Siêu Cấp Shipper

Chương 449: Cô có phục không?




Sau khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin này, đứa đàn em lắp bắp nói: "Đại đại đại... đại ca, vừa rồi chúng ta không nhìn nhầm chứ?"

Em gái suýt chút nữa tự cắn lưỡi mình: "Vừa nãy đi... đi qua không phải là xe thể thao?"

"Xe thể thao cái rắm, rõ ràng là một chiếc xe ba bánh, còn có một tên giao hàng ngồi trên đó!"

"Nhưng tốc độ này không khoa học lắm, vừa nãy tốc độ ít nhất phải hơn một trăm, mày nói xuống dốc tao còn có thể tin, còn đây mẹ nó lên núi mà cũng có thể nhanh như vậy?

"Chiếc ba bánh này không phải là lắp động cơ V8 chứ..."

"Chỉ là một cái thùng xe hỏng, mày lắp thử tao xem?"

Một em gái đột nhiên rùng mình: "Các anh nói xem, có phải chúng ta gặp ma rồi không? Dù sao lúc trước trên đỉnh núi đã chết nhiều người như vậy?"

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

Con ma này giữa ban ngày ban mặt mà dám ra đây càn quấy, rõ ràng là vô cùng hung dữ!

"Chạy thôi!"

Cũng không biết là ai hét to, mọi người cũng không dám chần chừ nữa, phần phật một tiếng tất cả đều bỏ chạy xuống núi.

Tuy là sợ muốn chết, nhưng mà đường xuống núi rất dốc, băng đảng ma trơi cũng không dám lái xe quá nhanh. Lúc mọi người nghĩ đã được an toàn, sau lưng lại có tiếng gầm chói tai truyền đến.

Bọn họ nơm nớp lo sợ nhìn lại, con mẹ nó, chiếc xe ba bánh quái dị kia thế mà lại quay đầu, tốc độ của nó rất nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp.

Đại ca tóc bảy màu bị dọa sắp khóc, con ma này lại như âm hồn không tiêu tan, không lẽ vì ban nãy ở ven đường liếc mắt nó thêm một cái, cho nên đã quay lại đây?

Lúc mọi người đang lạnh toát sống lưng, Phương Dạ dừng chiếc xe ba bánh một tiếng két giữa đường, băng đảng ma trơi phanh gấp lại, suýt nữa đã làm cho mấy cô em ngồi sau bị hất văng về phía trước rồi.

Một em gái khóc sướt mướt nói: "Anh trai này, oan có đầu nợ có chủ,  anh đi tìm người hại chết anh mà tính sổ đi có được không? Chúng tôi đều là những người lương thiện, anh giết chúng tôi cũng không trả được thù đâu!"

"Cô đang nói gì vậy? Tôi chỉ đang muốn hỏi một vấn đề nhỏ thôi mà." Phương Dạ nghe không hiểu gì. "Ai hại chết tôi là ý gì? Chẳng lẽ mấy người nghĩ tôi là ma?"

Tóc bảy màu hỏi dò: "Không lẽ anh không phải là ma à?"

Phương Dạ dở khóc dở cười: "Đương nhiên không phải, mấy người xem, tôi đứng dưới mặt trời vẫn có bóng mà."

Mọi người cúi đầu nhìn, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trên đường núi đúng là có bóng của anh, theo như trong phim điện ảnh và truyền hình thì chắc không phải ma rồi.

Tóc bảy màu lại hỏi: "Vậy tại sao tốc độ chiếc xe ba bánh của anh lại nhanh như vậy?"

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin này, đứa đàn em lắp bắp nói: "Đại đại đại... đại ca, vừa rồi chúng ta không nhìn nhầm chứ?"

Em gái suýt chút nữa tự cắn lưỡi mình: "Vừa nãy đi... đi qua không phải là xe thể thao?"

"Xe thể thao cái rắm, rõ ràng là một chiếc xe ba bánh, còn có một tên giao hàng ngồi trên đó!"

"Nhưng tốc độ này không khoa học lắm, vừa nãy tốc độ ít nhất phải hơn một trăm, mày nói xuống dốc tao còn có thể tin, còn đây mẹ nó lên núi mà cũng có thể nhanh như vậy?

"Chiếc ba bánh này không phải là lắp động cơ V8 chứ..."

"Chỉ là một cái thùng xe hỏng, mày lắp thử tao xem?"

Một em gái đột nhiên rùng mình: "Các anh nói xem, có phải chúng ta gặp ma rồi không? Dù sao lúc trước trên đỉnh núi đã chết nhiều người như vậy?"

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

Con ma này giữa ban ngày ban mặt mà dám ra đây càn quấy, rõ ràng là vô cùng hung dữ!

"Chạy thôi!"

Cũng không biết là ai hét to, mọi người cũng không dám chần chừ nữa, phần phật một tiếng tất cả đều bỏ chạy xuống núi.

Tuy là sợ muốn chết, nhưng mà đường xuống núi rất dốc, băng đảng ma trơi cũng không dám lái xe quá nhanh. Lúc mọi người nghĩ đã được an toàn, sau lưng lại có tiếng gầm chói tai truyền đến.

Bọn họ nơm nớp lo sợ nhìn lại, con mẹ nó, chiếc xe ba bánh quái dị kia thế mà lại quay đầu, tốc độ của nó rất nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp.

Đại ca tóc bảy màu bị dọa sắp khóc, con ma này lại như âm hồn không tiêu tan, không lẽ vì ban nãy ở ven đường liếc mắt nó thêm một cái, cho nên đã quay lại đây?

Lúc mọi người đang lạnh toát sống lưng, Phương Dạ dừng chiếc xe ba bánh một tiếng két giữa đường, băng đảng ma trơi phanh gấp lại, suýt nữa đã làm cho mấy cô em ngồi sau bị hất văng về phía trước rồi.

Một em gái khóc sướt mướt nói: "Anh trai này, oan có đầu nợ có chủ,  anh đi tìm người hại chết anh mà tính sổ đi có được không? Chúng tôi đều là những người lương thiện, anh giết chúng tôi cũng không trả được thù đâu!"

"Cô đang nói gì vậy? Tôi chỉ đang muốn hỏi một vấn đề nhỏ thôi mà." Phương Dạ nghe không hiểu gì. "Ai hại chết tôi là ý gì? Chẳng lẽ mấy người nghĩ tôi là ma?"

Tóc bảy màu hỏi dò: "Không lẽ anh không phải là ma à?"

Phương Dạ dở khóc dở cười: "Đương nhiên không phải, mấy người xem, tôi đứng dưới mặt trời vẫn có bóng mà."

Mọi người cúi đầu nhìn, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trên đường núi đúng là có bóng của anh, theo như trong phim điện ảnh và truyền hình thì chắc không phải ma rồi.

Tóc bảy màu lại hỏi: "Vậy tại sao tốc độ chiếc xe ba bánh của anh lại nhanh như vậy?"

"Bởi vì tôi đã tốn rất nhiều tiền để tân trang lại." Đương nhiên không thể để cho người khác biết được bí mật của chiếc xe ba bánh này, Phương Dạ mơ hồ nói: "Tôi chỉ muốn hỏi là trong số mấy người có ai gọi đồ ship đến hay không?"

Một em gái cười nói: "Đùa cái gì vậy, ai lại chạy đến nơi quái quỷ này gọi đồ ship đến chứ, vậy không phải có bệnh à?"

"Hóa ra không phải là mấy người gọi, lại không nói sớm, làm phí thời gian của tôi." Phương Dạ bực mình quay đầu xe, tiếp tục nổ máy lái xe lên đỉnh núi, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu...

Mấy phút sau, rốt cuộc xe ba bánh cũng đến đỉnh núi. Phương Dạ vừa nhìn đã thấy một bóng dáng mập mạp trong đình nghỉ mát, nếu không phải vì mặt không quá giống, anh suýt nữa tưởng đó là phật Di Lặc rồi.

Diệp Bất Viên trên ghế dài trong đình nghỉ mát, nở nụ cười bí hiểm, còn bên cạnh là Hồng Diệp đang dựa vào cây cột với vẻ mặt lười nhác, làm cho anh không khỏi rùng mình.

Tạm thời không nhìn ra được thân thủ của tên mạp này như thế nào, nhưng bắp thịt trên người mỹ nữ này cực kỳ cân xứng khỏe khoắn, vừa nhìn đã thấy sức mạnh bùng nổ, ít nhất cũng là một cao thủ boxing, tuyệt đối không phải người bình thường.

Một nam một nữ này nhìn qua, hình như cũng không phải người tốt lành gì.

Phương Dạ mang theo đồ ship đến gần đình nghỉ mát, anh cố ý ho khan một tiếng từ bên ngoài: "Khụ khụ, xin hỏi ai đã đặt đồ ship đến?"

Hồng Diệp quan sát anh từ trên xuống dưới, không khỏi có chút thất vọng. Dường như người này không có gì đặc biệt, có phải chú Cửu nhìn lầm rồi không?

"Là tôi gọi." Ý cười trên mặt Diệp Bất Viên càng đậm, cặp mắt nhỏ kia nhíu lại càng hẹp hơn: "Cậu thanh niên, có phải cậu là Phương Dạ không?"

Phương Dạ nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc ông là ai?"

dbt cố tình thần bí nói: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, thử thách tiếp theo của tôi."

"Ông chú mập này có phải nhầm rồi không. Tôi chỉ là một shipper thôi mà, sao lại thử thách tôi?"

Diệp Bất Viên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ra tay đi."

"Ra tay cái gì? Ai ra tay?" Ngay lúc Phương Dạ còn chưa hiểu ra sao, Hồng Diệp bên cạnh đột nhiên đá một cước, cơn lốc mạnh mẽ dường như trong nháy mắt đã bao phủ nửa người trên của anh!

Vị trí Hồng Diệp nhắm vào là giữa lưng hơi chếch về phía bên phải một chút, tuy rằng tránh được chỗ hiểm, hơn nữa chỉ dùng ba phần lực, nhưng người thường bị ăn một cước này cũng không dễ chịu lắm, đứt gân gãy xương cũng là chuyện bình thường.

Phương Dạ không phòng bị hết sức, cũng không đoán được mỹ nữ tóc đỏ không nói một lời đã trực tiếp ra tay, nhưng tốc độ phản ứng của anh thật phi thường, dường như khi đối phương vừa nhấc chân lên đã cảm nhận được.

Tuy rằng cặp đùi thon dài mang khí thế ào ạt, nhưng Phương Dạ lại không để ý, chỉ vội vàng vươn tay phải ra, vừa lúc bắt được mắt cá chân trơn bóng của cô ta giữa không trung.

Một chiêu bị áp chế, làm cho Hồng Diệp không khỏi có chút tiếc nuối. Cô ta còn tưởng là sức lực của mình quá nhỏ không theo kịp tốc độ, cho nên dễ dàng bị đối phương phá giải.

Nhưng mà giây tiếp theo sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi, bởi vì bản thân dùng hết toàn lực vậy mà cũng không có cách nào thoát khỏi tay phải của đối phương, chỉ có thể xấu hổ mà giữ nguyên tư thế nhấc cao chân này!

Chân của đối phương nâng lên rất cao, nhưng lại là một chiếc váy ngắn nóng bỏng, làm cho Phương Dạ ngượng ngùng nhìn qua, anh hơi đỏ mặt nói: "Ông chú mập, chẳng lẽ đây là thử thách mà ông nói sao?"

Diệp Bất Viên gật đầu khen ngơi: "Phản ứng không tồi, sức lực cũng rất mạnh, coi như cậu đã vượt qua thử thách, thả chân cô ta xuống đi."

Phương Dạ cười: "Thả ra thì cũng được, nhưng mà ông phải nói cho tôi biết lai lịch của các người."

Diệp Bất Viên thản nhiên nói: "Yên tâm đi, sau khi vượt qua thử thách, tôi sẽ nói cho cậu tình hình thực tế."

"Được." Phương Dạ cũng rất tò mò về đôi nam nữ này, hơn nữa bọn họ xem ra cũng không có ác ý nên lập tức đáp ứng.

Hồng Diệp đỏ mặt, không phục nói: "Lão Viên, lần này không tính, vừa nãy là do tôi khinh địch!"

"Không phục à?" Phương Dạ thoải mái buông mắt cá chân của cô ta: "Được, cho cô một cơ hội nữa."

Hồng Diệp cúi đầu nhìn, hay thật, làn da trên chân đã bị nắm đỏ, thảo nào lại đau như vậy, cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc này!

Cô ta bực bội trong lòng, trong nháy mắt lại đá một cước, mục tiêu lúc này rõ ràng là đầu của Phương Dạ.

Hồng Diệp biết biết đối phương không phải người bình thường, cho nên không hề kiềm lực, lại thêm ôm hận mà phát ra, cước này có thể hình dung nhanh như chớp, thậm chí còn xuất hiện tàn ảnh trong không khí!

Lần này bà đây muốn đá cho anh một cú nhớ đời!

Hồng Diệp cười lạnh không ngớt trong lòng...

"Có thể có ý gì mới không, lại là chiêu này thôi à?"