Siêu Cấp Shipper

Chương 473: Thuốc thiên sứ




“Không phải chứ?”

Mạnh Tiểu Phát ngạc nhiên trợn tròn mắt như sắp rơi ra, tốc độ của thuyền đánh cá tuy không nhanh nhưng cách bờ ít nhất hơn hai trăm mét, thế mà Phương Dạ lại có thể ném xe ba bánh xa tới vậy, cái này, mẹ nó là chuyện người có thể làm sao?

Những người khác trên thuyền cũng nhận ra quả cầu khổng lồ từ trên trời rơi xuống, người đàn ông dẫn đầu không kịp nghĩ nhiều, lập tức rống lên một câu bảo bỏ thuyền, sau đó ôm Kelly nhảy vào trong biển.

Chẳng mấy chốc, đám đàn ông mặc áo khoác đen trên boong tàu giống như sủi cảo, trốn không còn một mảnh, Mạnh Tiểu Phát cũng kịp thời nhảy vào trong nước, mà người phụ trách lái thuyền lại không may mắn như vậy, chờ khi ông ta tỉnh táo lại thì chiếc xe ba bánh cháy hừng hực kia đã nện lên trên mặt!

Ầm ầm!

Boong tàu bị nện thành một cái lỗ lớn, thuốc cháy bay tán loạn khắp nơi, nhanh chóng biến thuyền cá thành một thuyền lửa, người đàn ông mặc áo khoác lái thuyền chỉ kịp kêu lên vài tiếng thảm thiết rồi không còn cất được tiếng nào nữa, khiến những người bạn đi cùng vừa nhảy xuống biển trốn khiếp sợ không thôi.

Vừa rồi, nếu phản ứng chậm thêm một hai giây thôi, mình chắc cũng có kết quả giống vậy, bị thiêu tới vụn xương cũng không còn!

Bây giờ ngay cả thuyền cũng mất, người còn sống cũng không thể nghĩ cách nào khác, chỉ có thể rối rít bơi về phía bờ.

Vết thương vừa được khâu lại của Kelly lại bị ngâm nước biển, lập tức đau đớn tới mức hít vào một khí lạnh, suýt chút chửi má nó.

"Thưa cô, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Nhiều nhất người đàn ông dẫn đầu chỉ có thể coi là một thành viên bình thường trong tổ chức mà thôi, chưa từng gặp qua dạng người biến thái như Phương Dạ, trong lòng nhất thời hoảng loạn không thôi.

"Còn có thể làm sao, trước hết làm thịt thằng nhóc này rồi nói!" Liên tiếp bị ngược đãi, còn giống như chó có tang, cụp đuôi chạy trốn tứ phía, Kelly cảm thấy tâm trạng mình sắp sụp đổ tới nơi rồi.

Người đàn ông kia do dự nói: "Nhưng chúng ta đã mất tất cả vũ khí hạng nặng rồi, chỉ sợ không thể đối phó lại anh ta."

Mạnh Tiểu Phát cũng hơi chột dạ: "Nếu không chúng ta cứ ở lại trên biển thôi, thông báo những người khác tới đón được không?"

"Thuyền tiếp ứng của chúng ta vẫn còn ở bên ngoài biển đấy, chờ bọn họ chạy tới, cảnh sát biển Hoa Hải đã hốt chúng ta gọn một mẻ rồi!" Kelly nói: "Bây giờ chỉ có thể lên bờ giải quyết Phương Dạ trước, sau đó nhanh chóng tìm thuyền ra biển mới có đường sống thôi."

"Không được, tôi vốn không đánh lại anh ta." Mạnh Tiểu Phát lắc đầu như trống chầu, cậu ta đã sớm bị Phương Dạ ngược tới mức ám ảnh trong lòng.

"Yên tâm, tôi tự có cách." Kelly cắn răng, lấy ra một ống thuốc tiêm từ trong người ra đưa cho Mạnh Tiểu Phát.

Sau khi nhìn thấy ống tiêm này, vẻ mặt của mấy người đàn ông mặc áo khoác đen đều hơi thay đổi.

Mạnh Tiểu Phát nghi ngờ nói: "Đây là cái gì?"

"Đây là thuốc thiên sứ mà tổ chức dùng số tiền lớn nghiên cứu ra, nó có thể kích phát tiềm năng của cơ thể người, đẩy sức chiến đấu của cậu lên cao gấp ba lần!" Kelly giải thích: "Chỉ là tác dụng chỉ có năm phút, cho nên cậu nhất định phải nắm chắc thời gian để xử lý Phương Dạ!"

Trở lại Mạnh Tiểu Phát cũng không ngốc đến nổi hoàn toàn tin tưởng đối phương, cậu ta do dự nói: "Vậy nó có tác dụng phụ gì không?"

"Sau khi thuốc hết tác dụng, cậu sẽ vô cùng suy yếu tới tám tiếng sau đó." Kelly nói tiếp: "Chỉ là cậu cứ yên tâm, chỉ cần cậu có thể giải quyết Phương Dạ, mọi việc còn lại cứ giao cho chúng tôi thôi."

"Vậy... Vậy vì sao các người không tự mình dùng đi?"

Kelly hơi không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Tôi đã bị thương nặng, sử dụng thuốc thiên sứ sẽ làm giảm hiệu quả đi, mà thực lực bọn họ thua xa cậu, cho dù tiêm thuốc cũng không thể nào đối phó Phương Dạ, cho nên bây giờ chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng lên người cậu, hiểu chưa?"

Cô ta nửa thật nửa đùa, thuốc thiên sứ đúng là có thể tăng thực lên lên trong thời gian ngắn, nhưng sẽ phải trả giá thật lớn bằng chính sinh mệnh của mình, chờ khi thuốc hoàn toàn mất tác dụng, không may mắn thì trực tiếp thẳng cẳng, may mắn thì tê liệt cả người, lập tức già đi mấy chục tuổi!

Thấy Mạnh Tiểu Phát còn chần chừ, Kelly lại nói: "Cách bờ biển còn một đoạn nữa, tự cậu hãy suy nghĩ thử đi, ra sức đánh cược một lần hay là ngoan ngoãn bị cảnh sát biển tóm về, hoàn toàn trở thành con chuột bạch trong phòng thí nghiệm, để những học giả chuyên gia kia cắt từng miếng nghiên cứu?"

Sau khi nghe nói như vậy, trong đầu Mạnh Tiểu Phát lập tức xuất hiện hình ảnh đáng sợ của một đám người mặc áo khoác trắng vây xem làm thí nghiệm, thân thể lập tức không chịu được mà run rẩy.

Kelly tận dụng mọi thờ cơ nói: "Đừng do dự, dù sao cũng đều phải chết, làm gì không cố gắng một chút hả? Thế giới bên ngoài rộng lớn trôi qua đều như nhau, nếu lỡ như thành công, cậu lập tức có thể thoát khỏi Hoa Hải, trở thành người tự do hoàn toàn, với thực lực của tổ chức, tuyệt đối có thể cậu thay da đổi thịt, thậm chí có lẽ còn trở thành thân thể Bán Thần nữa đấy!"

Dưới miệng lưỡi lưu loát cổ xúy như vậy, rốt cuộc Mạnh Tiểu Phát cũng bị thuyết phục, cậu ta gật đầu tiếp nhận thuốc tiêm, lúc mọi người đã đi vào chỗ nước cạn, mà ở ngay bên cạnh bờ biển, tên kia còn ôm cánh tay bình chân như vại đứng đó như ôm cây đợi thỏ.

Từ lúc thuyền bị phá hỏng cho tới khi nhảy xuống biển, Phương Dạ vẫn dùng thuật Ưng Nhãn để quan sát động tĩnh mấy người kia, nếu như bọn họ không quan tâm mà bơi sâu ra biển, vậy dĩ nhiên mình cũng phải xuống biển đuổi theo, chỉ là bây giờ, xem ra cũng không cần nữa.

"Các người cũng tiến lên đi!" Sau khi Kelly kêu xong thì đưa mắt nhìn Mạnh Tiểu Phát ra hiệu, lập tức hiểu ý, tiêm thuốc vào trên bả vai, thuốc nước màu bạc lập tức tiến vào trong thân thể.

"Giết tên này!" Mấy người mặc áo khoác vội vàng rút súng lục ra, nhưng còn chưa đợi bọn họ nhắm chuẩn, Phương Dạ đã dùng mũi chân soạt một cái, từng màn cát như đạn bay mạnh về phía bọn họ, đập vào trên người họ như quỷ khóc sói gào không thôi.

Bị đau, đa phần họ cũng không cầm nổi súng nữa, ngã ào ạt trên mặt đất.

Người đàn ông dẫn đầu cũng coi như có chút bản lĩnh, anh ta cố gắng nén đau đớn, thật vất vả mới nhắm họng súng ngay Phương Dạ, ai ngờ đối phương lại đá lên một cước, bão cát mãnh liệt lập tức bao phủ anh ta...

"Á, mắt của tôi!" Người đàn ông dẫn đầu vừa kêu thảm vừa vô thức bóp cò súng, nhưng mà anh ta đã sớm mất phương hướng chính xác, sau khi tiếng súng vang lên, Phương Dạ thật sự không sao nhưng hai tên bên cạnh không may lại bị bắn trúng, một trong số họ còn bị bắn trúng tim, che ngực ngã xuống...

Sau khi tiêm thuốc thiên sứ vào, Mạnh Tiểu Phát cảm giác ngực như bị búa nặng ngàn cân gõ xuống, suýt chút ngất tại chỗ!

Thật vất vả gắng gượng qua đợt đau đớn đầu tiên, mấy luồng lực lượng mạnh mẽ điên cuồng ở trong thân thể vọt ra, gân máu trên trán cậu ta nổi lên cao cao, bên trong dường như có ánh sáng bạc đang chảy qua, những luồng lực lượng này cuối cùng cũng tập trung tất cả lại ở ngực, chui một mạch vào trong tim!

Gầm!