Siêu Cấp Shipper

Chương 387: Cha nào con nấy




Mấy tên côn đồ huýt sáo không ngừng, bọn chúng vây thành hình tròn xung quanh cô gái, ai nấy đều mang nụ cười xấu xa.

Chàng trai này là thanh niên trai tráng, làm sao mà chịu được cảnh bạn gái mình bị chọc ghẹo như vậy, cậu ta lập tức vỗ bàn đứng dậy: “Các người muốn làm gì đây?”

Tên côn đồ tóc đỏ trêu chọc: “Lời này hỏi lạ quá, đến đây đương nhiên là ăn lẩu rồi, chẳng lẽ lại ăn bạn gái mày?”

“Ha ha ha!” Tên côn đồ tóc xanh cười: “Mày đừng nói, bạn gái nó trông cũng ngon đấy, tao thích nhất loại như vậy.”

Mấy người khác cũng cười ồ lên.

Chàng trai tức đến phát run, khi sắp nổi giận, cô bé hơi sợ hãi vội vàng kéo chàng trai lại: “Người bên đó đông, đừng gây sự nữa!”

Tóc đỏ châm chọc: “Nghe bạn gái mày nói chưa, tụi tao không dễ chọc vào, ngoan ngoãn ngồi ăn lẩu của mày đi!”

Chàng trai chỉ có thể nén giận mà ngồi xuống, thấy chàng trai chịu thua, mấy tên côn đồ càng kiêu căng hơn.

“Tên nhóc này thật có diễm phúc, nhìn gương mặt nhỏ nhắn này đi, non đến mức có thể búng ra sữa luôn.”

“Bậy bạ, làm sao mà mặt có thể búng ra sữa được, dầu còn tàm tạm!”

“Không tin đúng không, tao búng cho mày xem!”

Tóc xanh cợt nhả giơ tay về hướng cô bé, ấy vậy mà lại muốn động tay động chân giữa đám đông, cô bé bị dọa chết khiếp, nhưng chỗ ngồi lại quá nhỏ, muốn tránh cũng không có chỗ tránh.

Bốp!

Cuối cùng chàng trai không nhịn được nữa, vung tay tát vào tay của tên tóc xanh.

“Mày dám đánh ông đây?” Tóc xanh cười lạnh lùng.

“Đừng nghĩ người đông thì tôi sợ anh!” Chàng trai đối đầu gay gắt: “Có tin là bây giờ tôi báo cảnh sát không?”

“Ô, có bản lĩnh thì báo đi, xem đến lúc cảnh sát đến đây thì mày còn đứng lên được hay không!” Tóc xanh là là tên kỳ cựu trong việc đánh nhau trên phố, chưa nói xong đã vung một đấm ra, chàng trai không kịp đề phòng mà ăn thẳng một cú đấm mạnh, lập tức ngã nhào xuống đất.

“Đánh nó!”

Tóc đỏ la lên, đám côn đồ lập tức lao về phía trước, đánh đấm chàng trai một trận, khiến cho cô bé hét lên hoảng sợ hét lên.

Lương Duyệt Tư xem đến da đầu ngứa gan, cô ta kìm không được mà nói: “Phương Dạ, anh có giúp họ không?”

“Không cần thiết, đây là địa bàn của anh Lãnh.” Phương Dạ điềm tĩnh gắp một miếng tàu hũ ky lên: “Cô nhìn đi, anh Lãnh đến rồi.”

Lương Duyệt Tư ngẩng đầu nhìn, anh Lãnh tháo tạp dề sải bước đi tới, phía sau là một bé gái tay cầm xoong bước theo sau.

“Dừng tay!”

Sau một tiếng hét lớn, cả đám côn đồ quay đầu lại nhìn.

Sau khi nhìn thấy đối phương chỉ là ông chủ bán lẩu thì tóc đỏ cười lạnh lùng nói: “Sao, muốn ra mặt giúp tên nhóc này à?”

Anh Lãnh nhàn nhạt nói: “Hôm nay là một ngày đẹp, tôi không muốn thấy máu, mấy người đỡ người lên rồi xin lỗi, đền tiền, sau đó có thể cút khỏi đây đi.”

“Tao không nghe lầm chứ, mày muốn tụi tao xin lỗi đền tiền cho nó? Ha ha ha!” Tóc đỏ cười phá lên như nghe được lời nói đùa vậy.

Tóc xanh xoa nắm đấm nhìn về phía anh Lãnh: “Trước khi ra mặt giúp người thì tốt nhất cân nhắc bản lĩnh của mình, đừng có liên lụy đến tiệm của mình, vậy thì đến lẩu cũng không bán được nữa đâu!”

“Xin lỗi hay không, đền tiền hay không, các người nói một câu là được.” Anh Lãnh lấy một hộp thuốc nhăn nheo từ túi ra, rồi đặt lên miệng một điếu.

Đây là thói quen nhiều năm nay của anh ta, mỗi lần sắp ra tay đều phải hút một điếu.

“Cha, cha đã hứa là không hút thuốc trước mặt con mà.” Ngay lúc anh ta đang bật lửa thì đột nhiên bé gái phụng phịu nói.

“À ha ha, cha quên là bảo bối còn ở đây!” Anh Lãnh ngượng nghịu gãi đầu, vội vàng nhét điếu thuốc nhăn nhúm về lại trong hộp.

“Xin lỗi là không thể xin lỗi rồi đó, cả đời này cũng không thể xin lỗi!” Tóc đỏ cười nham nhở nói: “Không phục thì qua đây, xem tụi tao giải quyết mày ra sao!”

“Được!”

Anh Lãnh cũng không nhiều lời, đột nhiên bước lên đá vào bụng tóc đỏ.

Trông chiêu này vô cùng bình thường, tốc độ cũng không nhanh lắm, nhưng tóc đỏ không thể né được, trơ mắt nhìn bản thân mình bị đá bay ra ngoài!

Ầm ầm!

Gáy của anh ta đụng vào mặt của một tên côn đồ khác, hai tên ngã dưới đất kêu rên thảm thiết, một tên ôm đầu khóc chảy nước mũi, một tên thì ôm mặt máu mũi chảy ròng ròng, vô cùng thê thảm.

Đám côn đồ ngây ngốc khi bị đối phương đánh gục cả hai người trong phút chốc, cô bé thì nhân cơ hội đỡ chàng trai dậy.

Tóc xanh gào lên: “Đừng sợ, cả bọn cùng lên!”

Đám côn đồ bình tĩnh lại, khi đang định vây đánh anh Lãnh thì đối phương đã xông đến!

Lên gối xuống chỏ.

Chiêu của anh Lãnh trông bình thường nhưng hiệu quả lại cao đến đáng sợ, ba tên côn đồ bị đánh nằm ra đất.

Tóc xanh bị cùi chỏ thụt vào mũi vùng vẫy ngồi dậy, trong tay còn cầm một con dao bướm sắt bén đang chuẩn bị đứng lên đâm sau lưng anh Lãnh, đột nhiên có thêm một cái xoong đen trên đầu!

Bốp!

Sau một tiếng bốp, đầu tóc xanh oang oang, sùi bọt mép ngã xuống đất, bé gái lạnh lùng thu xoong về.

Lương Duyệt Tư nhìn đến muốn rớt cằm vào nồi đất, không ngờ đến bé gái cũng ra tay lại nặng như vậy, đúng là cha nào con nấy, cả hai người đều không tầm thường.

Anh Lãnh cũng toát mồ hôi lạnh: “Sau khi lên mẫu giáo thì không được bạo lực như vậy nữa, nghe chưa?”

Bé gái cười ngọt ngào: “Cha yên tâm đi, đi học không được mang xoong.”

“Không chỉ xoong mà ghế cũng không được ha...”

Sau khi đuổi đám côn đồ đi, con phố nhỏ lại tĩnh lặng như trước, Lương Duyệt Tư ăn no say xong đã có sức hỏi Phương Dạ, ví dụ như chuyện gì đã xảy ra sau khi nổ, tại sao anh lại trở thành ông chủ của cao ốc Kim Duyệt, tại sao có thể tùy ý mang nhiều tiền ra như vậy....

Với tính cách của Phương Dạ đương nhiên sẽ không nói hết sự thật cho cô ta, thế nên đã tự do phát huy sở trường khua môi múa mép của mình, dùng những lời nửa thật nửa đùa để lừa Lương Duyệt Tư ngơ cả ra, cũng coi như là xong chuyện.

“Sáu triệu đó không cần trả lại, cứ coi như tôi đầu tư vào công ty mới đi.” Phương Dạ cười: “Cô cũng không cần cho tôi thêm cổ phần, 30% là được rồi.”

Lương Duyệt Tư chau mày nói: “Vậy sao được, bây giờ đất của công ty cũng là của anh, chỉ chiếm 30% thì ít quá!”

Phương Dạ đe dọa nói: “Tôi nói 30% là 30%, nếu như cô không đồng ý thì tôi bảo học trò tôi đừng đến Hoa Hải nữa.”

“Được được được, 30% thì 30%!”

“Còn nữa, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện kinh doanh của công ty, chỉ nhận hoa hồng là được, nhưng có chuyện thì sẽ giúp, nếu sau này người của tập đoàn Vượng Đạt có đến gây rối nữa, tôi sẽ giải quyết họ một trận!”

“Cứ theo ý anh.” Lương Duyệt Tư coi như là đã nhìn ra được, Phương Dạ không hề để ý đến sáu triệu này, vì thứ anh có là tiền!

“Đúng rồi, mẹ tôi bảo tối nay về nhà ăn cơm, bà ấy nói có làm cua lông mà anh thích ăn nhất.”