đầu.

Ôn Hinh thì không để tâm đ ến lỗi lầm lẫn này, bởi vì tổng số kills quá cao rồi, mặc dù cuối cùng không thể PUBG, nhưng tiểu đội Bách Hợp vẫn có được điểm tích lũy cao nhất trong trận đấu này, thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo, còn những đội ngoài top 4 thì hoàn toàn mất tư cách đó.

Bản đồ vòng thứ hai là Sanhok, cũng có mười lăm đội thắng cuộc tham gia.

Bởi vì vòng đấu đầu tiên đã loại hầu hết những đội chơi dở tệ, vì vậy những đội lần này cơ bản đều có chút thực lực, Ôn Hinh cũng bắt đầu có chút căng thẳng, lúc đợi máy bay, lại theo phản xạ nắm chặt lấy tay trái Phương Dạ.

“Chuyên tâm thi đấu cho tốt, sao lại sàm sỡ tôi?” Phương Dạ cố ý cau mày nói.

“Tôi là đội trưởng, muốn sàm sỡ thì sàm sỡ!” Ôn Hinh bị dáng vẻ đứng đắn của anh chọc cười.

Phương Dạ giả vờ tức giận: “Cô nói nhảm đấy à, ở đây chỉ có mình tôi là đàn ông!”

“Anh đã quên tên chiến đội chúng ta là gì rồi sao?” Sau khi Ôn Hinh nói xong, hôn chụt Willa một cái.

Willa đang ôn lại sổ ghi chép ngơ ngác không hiểu gì, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Lần này Phương Dạ không còn vui nữa: “Này, này có gì cứ trút lên người tôi đây này, đừng bắt nạt bạn bè ngoại quốc.”

Ôn Hinh nhăn mặt với anh: “Anh đừng có mơ, sắp đến lúc rồi, mau đánh dấu vị trí đi.”

“Không đánh dấu nữa, bản đồ này nhỏ như vậy, chỗ nào nhiều người nhảy xuống thì là chỗ đó.”

Ba cô gái lập tức bị dọa sợ: “Không phải chứ, anh khùng quá rồi đấy.”

Phương Dạ nghiêm mặt nói: “Mọi người nhìn tôi giống thằng khùng lắm sao?”

Ba cô gái liếc nhìn, sau đó đồng thời gật đầu: “Giống!”

“Vậy sao các cô còn hỏi? Lát nữa theo sát một chút, nếu không tôi sẽ không để lại ai cho đâu.”

“…”

Trận đấu thứ hai Phương Dạ vẫn giết rất nhiều kills như cũ, thuận lợi giành được top 1, số điểm tích lũy dị thường đã giúp bọn họ có một cách biệt lớn với đội ở vị trí số hai, nhưng ba người bọn Ôn Hinh đều đã chết ở vòng chung kết.

Trận đấu thứ ba là bản đồ sa mạc, chiến đội Bách Hợp vượt trội hơn hẳn, dễ dàng hạ gục không ít tuyển thủ chuyên nghiệp, PUBG trong trạng thái đầy đủ quân số, thẳng tiến vào chung kết với vị trí số một bảng D.

“A, cuối cùng vào chung kết rồi!” Ôn Hinh vui đến nỗi suýt nữa thì nhảy cẫng lên.

“Có tôi ở đây, vào chung kết không phải quá rõ ràng rồi sao?” Phương Dạ bĩu môi: “Tiếp theo có phải sẽ tiếp tục đấu chung kết không? Để anh đây nỗ lực cho đến phút cuối cùng giành lấy quán quân cho cô chơi.”

“Anh đừng tưởng bở, vòng chung kết là offline, phải đi đến trụ sở Vưu Ngư ở thành phố Yên tham gia trận đấu, vả lại đây là chuyện của mười ngày sau.” Ôn Hinh mỉm cười nói.

“Không phải chứ, mười ngày sau mới bắt đầu?” Phương Dạ có chút cạn lời: “Nhưng mà cũng tốt, Willa có thể quen thuộc hơn với các thao tác trong thời gian này, tiện thể live stream luôn.”

“Hôm nay tôi bắt đầu live stream rồi, hơn nữa đã có hơn một nghìn fans.” Willa mỉm cười nói: “Nhưng mà rất nhiều người đều là từ bên chỗ chị Nghiên Nhi sang đây.”

Phương Dạ gật đầu nói: “Cũng ổn mà, độ nổi tiếng thấp cũng chẳng sao, cô cứ chuyên tâm live stream, lần sau tôi sẽ đi tặng cô món quà nhỏ, bảo đảm độ hot của cô sẽ dần dần sẽ tăng lên thôi.”

“Ừ, tôi sẽ cố gắng!” Willa nắm chặt tay.

Thẩm Nghiên Nhỉ hiểu ý mỉm cười, chỉ có cô ấy mới biết món quà nhỏ mà Phương Dạ nói là gì, rốt cuộc “nhỏ” như thế nào….