Siêu Cấp Shipper

Chương 440: Quá trơ trẽn




Nhân lúc Phương Dạ vẫn đang nói chuyện điện thoại Mạnh Tiểu Phát đột nhiên tăng tốc, cậu ta chui vào rừng chuối ven đường nhanh như chớp.

Phương Dạ chỉ đành cúp điện thoại rồi đuổi theo phía sau, không ngờ lá cây bên trong vô cùng rậm rạp, Mạnh Tiểu Phát chui sang trái luồn sang phải chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Đù má, chẳng lẽ lại để tên này chạy mất rồi?” Phương Dạ vô cùng tức giận, nhưng cây chuối xung quanh rậm rạp đến nỗi không thể biết đối phương đã chạy theo hướng nào.

Sau khi một cơn gió thổi qua, cả khu vườn xào xạc, dường như hướng nào cùng có mùi hôi của thằn lằn khiến anh càng thêm đau đầu.

Mặc dù không có ấn tượng tốt về Giang Tử Nhu nhưng đó vẫn là một mạng người đang sống sờ sờ, Phương Dạ do dự một lát rồi quay người chạy ra khỏi rừng chuối.
“Con thằn lằn bốn chân hôi hám, đừng tưởng rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh đây lần nữa, cứ chờ xem nếu như đêm nay không bắt được anh, chữ Phương của tôi sẽ viết ngược.”

Sau khi đến đường cái, anh nhìn xung quanh sau đó chạy thục mạng về phía tháp tín hiệu cao nhất ở gần đó.

Mạnh Tiểu Phát vô cùng gian xảo, thực ra anh ta không hề chạy xa, sau khi lượn vài vòng trong rừng chuối anh ta mới tìm một nơi để trốn rồi còn tiện tay đánh Giang Tử Nhu bất tỉnh.

Lúc Phương Dạ đang chạy loạn khắp nơi như một con ruồi không đầu, cách cậu ta cùng lắm cũng không đến năm sáu mét nhưng hoàn toàn không phát hiện ra mục tiêu.

Sau khi thấy Phương Dạ đã rời đi Mạnh Tiếu Phát ở lại một lát rồi mới cúi xuống rồi rời khỏi rừng chuối bằng một hướng khác, sau khi cậu ta đến đường lớn thì bị Phương Dạ, người đang đứng ở vị trí cao nhất phát hiện.
Bởi vì cách quá xa nên Phương Dạ đã đặc biệt sử dụng chiêu mắt đại bàng, sau khi xác định mục tiêu là chính xác, anh trượt xuống sau đó đi theo từ phía sau, dù sao thì có thể ngửi được mùi hôi của thằn lằn từ phía xa nên không sợ mất dấu.

Mạnh Tiểu Phát điên cuồng chạy mười mấy kilomet về một hướng sau khi cảm thấy an toàn cậu ta mới dừng lại, cậu ta dáo dác nhìn xung quanh rồi đột nhiên bị thu hút bởi một khách sạn lớn và tráng lệ, trên bảng hiệu đèn neon khổng lồ là hai chữ Hoa Đô.

Sau khi tiến hóa thành công Giang Tử Nhu cần phải bổ sung rất nhiều thịt, trong khu đô thị chắc chắn sẽ không có trang trại chăn nuôi hơn nữa ban đêm chợ rau cũng không mở cửa, vậy thì nơi sẽ tích trữ lượng lớn thịt chắc chỉ có khách sạn.

Sau khi quyết định, cậu ta quan sát phân bổ an ninh và bảo vệ của khách sạn, sau đó cậu ta đi vào trong khách sạn từ một điểm mù.
Bởi vì giờ chưa phải giờ ăn nên người trong khách sạn tương đối ít, Mạnh Tiểu Phát men theo bức tường bên ngoài leo lên tầng hai rồi dùng móng cắt kính cửa sổ sau đó đi vào trong nhà hàng phương Tây vắng tanh.

Chẳng cần tốn nhiều công sức cậu ta đã tìm thấy phòng đông lạnh của nhà hàng, nơi cất giữ ít nhất hàng trăm kg thịt đông lạnh các loại, trong đó có nhiều loại bít-tết nhập khẩu đắt tiền, nhưng dưới con mắt của một con quái vật thì thịt bò A5 Wagyu được bán theo lạng và thịt lợn được bán theo kg chẳng có gì khác biệt…

Mạnh Tiểu Phát để trống một cái bàn sau đó cần thận đặt Giang Tử Nhu lên.

Bởi vì đây là lần đầu tiên biến người thành quái vật nên cậu ta thực sự có chút lo sợ không yên lòng, sau khi nhớ lại tình hình lúc bản thân làm thí nghiệm cậu ta quyết định vẫn nên tìm dây thừng trói Giang Tử Nhu lại để tránh giãy dụa kịch liệt mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, Phương Dạ lần theo lỗ hổng cửa kính rón rén leo vào trong nhà hàng, anh nhanh chóng phát hiện ra Giang Tử Nhu đang bất tỉnh nhân sự trên bàn ăn còn người thằn lằn thì đang vểnh đuôi lên tìm kiếm gì đó trong tủ.

Nhận thấy cơ hội không thể bỏ lỡ, Phương Dạ lén ôn Giang Tử Nhu xuống sau đó véo vào nhân trung của cô ta.

Không đến hai giây, Giang Tử Nhu yếu ớt tỉnh lại, sau khi nhìn thấy người trước mặt là Phương Dạ cô ta vui mừng đến mức bật khóc, cô ta lập tức ôm chặt lấy anh.

Mặc dù đối phương cũng là một người đẹp danh xứng với thực nhưng Phương Dạ chẳng có chút hứng thú nào, anh nói nhỏ: “Đừng ôm, nếu cô muốn sống thì tìm góc nào trốn đi đừng lên tiếng, đợi an toàn rồi hẵng ra, nghe hiểu rồi chứ?”

Giang Tử Nhu vội vàng gật đầu, lúc cô ta đang định buông tay thì đột nhiên trong một phút kích động đã chu đôi môi đỏ hôn về phía môi đối phương.
Đù má!

Trong tình huống không lường trước, Phương Dạ suýt nữa đã bị hôn trúng, may mà cuối cùng anh quay mặt đi, Giang Tử Nhu hôn chụt một cái vào gáy anh.

Phương Dạ trừng mắt nhìn cô ta: “Đừng có làm loạn nữa, tôi không phải là cái tên Tề Tử Tuấn đó đâu.”

Giang Tử Nhu chỉ đành tức tối trốn dưới gầm bàn, sau đó tiện tay kéo một tấm vải đỏ che lại.

Sau khi xác nhận cô ta đã trốn kỹ rồi Phương Dạ tiện tay lấy một con dao thái thịt sắc bén trên giá bếp rồi nhẹ nhàng đi về phía Mạnh Tiểu Phát.

“Nhà bếp rách nát gì thế này, sao ngay cả dây thừng cũng không tìm thấy?” Mạnh Tiểu Phát quay người lại mắng nhiếc, đúng lúc đối diện ánh mắt với Phương Dạ, cậu ta lập tức sợ tới mức đổ mồ hôi.

“Anh bạn, đã lâu không gặp!” Phương Dạ mỉm cười, con dao trong tay chém về phía bụng đối phương nhanh như chớp.
Sau một âm thanh ma sát của kim loại đinh tai nhức óc vang lên, vảy trên bụng của Mạnh Tiểu Phát bị cắt một đường dài, còn con dao thái thịt bằng thép nguyên chất cũng bị gãy làm hai mảnh, vết cắt phía trên đầu cuộn lại.

Với tốc độ và lực cổ tay mạnh mẽ của mình Phương Dạ đột ngột dùng lưỡi dao xuyên thủng lớp phòng thủ dị thường của người thằn lằn.

Á!

Sau tiếng la thảm thiết, Mạnh Tiểu Phát thất tha thất thểu lùi về phía sau vài bước, sau khi cúi đầu nhìn vết thương trên bụng mình, ánh mắt cậu ta tràn đầy sự kinh hãi.

Cậu ta vốn dĩ vô cùng tự tin về khả năng phòng vệ của bộ vảy nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi liên tiếp gặp phải khắc tinh Berrant và Phương Dạ, quả thực là muốn nghi ngờ nhân sinh.

Hơn nữa điều khiến cậu ta tức giận nhất đó là đối phương vừa chào hỏi vừa dùng dao, mé nó, đúng là quá trơ trẽn rồi đấy?
“Đáng tiếc không phải là một con dao thép lạnh nếu không thì lúc nãy đã có thể cắt anh làm hai rồi.” Phương Dạ lắc đầu tiếc nuối sau đó tiện tay ném luôn con dao thái thịt.

Mặc dù không có vũ khí trong tay nhưng Phương Dạ vẫn rất háo hức khi đối mặt với Mạnh Tiểu Phát bởi vì anh muốn thử lại thuật Giác Khải của mình, xem thử liệu có hiệu quả tốt hơn con dao thái thịt không.

Sau khi có được thể chất cường hóa cao cấp, sức mạnh và tốc độ của Phương Da đã được cải thiện đáng kể, anh đã coi Mạnh Tiểu Phát là vật thí nghiệm, anh quyết định thử sức mạnh của mình với một con quái vật mạnh mẽ.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt ác ý của đối phương Mạnh Tiểu Phát vô cùng sợ hãi, trực giác của dã thú nói với cậu ta rằng nếu cậu ta không chạy trốn hoặc đầu hàng thì chỉ e không thể sống sót qua đêm nay!
Cậu ta tỏ vẻ mạnh miệng nói: “Anh… anh đừng đến đây, nếu còn lại gần đây một bước nữa tôi sẽ không khách sáo đâu!”

Lời đe dọa này nghe vô cùng yếu ớt, Phương Dạ không hề để tâm mà ngược lại nhếch miệng cười nói: “Được thôi, có bản lĩnh gì thì thể hiện đi, tôi muốn xem xem anh có thể không khách sáo đến mức nào.”