Siêu Cấp Shipper

Chương 412: Kiêu ngạo




Dưới sự gợi ý của Long Cửu, đám cảnh sát và đám thợ săn bắt đầu lắp đặt bẫy, một cái ở bên cạnh đập nước, hai cái còn lại thì đặt ở bên kia bờ của hòn đảo và gần chỗ hồ nước.

Long Cửu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy rừng cây gần hồ nước là nơi quái vật có khả năng xuất hiện nhiều nhất, dưới sự dẫn dắt của ông ta, mọi người đã biến những cái bẫy ở đây trở nên cực kỳ phức tạp.

Đầu tiên là đào một cái hố sâu năm mét trong lòng đất, sau đó đặt thuốc nổ ở dưới đáy hố, bôi dầu nhớt lên vách đá, ngay phía trên hố thì đặt một tấm lưới được làm bằng kim loại tổng hợp.

Sau khi miệng hố được che phủ bởi dây thép gai mỏng và lớp bùn đất, thì hơn mười người sẽ chia nhau ra tìm chỗ ẩn nấp, trong đó có ba binh lính sẽ trang bị súng bắn tỉa cỡ lớn, Long Cửu đặt một con cừu non lên trên đó, dựa vào trọng lượng của nó thì không đủ để kích hoạt cái bẫy, vì vậy nó có thể được dùng để làm mồi nhử.

Phương Dạ và Từ Lệ thì trèo lên một cái cây cách mặt đất tầm năm đến sáu mét, tầm nhìn trên này rất tốt, độ an toàn cũng cao hơn, dù gì thì theo kết quả điều tra trước đây cho thấy, con quái vật này chắc chắn là không biết trèo cây.

Phương Dạ vẫn cứ lẩm bẩm về chuyện đó, bởi vì những thợ săn khác đều được nhận súng và vũ khí, chỉ có mình anh người tư vấn này là tay không xuất trận, chuyện này không đúng lắm nhỉ, lẽ nào đợi khi quái vật tới là bản thân anh xông lên đánh tay không hay sao?

“Vốn dĩ là đã chuẩn bị cho anh một bộ vũ khí rồi, nhưng bây giờ có chú Cửu ở đây, anh đánh hay không đánh cũng không còn quan trọng nữa, cứ yên tâm ngồi xem kịch là được.” Từ Lệ nhìn thấy vẻ mặt oán giận của anh, cảm thấy có chút buồn cười.

Dù sao thì anh đây cũng là người đàn ông bước ra từ Liệt Uyên, số thổ dân bị giết không một trăm thì cũng tám mươi, sao đến đây lại bị cô ta coi thành người qua đường không liên quan gì rồi?

Phương Dạ cũng chỉ đành nuốt cục tức này vào trong: “Vậy chú Cửu có lai lịch như thế nào thế, thật sự lợi hại vậy sao?”

“Là đại đội trưởng nói với tôi đó, trước đây chú Cửu đã từng giúp đội cảnh sát giết được rất nhiều quái vật to lớn, thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp ông ta, bây giờ xem ra ông ta là người chuyên nghiệp nhất ở đây rồi.”

“Hy vọng vậy đi.”

Đột nhiên Phương Dạ không có lý do gì nói: “Cảm ơn.”

“Hả?” Từ Lệ có chút bối rối: “Sao lại nói như vậy?”

Phương Dạ cười nhẹ: “Cảm ơn cô đã tới tham gia tiệc mừng thọ của ông nội tôi, còn khiến cho cha mẹ tôi được nở mày nở mặt một lần.”

Gương mặt thanh tú của Từ Lệ hơi ửng đỏ, trong lòng cô ta cảm thấy có chút hạnh phúc, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Câu này chỉ sợ anh phải nói hơn mười lần nữa đó, dù sao ngày đó có không ít các chị em đến mà, cả một bàn ăn đều kín hết chỗ ngồi.”

“Làm sao tôi biết được chỉ tùy hứng đăng một cái bình luận lên vòng bạn bè thôi, mà lại có nhiều người tới đến như vậy, chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, xấu hổ quá đi mất!” Phương Dạ xấu hổ gãi đầu.

“Được rồi đó, nhìn biểu cảm này của anh là biết anh đang rất đắc ý rồi.”

Phương Dạ ngụy biện: “Làm gì có, ánh mắt của tôi rõ ràng là đang rất áy náy...”

Long Cửu cùng đàn em thợ săn đầu trọc cũng trèo lên trên một cái cây rất cao, bọn họ mặc một bộ quần áo được đan bằng lá cây để ngụy trang, trên mặt thì bôi lên một lớp sơn màu xanh lá cây, còn phun lên cơ thể một lớp nước thuốc được đặc chế, có thể giảm thiểu tối đa “mùi con người” của bọn họ, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.

Bất giác, tất cả mọi người đều đã ngồi canh giữ gần hai tiếng đồng hồ rồi, con cừu non nằm trên cái bẫy cũng đã chìm vào giấc ngủ rồi, nhưng xung quanh lại không hề có bất cứ động tĩnh nào.

Thợ săn đầu trọc xoa xoa bờ vai đã mỏi nhừ, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, ông nói xem có phải cái tên đó buổi trưa đã bị dọa cho sợ rồi, nên tối nay không dám ra không?”

“Cũng có khả năng này, nhưng không lớn.” Sắc mặt của Long Cửu vẫn điềm nhiên như cũ: “Theo như vết thương trên người của cảnh sát, thì con quái vật này vốn là muốn lôi anh ta về làm đồ ăn, nếu không nó đã cắn chết anh ta từ lâu rồi, một con quái vật kiêu ngạo như vậy thì đúng là mới nghe lần đầu, cho nên nó sẽ không dễ dàng bị dọa sợ như vậy đâu.”

Thợ săn đầu trọc thắc mắc: “Lẽ nào cắn chết rồi là không ăn được nữa sao?”

“Đây là thói quen, lẽ nào cậu chưa đọc qua báo cáo khám nghiệm tử thi trước đây à, những người chết đều bị chúng ăn khi họ còn đang tỉnh táo.” Long Cửu lạnh nhạt nói: “Tên này chỉ ăn đồ sống, là một tên rất tàn nhẫn.”

Thợ săn đầu trọc lập tức xấu hổ, đột nhiên không có lý do gì mà cảm thấy ớn lạnh.

Tận mắt chứng kiến cảnh bản thân mình bị nuốt chửng từng chút một, kiểu chết này quả thật rất kinh khủng, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng có thể khiến người ta lạnh run người.

Một đám mây lớn từ từ bay qua, che khuất hoàn toàn ánh sáng của mặt trăng, trong rừng cây một cơn gió lạnh thổi qua, sắc mặt của Long Cửu đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Thợ săn đầu trọc để ý tới sắc mặt của ông ta: “Sư phụ, có chuyện gì sao?”

“Không ổn, hướng gió thay đổi rồi!” Long Cửu lẩm bẩm nói: “Nếu nó xuất hiện từ hướng ta đã dự tính, vậy thì nó sẽ thấy những người mai phục ở phía nam đầu tiên!”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Mau đi thông báo cho bọn họ thay đổi vị trí, bây giờ đã gần tới nửa đêm rồi, quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào...”

Mai phục ở phía nam chỉ có hai người, vừa đúng là Phương Dạ và Từ Lệ.

Sau khi nhận được tin báo từ thợ săn đầu trọc xong, Từ Lệ nói: “Chúng ta mau rời khỏi chỗ này thôi.”

Phương Dạ hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi cũng đâu biết đâu, chú Cửu chỉ nói chỗ này rất nguy hiểm, kêu chúng ta mau chóng thay đổi vị trí.”

Đang nói chuyện, đột nhiên Phương Dạ giật mình đứng dậy, bởi vì anh nghe thấy một âm thanh khè khè ở đâu đó.

Nếu như đoán không nhầm, thì đây chắc chắn là tiếng con thằn lằn đang lè lưỡi!

“Quá muộn rồi, nó đã tới đây rồi!”

Từ Lệ đột nhiên cảm thấy hoảng sợ: “Ai… ai tới cơ?”

“Quái vật.” Phương Dạ ra hiệu cho Từ Lệ im lặng, sau đó bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.

Cái âm thanh khè khè đó đã biến mất rồi, bởi vì lá cây quá rậm rạp, nên anh không thể tìm ra nơi con quái vật đang ẩn nấp, nhưng có một điều chắc chắn là, con quái vật thằn lằn đó đang ở rất gần anh, nên chắc chắn là nó biết leo cây.

Từ Lệ lập tức lấy khẩu súng lục ra, mặc dù biết viên đạn không có tác dụng gì đối với quái vật, nhưng dù sao cũng phải khiến bản thân mình cảm thấy yên tâm một chút.

Đột nhiên, Phương Dạ cảm thấy có một luồng gió lạnh từ trên đỉnh đầu thổi xuống, mục tiêu chính là cái cổ trắng như tuyết của Từ Lệ!

Anh không nghĩ nhiều, trực tiếp ra tay đấm một cái, đánh trúng vào đầu của con quái vật đột nhiên xuất hiện.

Đây là một cái đầu người trông rất đáng sợ, nó có năm phần giống người, năm phần giống thằn lằn, bên khóe miệng thì có những chiếc răng nanh dài và dày bằng ngón tay, bên trong đôi mắt màu xanh lục sáng như bóng đèn thì có hai đồng tử, trên mặt thì hoàn toàn là lớp vảy cá vừa dày vừa nhỏ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sởn cả da gà.

Con quái vật đánh lén không được, lại còn bị Phương Dạ đấm một cú khiến cho nó choáng váng, nhưng cú đấm này dường như không hề gây ra bất kỳ sự tổn thương nào, nó nhanh chóng ổn định lại cơ thể mình, há to cái miệng có mùi tanh hôi như chậu máu của mình ra hướng về phía cánh tay của đối thủ cắn một phát.