Siêu Cấp Shipper

Chương 72: Chó chê mèo lắm lông




Trong bệnh viện, Mạnh Hổ tận lực khuyên bảo Hồ Phi đang băng bó vết thương cho mình: "Chú hai, sau này chú hãy đến chỗ đông người nhất có thể, đừng thường xuyên chạy đến công viên và những nơi vắng vẻ, quá nguy hiểm, mặc dù đã bị hung hăng giáo huấn một trận nhưng anh đoán lũ khốn Nhiếp Kiệt sẽ không bỏ qua đâu."

"Anh nào biết đám kia lại hèn hạ vô sỉ như vậy chứ, bọn nó lại chạy đến công viên Trường Hưng để ngăn cản anh.” Hồ Phi dứt khoát nói: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Đàm Dập Minh ngắt lời: "Mà này, bây giờ Lương Mộ Linh không phải là bạn gái của Hồng Dịch sao? Vừa rồi sao cô ấy lại bị tên mặt lừa to lớn kia ôm trong lòng? Có chuyện gì trong đó không?"

Hồ Phi nghe được câu hỏi của anh ta lập tức lên tinh thần, cảm giác vết thương trên người cũng đã hết đau, cười hì hì nói: "Việc này à, anh với Tiểu Lâm biết rõ, đáng tiếc lúc đó điều kiện không cho phép, nếu như có thể quay video được, Hồng Dịch tuyệt đối sẽ trở thành một nhân vật nổi tiếng nha."

Anh ta chăm chú mô tả chi tiết những gì xảy ra vừa rồi.

Sau khi nghe họ nói, Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh suýt cười ra nước mắt mà Ôn Hinh lại cảm thấy ấm ức, tức giận vô cùng.

Vẻ mặt của Phương Dạ có chút kỳ quái. "Vậy, nếu tối nay chúng ta không vội vàng chạy tới, Hồng Dịch đội bị cắm sừng chắc rồi?"

“Không phải đâu!” Hồ Phi vỗ đùi: “Chú không nhìn thấy lúc đó sắc mặt tên kia xấu xí như nào đâu, thật vô cùng thú vị!"

Đàm Dập Minh vỗ vỗ: "Nếu như chúng ta không đến chẳng lẽ sừng trên đầu chú có thể bớt đi sao? Chẳng phải chó chê mèo lắm lông à?

"Ư..."

Câu nói này trực tiếp khiến Hồ Phi nghẹn họng không nói nên lời.

Viên Lâm cũng sợ hãi một hồi, nếu Phương Dạ không xuất hiện, cô nhất định sẽ khó tránh khỏi chuyện xấu kia!

Sau khi bị Miêu Ca làm nhục, cuộc sống sau này của cô chắc chắn sẽ đen tối, sống không bằng chết...

Cô ấm ức nói: "Phương Dạ, những người không biết điểm dừng như Miêu Ca thật sự quá nguy hiểm, chúng ta phải nghĩ cách diệt trừ hắn, nếu không sau này nhất định sẽ có thêm nạn nhân mới!”

“Chỉ trách tôi vừa nãy nhẹ tay với anh ta quá.” Phương Dạ khẽ cười: “Nhưng cô không cần lo lắng, tôi đã nhờ một người bạn xử lý anh ta rồi.”

Viên Lâm tò mò hỏi: “Bạn nào?”

“Đương nhiên đó là một... bạn tình nữ!” Phương Dạ cố ý kéo dài giọng điệu.

"Kinh tởm…"

Nói chuyện điện thoại xong không bao lâu, Từ Lệ hùng hùng hổ hổ xuất hiện.

Một bộ cảnh phục anh dũng, một khuôn mặt thanh tú xinh xắn, cặp đùi thẳng tắp thon thả, tất cả đều thu hút sự chú ý của hầu hết đàn ông trong phòng cấp cứu.

Vì mất tập trung, một nam y tá đã vô tình đâm kim tiêm vào đùi bệnh nhân, bệnh nhân vẫn chăm chú nhìn Từ Lệ mà không hề hay biết mình bị đâm nhầm chỗ...

Đàm Dập Minh mặt mũi tràn đầy hâm mộ nói: "Người phụ nữ này thật xinh đẹp nha, khí chất cũng không tệ, Phương Dạ, phạm vi nghiệp vụ của chú cũng quá rộng đi thôi, thế mà còn phát triển đến cảnh sát luôn rồi."

Phương Dạ che mặt nói: "Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, chú đừng nghĩ lung tung!"

Ôn Hinh tự hỏi: "Anh đang nói cái gì vậy, không phải Phương Dạ đang giao đồ ăn sao? Anh ấy còn kinh doanh gì?"

Đàm Dập Minh giải thích: "Không phải giống như cô… ưm!"

Phương Dạ nhanh chóng che miệng.

Bạn cùng phòng đùa giỡn cũng được. Những loại chuyện này không thể lan truyền khắp nơi. Bằng không, cô gái nhỏ giàu có này thật sự sẽ muốn cân nhắc đến việc bao nuôi mình đấy?

Từ Lệ bước nhanh tới trước mặt mấy người, sau khi nhìn thấy Phương Dạ, trên mặt lộ rõ nụ cười vui vẻ. Ôn Hinh là một người phụ nữ nhạy cảm, cô ấy thoáng cái đã nhận ra có gì đó khác thường.

Hừm, giữa hai người này nhất định có vấn đề, còn muốn nói dối chỉ là bạn bè bình thường sao?

"Phương Dạ, anh tìm tôi có chuyện gì gấp mà phải vội vàng như vậy?"

"Có chuyện mới tìm cô, mời cô ngồi."

Từ Lệ mỉm cười, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Phương Dạ.

Trong lòng Đàm Dập Minh oán thầm một hồi, bản thân đoán không sai, người phụ nữ này quả nhiên có gì đó với chú tư, bằng không thì sao hai người lại thân thiết như vậy chứ?

Anh ta đã hẹn hò với bạn gái ba lần, nhưng chưa lần nào ngồi gần nhau như vậy cả.

"Việc là như này. Tối nay, bạn học của tôi và bạn gái của anh ấy đã bị một nhóm xã hội đen quấy rối..." Phương Dạ nói ngắn gọn vấn đề.

Từ Lệ sắc mặt có chút thất vọng: "Vậy anh định kêu tôi ghi lời khai của họ sao?"

"Không phải vậy."

Từ Lệ gật đầu: "Thôi, để tôi ghi lời khai cho cậu trước, lát nữa về đội tuần tra lập hồ sơ. Tên Miêu Ca này cũng có mấy tiền án tiền sự trong đội, cộng thêm lần này nữa thì sẽ phải đi tù ít nhất mười năm."

Phương Dạ cười nói: "Được, vậy cảm ơn cô!"

“Tôi muốn mạo muội hỏi một câu, cô em gái xinh đẹp này có phải là bạn gái của anh không?” Từ Lệ đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy!"

"Không phải."

Ôn Hinh và Phương Dạ nói gần như cùng một lúc.

"Ồ..." Từ Lệ nhìn Ôn Hinh một cái đầy ẩn ý, sau đó duỗi tay phải ra: "Làm quen với tôi nhé, tôi tên Từ Lệ, thuộc đội tuần tra thành phố, tôi và Phương Dạ là bạn tốt của nhau."

“Tôi tên là Ôn Hinh, ở nhà mở… mở một quán internet cà phê, tôi là bạn tốt của Phương Dạ!” Ôn Hinh cố ý nhấn mạnh hai từ “bạn tốt”.

"Em gái thật là đáng yêu."

Từ Lệ cười nhẹ, sau đó nói nhỏ với Phương Dạ: "Đừng quên ước định của chúng ta, thống thống khoái khoái đánh một trận ở phòng tập nhà họ Hoắc!"

Thấy tư thế của hai người mờ ám, trong lòng Ôn Hinh đột nhiên có chút không vui.

Chẳng lẽ đây là đang thị uy với cô ta sao?

Phương Dạ cười khổ nói: "Tôi không quên, gần đây có chút việc bận, khi nào có thời gian tôi nhất định sẽ tới đó."

"Được rồi, vậy tôi đi trước đây, lát nữa sẽ có đồng nghiệp tới lấy lời khai, hẹn gặp lại."

Sau khi Từ Lệ rời khỏi phòng cấp cứu, Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh vẫn nhìn thẳng vào bóng lưng của cô, có rất nhiều người hành động giống hệt họ, có người đi cùng vợ thậm chí còn bị vợ véo tai cảnh cáo.

Mạnh Hổ hâm mộ nói: "Một người phụ nữ có khiếu ăn nói, nếu không có Phương Dạ, anh nhất định sẽ theo đuổi cô ấy!"

"Thôi đi đại ca, phụ nữ như vậy chúng ta vẫn nên đừng nghĩ đến đi, chỉ có chú tư mới trị được thôi." Đàm Dập Minh ngược lại rất có ý thức biết thân biết phận: "Anh đây có Tiểu Mẫn là đủ rồi... Con mẹ nó, bây giờ mấy giờ rồi?"

Anh ta chỉ nhớ lúc này phải đón bạn gái vừa mới tan học.

Mạnh Hổ cười ha ha nói: "Thật không may, đã mười hai giờ rồi nha, chú chờ quỳ bàn giặt quần áo đi".

“Khốn kiếp, lần này thì có chuyện thật rồi!” Vẻ mặt Đàm Dập Minh đầy chua xót, vội vàng bắt taxi…