Siêu Cấp Shipper

Chương 527: Sờ thế quái nào được




Sau khi dùng cái nhíp nhét năm con chíp vào trong hộp sọ của mỗi con động vật, Pete lấy kim chỉ ra cẩn thận khâu lại sau đó tiêm cho mỗi con một mũi.

Chất lỏng màu xanh đậm được đẩy vào cơ thể động vật rồi nhanh chóng xảy ra những phản ứng bất thường, xương và cơ bắp dưới lớp lông của chúng bắt đầu vặn vẹo, dòng máu lạ màu xanh chảy ra từ mũi và miệng của chúng.

Thấy mũi tiêm đã có tác dụng, khuôn mặt thô ráp của Pete nở nụ cười, ông ta khoanh chân ngồi xuống rồi đặt một chiếc máy tính xách tay lên đùi, tiếp đó cắm một chiếc ăng ten dài vào USB và bật máy.

Sau khi khởi động xong ông ta nhấp vào một biểu tượng trên màn hình sau đó bắt đầu kiểm tra và tải chương trình, rất nhanh trên danh sách đã xuất hiện thanh tiến độ của năm con chíp sinh học.

Pete nhìn đồng hồ sau đó cười toe toét: “Thời gian vừa vặn, khách khứa chắc cũng sắp đến rồi, tiếp đây cũng nên đến lượt bảo bối của chúng ta lên sàn rồi.”

Sau khi nhấn phím enter, năm thanh tiến độ bắt đầu tiến hành đọc và lấy dữ liệu còn phản ứng của năm cái xác động vật cũng ngày càng tăng nhanh.

Lúc màn hình hiển thị quá trình tải hoàn tất năm cặp mắt đỏ tươi cũng đồng thời mở ra...

Chiếc BJ90 cứ chạy, cuối cùng chẳng nhìn thấy đường nữa, phóng tầm mắt nhìn về phía trước chỉ còn thấy bụi rậm và sườn đồi nhấp nhô, sau khi Bạch Như dừng xe lại Dương Lãng lập tức mở mắt ra.

Sau khi xuống xe, Phương Dạ nhìn thấy hai chiếc xe BJ90 đậu trong bụi rậm và đều đã được ngụy trang, nếu như đoán không nhầm thì đây chắc là xe do phân nhóm Nam Sơn mất tích và đội cứu hộ đầu tiên để lại.

“Năm cây số tiếp theo đều là đường núi, chúng ta đi thôi.”Dương Lãng lấy máy tính bảng ra xem bản đồ điện tử sau đó dẫn đầu đi về phía trước, Bạch Như vội vàng đi theo phía sau, tiếp đó là người đàn ông mặt đen Viên Mục, Phương Dạ và lão Lỗ phụ trách đi cuối cùng, hai người họ vừa đi vừa nhai socola.

Dưới bầu trời đêm sáng rực, âm thanh ở rừng núi vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng và chim chóc côn trùng không ngừng ngân vang theo bước chân của bọn họ, Phương Dạ cảm thấy buồn chán nên nhỏ giọng nói: “Lão Lỗ, rốt cuộc mấy người ở phân nhóm nào?”

Chuyện này chẳng có gì phải giấu nên lão Lỗ trả lời: “Chúng tôi là phân nhóm thành phố Phật Giang, Dương Lãng là đội trưởng, Tiểu Như là đội phó, về thành viên thì ngoài tôi và Viên Mục còn ba người nữa ở lại trực không đến.”

“Á đù, nói như vậy thì nhóm của các anh có tận bảy người, tại sao Hoa Hải chúng tôi chỉ có mỗi duy nhất hai mống chứ?” Phương Dạ nghe xong không khỏi chửi thề, thành phố Phật Giang nào có giàu có như Hoa Hải, sao lại có nhiều thành viên trong một phân nhóm như vậy, đúng là không công bằng!

Lão Lỗ cười ha ha: “Nếu có hai mống thế thì không gọi là duy nhất đâu, theo như tôi biết thì trước đây biên chế của Hoa Hải các cậu có mười một thành viên, một năm trước không biết xảy ra chuyện gì chỉ trong vòng một đêm mấy người này đều mất tích, đến tận bây giờ vẫn đang trong tình trạng sống không thấy người chết không thấy xác, trụ sở chính bất lực nên chỉ đành bảo chuyên viên Diệp lập một phân nhóm Hoa Hải mới.

“Mười một người sống sờ sờ mà mất tích toàn bộ chỉ trong một đêm sao?” Phương Dạ nghe thấy vậy cảm thấy rất nghi hoặc: “Còn có chuyện như vậy sao?”

“Đúng thế, khi đó chuyện này vô cùng ồn ào, mấy vị tổng giám đốc phó tổng giám đốc phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ém tin tức xuống.” Lão Lỗ tiếp tục nói: “Trụ sở chính vô cùng quan tâm đến phân nhóm Hoa Hải, cậu đừng nói nữa, Nhan Hồng Diệp chính là một trong những thủ lĩnh dưới trướng của chuyên viên Diệp, hội Phi Điều có tổng cộng mười ba vũ khí linh năng, cô ta có trong tay Diệt Tà -một trong những vũ khí đó, cậu nói xem có giỏi không?”

“Không phải chứ, hóa ra vũ khí linh năng lại khan hiếm như vậy sao?” Phương Dạ cươi mỉa nói:  “Chẳng trách đội trưởng coi như của báu chẳng cho tôi đụng vào.”

Lão Lỗ cười nói: “Đang nói nhảm sao, cậu chỉ là một nhân viên điều tra thực tập mà thôi, làm quái gì có tư cách mà sờ vào Diệt Tà, cho dù là phá ma nỏ cũng không được.”

“Thế còn anh thì sao?”

“Tôi cũng sờ thế quái nào được!” Lão Lỗ tự cười chế giễu nói: “Tôi đã gia nhập vào hội Phi Điều được bảy năm, cũng coi là bô lão rồi nhưng bây giờ cũng chỉ được phân một cái Trảm Nghiệp mà thôi, kém phá ma nỏ còn xa lắm.”

“Trảm Nghiệp lại là cái quái gì nữa thế? Có thể cho tôi xem được không?” Phương Dạ tò mò hỏi.

“Là cái này.” Lão Lỗ vỗ vào thắt lưng mình, ở đó treo một thanh đoản kiếm màu bạc, ngay cả bao kiếm bằng da bò cũng chỉ dài hai thước trên chuôi kiếm có khắc sáu ngôi sao màu đen, hiển nhiên là biểu tượng của hội Phi Điều.

“Thanh kiếm này có chỗ nào đặc biệt không?” Không hiểu thì hỏi đây là thói quen tốt của Phương Dạ.

“Ngoài việc nó sắc bén hơn những thanh kiếm bình thường thì miễn cưỡng có thể coi đây là một nửa vũ khí linh năng.” Lão Lỗ nói: “Nó được rèn từ quặng vàng quý hiếm, bởi vì làm từ chất liệu đặc biệt nên có thể chịu được một lượng nhỏ linh tức truyền vào từ đó giúp làm tăng sức công phá lên một mức độ khủng khiếp trong một thời gian ngắn, đương nhiên, so với vũ khí linh năng thì còn kém xa, hơn nữa rất dễ tiêu hao, một thanh Trảm Nghiệp chỉ có thể truyền tối đa chín lần.”

Phương Dạ chớp mắt hỏi: “Thế tôi có thể chạm vào nó không?”

“Đương nhiên là không được, đợi khi nào cậu trở thành thành viên chính thức thì còn được.” Lão Lỗ đắc ý nói: “Sau khi trở thành nhân viên điều tra chỉ cần cậu thành công giải quyết vụ cấp D hoặc là sáu vụ cấp E là cơ bản có thể nhận được Trảm Nghiệp rồi, cố lên chàng trai, bình thường thì tầm ba năm là có thể đạt được rồi, đương nhiên với điều kiện là cậu chưa chết.”

Phương Dạ: ...

Đang đi thì lão Lỗ đột nhiên vỗ đùi một cái: “Gay rồi, toang rồi!”

Phương Dạ khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Lão Lỗ bực bội nói: “Tôi chuẩn bị quá ít nên đã ăn hết socola rồi.”

“...” Phương Dạ còn tưởng là xảy ra chuyện gì lớn, anh bất lực nói: “Thế thì phải làm sao?”

“Không sao, tôi còn mang theo một ít bò sấy khô nổi tiếng nhất ở Nội Mông, nhai cũng vui miệng, cậu muốn thử không?”

“... Thế cho tôi một ít.”

“Ok luôn!” Lão Lỗ mở khóa kéo balo lấy ra một túi lớn đầy thịt bò khô đưa cho Phương Dạ, xem ra ít nhất cũng phải nặng nửa cân đến một cân!

Phương Dạ dở khóc dở cười, sao bản tính ham ăn của lão Lỗ lại giống hệt với Di Lặc vậy chứ?