Siêu Cấp Shipper

Chương 498: Gọi là nỏ phá sản thì đúng hơn




“Xin đấy, người ta đã giết đến tận đây rồi mà mấy người vẫn còn suy nghĩ có phải tin đồn không sao?” Phương Dạ thực sự bất lực: “Lúc nãy, chẳng lẽ kẻ dọa mấy người sợ phải trốn vào trong mật thất không phải là mèo mặt người sao?”

Hổ gia chế nhạo nói: “Anh bạn nói đúng, đúng là có một con mèo lớn nhưng lúc nãy ánh sáng trong hành lang rất tốt nên chúng tôi không nhìn rõ nó có phải mặt người hay là không.”

Phương Dạ liếc nhìn ông ta: “Chẳng lẽ ông là Hồ Kiến Nhân?”

Hổ gia gật đầu: “Không sai, chính là tôi.”

Phương Dạ hào hứng nói: “Cái tên này rất thú vị, có thể hỏi chút không, tổ tiên của ông có phải là Hồ Kiến không?”

Từ sau khi biết cái tên này anh luôn muốn hỏi trực tiếp nguồn gốc bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

Mặc dù Hổ gia nghe không hiểu lắm nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không phải, tổ tiên của tôi là Hà Bắc.”

“Hà Bắc? Vậy tại sao bố ông lại muốn đặt cho ông cái tên này, hoàn toàn chẳng khoa học...”

“Khụ khụ khụ!” Hồng Diệp cuối cùng cũng không nghe tiếp được nữa, Phương Dạ cũng thật quá đáng lại chọn lúc này để tán gẫu chuyện gia đình với người ta.

Lúc này Phương Dạ mới phản ứng lại, anh hậm hực nói: “Đúng rồi, đàn em của ông có phải tên là Đại Phi không, anh ta ở đâu rồi?”

Hổ gia e ngại chỉ lên trần nhà: “Nếu như không tính toán sai thì xác của anh ta đang trên đó.”

Nói xong, ông ta còn nơm nớp lo sợ nhìn khắp xung quanh chỉ sợ con mèo mặt người sẽ lại xuất hiện một lần nữa.

Không đoán sai, quả nhiên Tạ Bảo Thiên đến để báo thù!

Phương Dạ không khỏi cảm thấy bội phục bản thân, còn Hổ gia thì hỏi: “Anh bạn, vậy cậu có biết lai lịch của con mèo mặt người này sao, tại sao nó lại tấn công chúng tôi?”

“Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này phải trách ông.” Phương Dạ nghiêm túc nói: “Thời gian trước có phải Đại Phi đã hành hạ một cậu thanh niên đến mức nhập viện không?”

“Ý cậu là thằng ranh con Tạ Bảo Thiên sao?” Hổ gia vẫn không hiểu: “Cậu ta và mèo mặt người thì có quan hệ gì với nhau?”

 

Hồng Diệp lạnh nhạt nói: “Chẳng có quan hệ gì cả vì cậu ta chính là mèo mặt người.”

Vẻ mặt Hổ gia bất ngờ tỏ vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào, một người sống sờ sờ sao đột nhiên lại biến thành quái vật chứ?”

“Mặc dù vẫn chưa thể khẳng định nhưng tôi nghĩ tám chín mươi phần trăm là vậy.” Hồng Diệp nói: “Tình hình cụ thể tạm thời không thể nói cho ông, bây giờ chuyện ông cần làm đó là phối hợp với chúng tôi để tìm Tạ Bảo Thiên, còn nữa, con gái ông Hồ San San có ở nhà không?”

“Chuyện này cũng có liên quan tới San San sao?” Hổ gia nghi hoặc nói.

Hồng Diệp không giấu diếm nói: “Trong tay chúng tôi có bằng chứng chứng minh cô ta rất có khả năng cũng là một con mèo mặt người.

Hổ gia đột nhiên hít một ngụm khí lạnh: “Cái gì, San San, nó... nó cũng biến thành quái vật sao?”

Hồng Diệp gật đầu: “Đúng thế, bây giờ cô ta ở đâu?”

Hổ gia tuyệt vọng nói: “Tối qua nó đã rời khỏi nhà rồi, tôi đã cứ người đi tìm cả ngày nhưng không timg thấy.”

Hồng Diệp đang định cau mày thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng hô kinh hãi của Phương Dạ.

“Cẩn thận!”

Một cơn gió mạnh từ phía sau thổi đến, cô ta chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta bổ nhào làm ngã xuống đất.

Hổ gia phía sau thì không được may mắn như vậy,  sau khi ánh sáng lướt qua thân thể ông ta lập tức bị  cắt làm đôi khiến bọn đàn em bên cạnh ông ta đều kêu thét ầm ĩ.

Người vật ngã Hồng Diệp đương nhiên là Phương Dạ, còn con mèo mặt người đánh lén thất bại nên không hãm được đà đâm thẳng vào trong mật thất.

Mấy người đang la hét đột nhiên đổ máu đầm đìa, mèo mặt người không cần biết ai là ai lập tức giơ móng vuốt sắc nhọn giết người, ánh sáng lạnh lẽo liên tục lóe lên trong phòng, máu bắn tung tóe khắp nơi, nơi này dường như lập tức biến thành địa ngục trần gian khiến Phương Dạ và Hồng Diệp không kịp giải cứu.

Bùm!

Lúc con mèo mặt người vồ tới chỗ người sống sót cuối cùng khẩu súng trên tay Phương Dạ cuối cùng cũng khai cò nổ súng bởi vì khoảng cách rất gần nên con quái vật không kịp né, nó bị trúng viên đạn vào phần thắt lưng sau đó đổi hướng do chịu lực tác động.

 

Nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn của con mèo lướt qua tai mình, người vừa sống sót khỏi lưỡi hái thần chết vừa định thở phào nhẹ nhõm thì có một sợ tóc đột nhiên rơi xuống khiến anh ta sợ hãi tè ra quần...

Động tác của mèo mặt người rất linh hoạt nhưng khả năng phòng thủ kém hơn rất nhiều, đang chuẩn bị điều chỉnh cơ thể và tiếp tục tấn công thì Phương Dạ bóp cò liên tục, anh bắn hai băng đạn lên người con quái vật và hầu hết bắn trúng đầu.

Dù bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn nhưng con mèo mặt người này cực kỳ hung dữ, sau khi bị trúng nhiều viên đạn như vậy nó vẫn dùng sức còn lại để nhảy ra bên ngoài, tốc độ cũng chẳng kém lần trước.

Thấy quái vật chuẩn bị chạy thoát thì nghe thấy tiếng bắn của dây cung trong phòng khách, hóa ra là Hồng Diệp đã ra tay.

Mũi tên có lông vũ đặc biệt bắn ra từ phá ma nỏ trúng bụng con mèo mặt người, nó hét lên một tiếng chói tai rồi đập vỡ kính của cửa sổ sát đất và rơi ra khỏi biệt thự.

“Chắc nó vẫn chưa chết được, nhanh đuổi theo!” Hồng Diệp kêu một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ với Phương Dạ, ló đầu nhìn thì thấy bãi cỏ bên dưới trống không, chỉ còn lại những mảnh thủy tinh vỡ!

Phương Dạ sửng sốt: “Không phải chứ, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể chạy nhanh như thế, tên này là gián sao?”

“Đừng cảm thán nữa, mau đuổi theo!”

Hồng Diệp không hề do dự nhảy xuống, Phương Dạ cũng nhảy theo, theo vết máu trên mặt đất hai người đuổi theo ra ngoài cổng, họ cũng nhìn thấy thi thể của những người giúp việc trên đường, không nói cũng biết đây chắc đều là chuyện tốt mà mèo mặt người làm...

Phương Dạ vừa chạy vừa phàn nàn: “Tổ trưởng, có phải lúc nãy cô dùng sai mũi tên lông vũ không, sức sát thương quá thấp rồi?”

Hồng Diệp cũng có chút khó chịu: “Còn không phải vì tôi sợ bắn chết Tạ Bảo Thiên sao nên chỉ dùng một mũi tên gỗ năm mươi tuổi, ai ngờ được tên này lại gan lì và có thể chạy nhanh như vậy khi bị trúng đạn chứ?”

Phương Dạ cười khổ nói: “Bà cô của tôi ơi, đối phó với loại quái vật giết người không ghê tay thì cô còn nương tay gì chứ, trực tiếp dùng mũi tên gỗ ngàn năm chẳng phải là xong rồi sao?”

“Anh nói thì nhẹ nhàng lắm, anh có biết gỗ ngàn năm hiếm đến mức nào không, Môt mũi tên đủ mua một căn nhà ở trung tâm Hoa Hải!” Hồng Diệp trợn mắt nhìn anh: “Hơn nữa mấy mũi tên này không thể tái sử dụng nên bắn một mũi là ít đi một mũi.”

Mặc dù Phương Dạ rất giàu có nhưng cũng bị giá cả của gỗ ngàn năm dọa sợ: “Không phải chứ, mũi tên lông vũ của cây nỏ này đắt vậy sao?”