Siêu Cấp Shipper

Chương 423: Hết sức căng thẳng




Sau khi người bảo vệ hề hước này ngã xuống đất, người vốn đã khát máu như Mạnh Tiểu Phát cũng không có ý định buông tha cho anh ta, nâng chân phải lên giẫm thật mạnh xuống, đầu của đối phương ngay lập tức giống như dưa hấu vỡ hết, khắp nơi đều là máu!

Sau khi liên tiếp chứng kiến cảnh tượng giết người chưa từng thấy trước đó bao giờ, thần kinh của Giang Tử Nhu có mạnh cỡ nào cũng không thể chịu nổi, hai mắt khẽ đảo một cái rồi hôn mê.

Mạnh Tiểu Phát không quan tâm, một tay bế cô ta ném vào trong xe Land Rover, đang lúc muốn đi vào đường chính, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm rú của xe mô tô, cậu ta vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy vài tia sáng đèn xe sáng lên trên con đường núi, hiển nhiên có người đến đây.

"Mẹ kiếp, xử lý việc này sao lại khó như thế chứ?" Mạnh Tiểu Phát tức giận trong lòng, chuyện tốt của mình lại lần nữa bị người khác quấy rối, quả thực là muốn phát điên lên.

Sau khi thấy rõ người bên cạnh ở trong xe Land Rover, Giang Long mừng rỡ như điên, vội vội vàng vàng lại lần nữa nhắc nhở Hầu Tử: "Nhớ lời vừa nãy tôi nói, nhất định phải bắt sống, đánh gãy xương tay chan cũng không sao cả, giữ lại giọng nói là được."

"Đã biết anh Long, tôi đã phân phó xuống dưới rồi, ngài cứ yên tâm đi!" Hầu Tử cười nói: "Ngài cứ ngồi trong xe chờ xem, chút chuyện nhỏ đó tôi nhất định có thể xử lý gọn gàng."

Giang Long gật đầu, ông ta vẫn rất có lòng tin với thực lực của Hầu Tử, hơn nữa tất cả các thủ hạ đều dẫn theo một người nữa, đối phó với một kẻ tầm thường như Mạnh Tiểu Phát thì sẽ lại càng dễ dàng hơn, chẳng qua vẫn dặn dò một câu: "Cẩn thận một chút, bây giờ cậu ta đã không phải là một người bình thường nữa rồi, đừng để lật thuyền trong mương."

"Anh Long yên tâm, cho dù là một tên siêu nhân đi chăng nữa, chúng ta có nhiều người như vậy cũng lột da cậu ta ra!" Bàn tay to của Hầu Tử vung lên, bốn năm mươi người đông nghìn nghịt như vậy vây quanh lên.

Một gã thuộc hạ dưới tay Hầu Tử quát lớn nói: "Mạnh Tiểu Phát, mày cái tên phản bội này, mau thả cô chủ ra, Hầu gia bọn tao đồng ý tha chết cho mày!"

Mạnh Tiểu Phát cười run nói: "Tao là con rể do anh Long chỉ định, cô chủ là vợ của tao, hai vợ chồng bọn tao thích làm nhau ở trên núi, liên quan cái rắm gì tới Hầu Tử nhà bọn mày hả?"

Thấy cậu ta trắng trợn mà làm nhục Hầu Tử, một đám người ngay lập tức chửi ầm lên.

"Tên nhóc này, mày không muốn sống nữa đúng không, vậy mà lại có gan nói như thế với Hầu gia?"

"Xin lỗi mau lên, bằng không bây giờ ông đây ngay lập tức chém mày thành mười đoạn tám khúc!"

Mạnh Tiểu Phát đương nhiên không hề sợ hãi mấy lời đe dọa này, cậu ta âm hiểm mà cười nói: "Con chó căn người cũng không kêu, có bản lĩnh thì các người cứ tới đây chém tôi đi?"

"Tên nhóc này, nói chuyện đừng quá kiêu ngạo, mày xem mày nói với ai vậy?" Hầu tử tách ra khỏi đám người đi tới trước mặt cậu ta, theo sau là một bóng dáng lom khom, sau khi nhìn thấy ông già gầy yếu này, rốt cuộc vẻ mặt của Mạnh Tiểu Phát cũng thay đổi.

Mạnh Đại Phương hùng hổ nói: "Tên nhóc thối, mày là muốn chọc chết cha mày mới cam tâm có đúng không, anh Long vẫn luôn đổi xử tốt với chúng ta, mày đừng có mà mỡ lợn làm mờ con mắt, đang yên đang lành bắt cóc cô chủ làm cái gì?"

Mạnh Tiểu Phát giải thích nói: "Cha, hôn sự này là chính miệng anh Long đồng ý với con, căn bản không phải là bắt cóc, cha đừng bị đám khốn nạn này lừa!"

Mạnh Đại Phương cả giận nói: "Nói vớ nói vẩn, anh Long làm sao có thể đồng ý gả con gái cho mày, đừng ở đó mà suy nghĩ viển vông nữa thằng nhóc này, vốn dĩ cha là do anh Long tìm tới khuyên mày, mau cút qua đây cho ông!"

Ha ha ha!

Thấy Mạnh Tiểu Phát vốn ngông ngông tự đắc bị dạy giống như đứa trẻ con, những người khác đều cười lớn.

Bị nhiều người cười nhạo như vậy trước đám đông, khiến cho Mạnh Tiểu Phát nắm chặt hai tay không nói được một lời, bả vai không ngừng run nhẹ, hiển nhiên trong lòng đang giãy dụa kịch liệt.

Cười cười, Hầu Tử phát hiện có chút không ổn, bởi vì mắt của anh ta rốt cuộc cũng thấy được hai cỗ thi thể nằm trên mặt đất ở phía sau.

Mẹ kiếp, hóa ra tên nhóc này hoàn toàn là một tên ác ma giết người không chớp mắt hả?

Hầu tử không dám sơ suất, vì tuyệt đối không thể để ra sai sót, anh ta ra hiệu với thuộc hạ của mình một cái, mấy người họ lập tức hiểu ý, len lén rút súng lục ở bên hông ra, sau đó toàn bộ mở bảo hiểm ra.

"Sau khi đến gần thì mới bắn, cố gắng đánh gãy tay chân càng tốt, nhưng anh Long nói nhất định phải sống!"

Mấy tên xạ thủ nhao nhao gật đầu, mà Mạnh Đại Phương lại bắt đầu mắng lớn: "Tên nhóc thối, tuổi lớn cánh cũng cứng rồi có phải hay không, ngay cả lời của ông đây mày cũng dám không nghe, may cút lại đây cho cha!"

"Con không!" Mạnh Tiểu Phát đột nhiên gầm lên.

"Mày... Mày nói cái gì?" Mạnh Đại Phương ngây người một cái, ông ta không rõ vì sao mà đứa con trai luôn luôn yếu đuối lại dám cãi lại mệnh lệnh của mình.

"Con nói con sẽ không bao giờ nghe lời cha nói đâu!"

Dưới sự xấu hổ với giận dữ, Mạnh Tiểu Phát đã hoàn toàn điên lên, cậu ta nhe răng cười nói: "Ông già, đừng tưởng rằng ông là cha của tôi là có thể kiểm soát tôi cả đời, từ hôm nay trở đi, không ai có thể cưỡi trên đầu của tôi, ngay cả Giang Long cũng không!"

Mạnh Đại Phương giận tím mặt: "Làm sao mày có thể nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như thế này, tao làm cha mày một người, vậy thì cả đời cũng là cha mày, mau cút qua đây, tao sẽ cầu xin anh Long tha cho cái mạng chó của mày!"

Nhưng mà Mạnh Tiểu Phát lại đứng tại chỗ cười nhạt, căn bản là không hề định nói lời vô nghĩa với ông ta nữa.

Cậu ta đã có sức mạnh vô hạn ở tay, từ hôm nay trở đi, không ai có thể hô to gọi nhỏ với mình nữa, cho dù là cha ruột đến cũng vô ích!

Hầu Tử cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn nữa, anh ta cười lạnh nói: "Mạnh Tiểu Phát, không thể tưởng tượng được mày vì để chiếm đoạt cô chủ, lại có thể ngay cả cha của mình cũng không nhận, loại người bất trung bất hiếu bất nghĩa như mày, đã không còn tư cách để sống nữa, nếu không thúc thủ chịu trói, thì hôm nay chính là ngày giỗ của mày!"

Mạnh Tiểu Phát nhếch miệng cười: "Rốt cuộc là ngày giỗ của ai, bây giờ còn hơi sớm đó. có bản lĩnh cứ tới đây lấy mạng chó của tao đi?"

"Tên nhóc không biết trời cao đất dày này, chịu chết đi!"

Hầu Tử ra lệnh một tiếng, mọi người nhao nhao cầm đao kiếm, rìu, vũ khí ra, sau đó nhanh chóng vây quanh, còn các tay súng lại bắt đầu tìm kiếm vị trí tốt.

Mắt thấy cuộc chiến lớn sắp xảy ra, Mạnh Đại Phương ngay lập tức có chút luống cuống, mình chỉ có một đứa con trai như thế, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì ai sẽ là người phung dưỡng thờ cúng lúc về già chứ?

Ông ta cầu xin nói: "Hầu gia, có thể bảo các anh em xuống tay nhẹ nhàng một chút, ít nhất chừa cho Tiểu Phát một con đường sống có được không?"

"Lão già vô dụng, ngay cả con trai cũng không quản được, cút đi cho khuất mắt tôi!" Hầu Tử dùng một tay đẩy ông ta ra, trên mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn.

Mạnh Đại Phương không nghe lời, không chịu buông ra mà nói: "Hầu gia, tôi chỉ có một người con này thôi, ngài thương cho tôi với có được không?"

"Ông còn không biết xấu hổ à, cút mau!" Hầu Tử không hề khách sáo, đá một cái là khiến cho Mạnh Đại Phương ngã ra đất, sau đó còn đá một cước thật mạnh, trực tiếp khiến ông ta ho ra máu!