Siêu Cấp Shipper

Chương 425: Quá thê thảm rồi




Mặc dù chỉ là vài tên côn đồ cắc ké nhưng Phương Dạ cũng không đành lòng nhìn Mạnh Tiểu Phát tiếp tục tàn sát bọn họ, cuối cùng anh cũng quyết định ra tay.

Anh giơ tay bốc một nắm toàn đá là đá ném lên không trung, chỗ đá đó rơi thẳng xuống đầu con quái vật đã sớm không còn nhìn ra hình người, tan thành bột mịn!

Lúc này, Mạnh Tiểu Phát đang đuổi giết một tên côn đồ gào khóc thảm thiết, đột nhiên lại bị hứng trọn một đòn đánh rất thâm hiểm, đầu đập vào thân cây bên cạnh, ngay cả cái cây to như thế cũng bị đâm cho gãy luôn.

Tên côn đồ may mắn sống sót, không kịp nhìn xem là ai đã cứu mình, vội vàng lăn một vòng xuống núi rồi tháo chạy, chẳng mấy chốc đã không còn nhìn thấy bóng dáng tên đó đâu nữa.

Ui da!

Mặc dù đá không cứng bằng đầu của quái vật nhưng lực độ nó chứa thật sự vô cùng kinh khủng, hiện giờ Mạnh Tiểu Phát chỉ thấy hai con mắt như nổ đom đóm, trong đầu toàn tiếng ù ù vo ve, phải ba bốn giây sau cậu ta mới hoàn hồn lại một chút.

Sau khi nhìn thấy con quái vật choáng váng đầu óc mất một lúc, Phương Dạ bèn cảm thấy có hơi dở khóc dở cười, không ngờ mình chỉ tùy tiện ném một phát đã khiến cậu ta bị choáng đến mức độ này.

Mạnh Tiểu Phát khôi phục lại trạng thái bình thường bèn ngoảnh lại nhìn, ánh mắt cậu ta dính chặt lên người thanh niên bước ra từ một góc tối trong khu rừng.

"Anh... anh là ai?"

Một người vốn không coi ai ra gì như cậu ta, bây giờ nói chuyện lại có vẻ dè dặt.

Phương Dạ mặt lạnh tanh đáp: "Cậu có thể gọi tôi là săn quái."

Trên khuôn mặt hóa rắn của Mạnh Tiểu Phát hiện đầy dấu hỏi chấm: "Săn... quái?"

"Thế mà cũng không hiểu, ''săn quái" là viết tắt của thợ săn quái vật đó." Phương Dạ nói nhăng cuội nhưng lại tỏ ra rất nghiêm túc: "Ý nghĩa như tên, chính là một tuyển thủ chuyên nghiệp chuyên săn giết quái vật, nhất là mấy con quái vật chỉ cần phật ý một cái là tùy tiện ăn thịt người."

Mạnh Tiểu Phát gằn giọng: "Anh nói sai rồi, tôi không phải quái vật mà là siêu nhân mới đúng, là một tài năng mới, có sức mạnh vô song!"

Phương Dạ suýt chút nữa phụt cười thành tiếng, vãi chưởng, thật không ngờ tên này còn “nổ” hơn cả anh, lại còn nói cái gì mà ''tài năng mới'', sao không nói luôn mình là hy vọng của toàn nhân loại đi?

Anh gật đầu: "Tôi hiểu rồi, quả nhiên cậu không phải quái vật bình thường mà là một con quái vật biết chém gió!"

"Anh... tôi phải giết anh!"

Mặc dù Mạnh Tiểu Phát khá e dè thực lực của đối phương nhưng với bản tính nóng nảy sẵn có, cậu ta lập tức bị chọc giận. Cậu ta giậm chân một cái thật mạnh xuống đất, hóa thành một đạo tàn ảnh xông thẳng lên đằng trước.

Đối mặt với quái vật hình người đang đằng đằng sát khí, Phương Dạ không hề tỏ ra sợ hãi, đồng thời anh lao về đằng trước, nhìn bằng mắt thường có thể thấy tốc độ hai bên không ai thua kém ai, nhoáng cái hai người đã hung hăng chạm mặt!

Một tiếng rên bực bội vang lên, cả hai người đều lùi lại đằng sau ba bước, mặc dù so về sức mạnh, hai người này được coi như kẻ tám lạng người nửa cân, có điều hiện giờ Mạnh Tiểu Phát thân hình cao lớn, đương nhiên bước chân cũng có phần nặng nề hơn trước, cho nên vẫn là Phương Dạ đang chiếm ưu thế!

Về khoản sức lực thì hai người đúng là một chín một mười, nhưng luận về kỹ thuật đánh đấm thì Phương Dạ ăn đứt đối phương, anh vừa đứng vững được lại lập tức đuổi theo, tung ra một cú đấm ẩn chứa thuật Giác Khải sắc bén ngàn cân, thụi thẳng vào ngực kẻ địch.

Nếu là người bình thường thì đương nhiên một người có lân giáp bảo hộ cơ thể như Mạnh Tiểu Phát đến tránh còn lười, nhưng đối diện với thợ săn quái Phương Dạ thì lại khác, cậu ta có hơi không đủ tự tin, thể là cậu ta bèn thu hai tay lại, chắn trước ngực, định chống đỡ đòn đánh thâm hiểm này của Phương Dạ trước rồi tính tiếp.

Nhưng điều đáng sợ là, đòn đánh tay kia của Phương Dạ chỉ là ''nhử mồi'', nhân lúc đối phương đang bận co rúc đề phòng, tay còn lại của anh đã nhanh như chớp tóm lấy nửa lưỡi dao đang cắm vào hốc mắt đối phương, sau đó ra sức vặn!

Á a a!

Mạnh Tiểu Phát đau tới mức không ngừng kêu gào thảm thiết, cậu ta định giơ tay ra bắt lấy cánh tay đối phương, Phương Dạ lại chuyển giả thành thật, tay trái của anh lại tung một quyền đập thẳng vào bụng dưới cậu ta.

Sừng giáp trên nắm đấm và vảy giáp trên bụng nhỏ đồng thời vỡ vụn ra, Phương Dạ về cơ bản không hề bị thương, ngược lại Mạnh Tiểu Phát lại xui xẻo lùi lại đằng sau sáu bảy bước, vảy giáp của cậu ta không thể chống đỡ toàn bộ lực đạo từ cú đấm kia, khiến cậu ta có cảm giác nội tạng của mình như bị đấm cho vỡ tung cả rồi...

Sau khi chịu đòn tấn công kinh khủng kia, tuy rằng Mạnh Tiểu Phát vẫn còn nhiều lực chiến đấu nhưng trong lòng cậu ta sớm đã e sợ Phương Dạ, không dám hiếu chiến nữa, bèn cúp đuôi bỏ chạy xuống núi như chó nhà có tang.

Phương Dạ thấy thế nào có chịu để yên, anh lập tức đuổi theo, tiếc là tốc độ của Mạnh Tử Phát không hề thua kém gì anh, cộng thêm kỹ năng chui lủi trong rừng cây rậm rạp của cậu ta, chừng mười mấy phút sau cũng thuận lợi trốn thoát rồi...

"Con rắn bốn chân này không đánh lại được, chuồn đi cũng nhanh thật!" Phương Dạ nhìn núi rừng trập trùng cây cối um tùm tối đen như mực phía trước, chỉ đành hậm hực buông một câu rồi bỏ xuống núi.

Mãi tới khi anh xuống chân núi thì mười mấy chiếc xe tuần tra mới lững thững chạy tới.

Thấy Từ Lệ hạ cửa kính xe xuống, Phương Dạ bèn làm bộ nôn mửa chán ngán: "Đội phó Từ ơi là đội phó Từ, tốc độ của mấy người cũng điện ảnh hóa quá rồi đó! Lần nào cũng đợi xong việc mới tới thu dọn tàn cuộc à?"

Từ Lệ đỏ cả mặt: "Anh thì biết cái gì, đội tuần tra có nhiều người như vậy, muốn điều động cũng cần có thời gian, tình hình trên đó như thế nào rồi?"

"Thi thể nằm phơi khắp nơi, rất là thảm khốc!" Phương Dạ nói: "Người chết đều là đàn em của Giang Long, Hầu Tử, một trong tứ đại kim cang, cô có biết không?"

Từ Lệ ngạc nhiên nói: "Nghe nói võ công của người này không tồi, chẳng lẽ cũng chết rồi?"

"Chả thế thì sao, chết rất thảm hại luôn!"

Từ Lệ lập tức biến sắc: "Có phải do con dã thú kia làm không?"

"Đó không phải là dã thú, mà là một người còn đang sống sờ sờ ra kia, có điều cậu ta đã hóa rắn rồi." Phương Dạ lãnh đạm nói: "Nếu tôi đoán không nhầm thì đó chính là nghiệp chướng do Giang Long tạo ra."

"Tên khốn đó lại dám đem người sống ra thí nghiệm ư?" Từ Lệ vô cùng thông minh, ngay lập tức đã hiểu ra mấu chốt vấn đề.

Phương Dạ gật đầu: "Gần như là vậy, về nguyên nhân cụ thể, vẫn phải dựa vào công cuộc điều tra của các cô."

Từ Lệ truy hỏi: "Vậy người rắn kia đâu?"

"Bị tôi đánh cho chạy rồi." Phương Dạ bất lực buông thõng tay: "Cậu ta bị thương nặng bèn cứ thế quay đầu bỏ chạy, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, thực sự tôi không đuổi theo kịp, có cảm giác cậu ta còn nhanh hơn cả loài rắn bốn chân."

"Tin này đúng là tin cực kỳ xấu!" Từ Lệ nổi cơn nói: "Quái vật này thích giết chóc, nhất định sẽ còn ra ngoài lạm sát người vô tội!"

Phương Dạ mỉm cười: "Tôi lại không cảm thấy thế, cậu ta có mối thù không đội trời chung với Giang Long, chắc chắn sẽ tìm cơ hội tới tận nơi báo thù, chúng ta chỉ việc há miệng chờ sung thôi."

Từ Lệ đăm chiêu gật gật đầu: "Anh nói cũng có lý, đang từ một người sống yên ổn lại bị Giang Long biến thành quái vật, chắc chắn cậu ta sẽ không chịu để yên đâu."

Phùng Khang tiếp lời: "Đội phó Từ, nói như vậy há chẳng phải chúng ta không thể bắt giữ Giang Long trước thời hạn ư?"