Siêu Cấp Shipper

Chương 472: Thuật cầu lửa




Chưa chạy được bao lâu, một chiếc thuyền đánh cá đen như mực đã hiện rõ mồn một trước mắt, phía trên đầu thuyền treo một chiếc đèn màu cam lớn, Kelley nhịn đau kêu lên: "Chính là chiếc thuyền kia, chạy sang bên đó!"

"Được!" Mạnh Tiểu Phát biết thắng lợi trong tầm mắt, tầng suất hai chân đong đưa càng tăng nhanh vài phần, trong đêm tối chạy nhanh tới mức chỉ thấy cái bóng lướt qua.

"Muốn chạy ư?" Ánh mắt Phương Dạ lạnh lẽo, trực tiếp hoán đổi xe ba bánh tới cấp trời, ngay lập tức tốc độ đã tăng cao hơn hai lần, nếu không phải anh quay đầu, một tay đè Điền Nhân lại, chỉ sợ người kia đã sớm lăn tới trên bờ biển rồi...

Sau khi nhìn thấy xe ba bánh tăng tốc, trong lòng Mạnh Tiểu Phát và Kelly đồng loạt chửi một câu chết tiệt.

Mẹ nó, rốt cuộc cái này là xe ba bánh hay tên lửa, lại có thể không cần tuân theo định luật vật lý, thật sự là dù có Newton thấy cũng muốn đội mồ dậy đánh người!

Trên bãi biển truyền tới tiếng "Đùng đoàng" lớn, rốt cuộc cũng khiến chiếc thuyền đánh cá chú ý, mấy tên đàn ông mặc áo khoác đen xuất hiện ở trên đầu thuyền, thông qua kính nhìn ban đêm trên đầu, bọn họ nhanh chóng nhận ra hai bên đang truy đuổi.

"Là cô Kelly, cô ấy giống như bị thương rồi."

"Đỡ cô ấy chạy là Thằn lằn vượn phải không vậy?"

"Không giống lắm, tôi cảm thấy giống người biến dị hơn."

"Chiếc xe ba bánh kia đuổi theo thật là nhanh, chúng ta có cần chặn đường của anh ta không?"

"Cái này còn phải hỏi sao, đánh ngã anh ta!"

Hai tên đàn ông mặc áo khoác đen nhanh chóng lấy ra một súng bắn tỉa phong cách tràn ngập cảm giác công nghệ đen, sau khi lắp xong lập tức nhắm ngay Phương Dạ còn đang trong điên cuồng biểu diễn.

Theo lẽ thường mà nói, súng bắn tỉa bình thường sẽ không thể nào đánh trúng vật thể đi đường với vận tốc cao, nhưng cây súng này có được tính năng tự động khóa chặt mục tiêu, trên cơ bản tay bắn tỉa chỉ cần xác nhận mục tiêu là được rồi, hệ thống sẽ dựa vào tốc độ và quỹ đạo của người kia tự động tính toán ra thời cơ bắn tốt nhất, nói đơn giản một chút là không khác gì quy luật trò nhắm gà trong game.

Trong tích tắc đó, Phương Dạ đột nhiên liếc thấy một tia ánh sáng hồng, trong lòng lập tức sinh sôi còi báo động!

Ầm!

Ầm!

Trên thuyền đánh cá vang lên một tiếng "ầm", một viên đạn thuộc súng bắn tỉa cỡ lớn bay với khoảng cách trên nghìn mét cùng với vận tốc siêu nhanh nhắm về phía xe ba bánh.

Chết tiệt!

Sau khi nhìn thấy ánh lửa lóe lên trong bóng đêm, Phương Dạ gần như không hề nghĩ ngợi lập tức vẫy một cái ở phía trước, quay đầu xe lại, chiếc xe ba bánh với tốc độ di chuyển cực nhanh lập tức điên cuồng chuyển hướng, lốp xe nhấc cao lên như thác nước, cách mặt đất tận mấy mét, đường kính viên đạn 14.7 gần như sượt sát qua đầu anh!

Viên đạn thứ nhất thế mà lại thất bại, khiến mấy người đàn ông mặc áo khoác đen đều kinh ngạc không thôi, bởi vì hệ thống khóa chặt này chưa từng thất bại, đừng nói là xe ba bánh, cho dù là đấu cơ đả chiến cũng không đáng nhắc tới.

Chỉ là người bắn tỉa cũng không nản chí, bởi vì hệ thống vẫn khóa chặt đầu Phương Dạ, người kia cũng không thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm.

Nhận thấy tia sáng hồng vẫn chưa biến mất, hơn nữa còn nhắm ngay đầu mình, Phương Dạ lập tức tăng sức cảnh giác lên mức cao nhất, anh không dám đánh cược thử, dứt khoát vung một cái vào đuôi xe ba bánh để nó dừng lại, trước hết đẩy Điền Nhân tới trong một cái hố nhỏ trên biển.

Trong bóng tối, ánh lửa lại xuất hiện, viên đạn thứ hai lập tức xông tới, Phương Dạ không dám chần chờ, bản thân cũng ghé vào trong hố nhỏ, chiếc xe ba bánh còn chưa hoàn toàn dừng hẳn nằm cách một đoạn phía trước, vừa vặn ngăn lại đường đạn bay.

Bùm!

Sau một tiếng vang thanh thúy truyền tới, không biết toa xe dùng vật liệu gì chế thành mà có thể đập bay viên đạn, thế mà phía trên không có lưu lại chút dấu vết nào!

Đám người đàn ông mặc áo khoác nhìn mà muốn rớt cả cằm xuống đất, đây là đạn đặc chế cỡ lớn xuyên thép, vì sao ngay cả một tấm lá sắt cũng không xuyên thủng nổi?

Sau khi nhìn thấy tình thế như vậy, trong đầu Phương Dạ lập tức nảy sinh ý tưởng, tiến lên nhặt ba cái bánh xe ngăn trước người, sau đó như phát điên mà đuổi theo Mạnh Tiểu Phát, đúng lúc này, viên đạn thứ ba lại bắn tới.

Hệ thống tự động có được tính năng khóa chặt mục tiêu, cho nên vị trí nhắm vẫn là đầu của anh, kết quả rõ ràng là vẫn bị xe lam dễ dàng chặn lại.

Phương Dạ biết mình đã thành công, thế là lại tăng nhanh tốc độ, bây giờ anh chỉ cách Mạnh Tiểu Phát chừng năm mươi mét.

"Chẳng lẽ tên này cũng là quái vật sao?" Mấy người đàn ông mặc áo khoác nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, vác theo chiếc xe ba bánh mà còn chạy nhanh hơn cả người biến dị, không phải quái vật thì là gì?

"Đổi đầu đạn cháy." Người đàn ông dẫn đầu quát lớn.

Một người đàn ông áo khoác khác nói: "Cách chỗ cô Kelly quá gần, sẽ làm cô ấy bị thương!"

"Bây giờ không quan tâm được nhiều như vậy!" Người đàn ông dẫn đầu đẩy người bắn tỉa ra, thông qua cảm ứng mà đổi hộp đạn thành đầu đạn cháy, sau đó lấy súng và bóp cò.

Ầm!

Một phát với vòng đạn lửa lớn phá bầu trời đêm mà xuyên qua, gầm thét bay về phía bờ biển.

Phương Dạ thấy rõ, viên đạn này hoàn toàn không giống lúc trước, tám, chín phần là có đạo lý huyền diệu khác, anh không dám khinh thường, dứt khoát quăng chiếc xe ba bánh về phía trước, sau đó tự mình mệt mỏi lăn lộn ra ngoài.

Đùng đoàng!

Sau khi đạn lửa va chạm với xe ba bánh thì "ầm" một tiếng nổ tung, tuôn ra một quả cầu lửa khổng lồ bán kính hai, ba mét, thuốc nổ đặc biệt bên trong lập tức văng tứ phía, chỉ cần dính vào một chút thôi cũng đủ thiêu đốt toàn bộ một người còn sống!

Bởi vì nhìn tình hình nên Phương Dạ đã tránh khỏi đa phần ánh lửa, chỉ là trên cánh tay vẫn dính một đóm nhỏ, nhiệt độ nóng bỏng lập tức khiến anh dựng tóc gáy!

Còn may thuật hộ thể Giác Khải lập tức khởi động, kịp thời tách rời đóm lửa đốt nóng này ra khỏi da, rơi xuống đất rồi văng ra thành một đám lửa lớn.

Khốn nạn thật, thế mà dám dùng loại đạn đặc thù bị quốc tế ra lệnh cấm thế này để công kích mình?

Lửa giận của Phương Dạ gần như phát nổ, nếu không phải mình có thuật hộ thể Giác Khải, chỉ sợ đã biến thành một xác chết cháy!

Nhân cơ hội này, Mạnh Tiểu Phát lập tức vọt tới trên thuyền đánh cá, Kelly dùng hết sức sau cùng kêu lên: "Thằng nhóc kia còn chưa chết, lái thuyền đi, nhanh lên!"

Người đàn ông dẫn đầu không dám chần chừ, hạ lệnh lái thuyền.

Mạnh Tiểu Phát mệt mỏi, co quắp, rốt cuộc cũng có cơ hội nghỉ một lúc, cậu ta đỡ mạn thuyền thở hổn hển, mà người đàn ông dẫn đầu lập tức cấp cứu cho Kelly.

Người đàn ông dẫn đầu vừa khâu lại vết thương vừa nói: "Cô Kelly, vừa rồi thằng nhóc chạy xe ba bánh kia có lai lịch thế nào? Thế năng và tốc độ phản ứng thực sự quá đáng sợ, đúng là có thể so với Liệp Vương trong tổ chức, người bình thường vốn không thể đạt được trình độ cỡ này?"

"Tôi cũng không biết lai lịch của anh ta là gì, đêm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi." Kelly nhíu đôi mày xinh đẹp nhìn về phía Mạnh Tiểu Phát: "Mạnh Tiểu Phát, trước kia cậu và anh ta từng đánh nhau, biết lai lịch của anh ta chứ?"

"Nói thật, thật ra tôi cũng không rõ lắm." Mạnh Tiểu Phát cười khổ nói: "Tôi chỉ biết tên này có thực lực khủng bố, mà còn khó nhai hơn cả kẹo da trâu, nếu như có thể nói, đời này tôi không muốn gặp lại anh ta nhất!"

Kelly và người đàn ông dẫn đầu nhìn nhau, chẳng lẽ trên đời này thật sự có con người biến thái tới vậy sao?

Nhìn mình càng lúc càng xa bờ biển, trong lòng Mạnh Tiểu Phát đột nhiên hơi phiền muộn, bởi vì sau khi rời khỏi Hoa Hải, có lẽ mình sẽ không còn được gặp lại Giang Tử Nhu yêu quý...

Ngay lúc cậu ta còn hơi đau lòng, đột nhiên nhìn thấy Phương Dạ trên bờ biển làm ra một việc không thể tưởng tượng nổi.