Siêu Cấp Shipper

Chương 381: Chỉ là mạng không được tốt




Ngay khi bước vào văn phòng chủ tịch, Hứa Thế Quân nhìn thoáng qua một cái đã có thể lập tức nhận ra Phương Dạ trong đám đông.

Quả nhiên giống hệt ảnh chụp lan truyền, hơn nữa nhìn qua còn trẻ hơn một chút.

Sau khi Dương Tiêu nhìn thấy Hứa Thế Quân, trong lòng nhất thời khẽ chấn động, ông ta đang muốn mở miệng chào hỏi thì đối phương đã chạy chậm tới trước mặt Phương Dạ, cung kính nói: “Ngài Phương, tôi là quản lý tài sản của cao ốc Kim Duyệt, Hứa Thế Quân, ngài gọi tôi Tiểu Hứa là được rồi!”

Phương Dạ có chút dở khóc dở cười, Hứa Thế Quân cũng trạc tuổi cha anh, gọi Tiểu Hứa thì không thích hợp cho lắm?

“Tôi vẫn nên gọi chú là chú Hứa thôi.” Anh gãi đầu, sau đó thấp giọng nói: “Tôi gọi chú tới đây là muốn hỏi một chút, nếu như ngay lập tức đuổi Tập đoàn Tư Vũ đi thì Kim Duyệt bên này phải trả cái giá thế nào?”

Đuổi tập đoàn Tư Vũ đi?

Tuy rằng Hứa Thế Quân có chút không rõ nguyên nhân nhưng ông ấy vẫn trả lời rất nhanh: “Thưa ngài Phương, thời hạn thuê của Tập đoàn Tư Vũ và Kim Duyệt chỉ còn lại hai tháng, dựa theo quy định của hợp đồng, nếu chúng ta đơn phương hủy hợp đồng thì cần bồi thường sáu tháng tiền thuê, cũng chính là hơn một trăm hai mươi vạn.”

“Ừm, tôi biết rồi, cám ơn chú.”

Đối với Phương Dạ mà nói, bồi thường hơn một trăm vạn thật sự là một con số không đáng kể, nhưng đối với Tập đoàn Tư Vũ mà nói, bị đuổi ra khỏi cao ốc Kim Duyệt chính là tai họa ngập đầu.

Là một trong những cao ốc thương mại hàng đầu của thành phố Hoa Hải, việc bước vào vào Kim Duyệt chắc chắn sẽ chứng tỏ sức mạnh vững chắc của công ty, nhưng nếu bị Kim Duyệt đơn phương đuổi đi thì đó chắc chắn sẽ là một đòn giáng mạnh vào danh tiếng của công ty, làm cho Tập đoàn Tư Vũ từ hàng thứ hai trực tiếp ngã xuống hàng thứ ba thậm chí thứ tư, đây là chuyện rất đáng sợ!

“Ngài Phương không cần khách sáo, tôi có thể mạo muội hỏi một câu, ngài có thù với ai trong Tập đoàn Tư Vũ vậy?”

Phương Dạ giải thích: “Chuyện là thế này, trước đây tôi đến Tập đoàn Tư Vũ thực tập, làm tài xế dưới trướng Tổng giám đốc Lương, cuộc sống vốn rất thoải mái, kết quả chờ tôi đi du lịch trở về thì mới phát hiện thì ra cô ta đã bị cách chức, quá đáng nhất chính là, đồng nghiệp của tôi, Thẩm Tiệp, xém chút nữa là bị lão già đó làm nhục!”

Anh chỉ vào Dương Tiêu đang đứng cách đó không xa.

Hứa Thế Quân nói phụ họa: “Vậy thì thật sự rất quá đáng!”

“Cho nên việc này khiến tôi rất tức giận, Tập đoàn Tư Vũ lộng quyền, chúng ta không giữ nó cũng được!”

Hứa Thế Quân đập tay nói: “Đúng là không nên giữ lại!”

Dù sao cao ốc này bây giờ là của ngài, đương nhiên ngài muốn làm gì thì làm, tôi hoàn toàn không có ý kiến...

Thẩm Tiệp ở bên cạnh càng nghe càng há hốc miệng, xét theo tình huống này, cao ốc Kim Duyệt thật sự thuộc về Phương Dạ?

Phương Dạ giải thích xong đang định nói chuyện thì một nữ thư ký văn phòng tóc uốn gợn sóng lớn bước vào, cô ta cúi đầu chào Dương Tiêu: “Dương tổng, mọi người đã đến đông đủ, hiện giờ chờ ngài đến tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị.”

Lúc này Dương Tiêu mới nhớ tới cuộc họp, trên mặt ông ta nhất thời có chút rối rắm, rốt cuộc mình nên trực tiếp đi họp hay là ở lại đây xem Phương Dạ muốn giở trò gì thì tốt hơn?

Cũng may, rất nhanh Phương Dạ đã giúp ông ta lựa chọn.

“Người đẹp Thẩm, nếu Tập đoàn Tư Vũ muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị, vậy thì chúng ta cũng đi góp vui đi, nhân tiện giúp Tổng giám đốc Lương đòi lại công bằng, cô cảm thấy thế nào?”

“Được, chúng ta đi!”

Đối với chuyện Tổng giám đốc Lương dứt khoát rút lui, đương nhiên Thẩm Tiệp còn canh cánh trong lòng, hơn nữa bản thân cô ta cũng từ chức vụ thư ký cấp cao của chủ tịch biến thành một công nhân viên chức phổ thông, nhớ tới làm người ta nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ có những trợ thủ đắc lực như Phương Dạ với Hứa Thế Quân, không làm khó một chút thì làm sao có thể thỏa mãn được?

Phương Dạ cười nhạt một tiếng: "Dẫn đường đi, Chủ tịch Dương?"

"Hừ!"

Dương Tiêu tức giận đầy một bụng nhưng không có chỗ phát tiết, đành phải căm giận phẩy tay áo bỏ đi, Hoàng Hiểu Tuệ vội vàng đi theo sau, mà cô gái tóc xoăn thì tò mò quan sát Phương Dạ một chút, cô ta là thư ký của Chủ tịch Lương Tử Hùng, trước đó cũng chưa từng gặp qua người tài xế mới của Lương Duyệt Tư.

Kỳ thật không cần bọn họ dẫn đường, Thẩm Tiệp cũng có thể tìm tới phòng họp, nhưng Phương Dạ lại thích đi theo sau Dương Tiêu khiến ông ta chán ghét.

Hứa Thế Quân và nữ thư ký vẫn luôn đi theo Phương Dạ, mà đội trưởng đội bảo vệ cũng dẫn theo vài người bảo vệ đi cùng, nhìn qua vẫn rất uy phong, khiến cho Thẩm Tiệp cũng phải giữ eo thẳng tắp.

Sau khi một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào phòng họp, lập tức khiến cho Lương Tử Hùng và mấy vị cổ đông giật mình, bọn họ nhìn thấy sao sáng vây xung quanh Phương Dạ, nên nhanh chóng suy đoán lai lịch của anh là gì, thế mà có thể khiến cho nhân vật như Hứa tổng làm vật làm nền!

Lương Tử Hùng mở miệng nói: "Dương tổng, vị trẻ tuổi này là ai?"

Dương Tiêu đột nhiên xấu hổ, giằng co lâu như vậy, dường như ông ta cũng không biết anh là ai.

May mắn thư ký Hoàng Hiểu Tuệ tiến lên nói vào lỗ tai ông ta vài câu, ông ta mới bừng tỉnh.

"Cậu ta tên là Phương Dạ, là tài xế chuyên phụ trách lái xe của Tổng giám đốc Lương, đúng rồi, cậu ta còn là thực tập sinh."

"Tài xế của Duyệt Tư?" Lương Tử Hùng lập tức có chút không dám tin tưởng, cấp bậc của tài xế riêng cho chủ tịch so với người khác cũng chỉ cao hơn một chút mà thôi, Phương Dạ này có tài đức gì, có thể khiến cho Hứa tổng cung kính như thế?

Một cổ đông cười lạnh nói: "Một tên tài xế quèn cũng dám xông vào cuộc họp hội đồng quản trị, ai cho cậu lá gan đó vậy?"

Hứa tổng vừa định nói chuyện đã bị ánh mắt của Phương Dạ chặn lại, sau khi nhìn lướt qua người đang ngồi, đột nhiên phát hiện "Người quen biết cũ" Giang Đạt đang ngồi trong góc, trong lòng đã rõ ràng hơn mấy phần.

Xem ra trước đó tên này ở phố ăn lẩu gài bẫy Lương Duyệt Tư, mục đích cuối cùng cũng là vì này miếng đất này sao?

Ngang ngược với bên trên không thành, cho nên đã cấu kết cổ đông để rút củi đáy nồi.

Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, trong lòng Giang Đạt cũng cảm giác được có chút không ổn, lần trước em trai ông ta bị dọa sợ tới mức phải thỏa hiệp, hơn nữa sau đó toàn bộ người được phái đi đều bị thiệt hại, điều này cho thấy rõ ràng đối phương tuyệt đối không dễ trêu!

Lần này ông ta đến ký hợp đồng, không dẫn theo bất kỳ vệ sĩ nào bên người, khiến ông ta có chút thiếu tự tin...

Phương Dạ lạnh lùng quét ánh mắt qua đám người bọn họ, sau đó nói: "Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, tôi sẽ không nói quanh co lòng vòng lãng phí thời gian, như vậy đi, trước hết tôi sẽ cho mọi người một nhiệm vụ nhỏ..."

Tên cổ đông kia ngắt lời anh: "Thằng nhóc kia, vừa rồi lời của tôi cậu không nghe thấy à, cút ra khỏi phòng họp đi, nơi này không phải là nơi cậu có thể tới!"

Dám ở Kim Duyệt hô to gọi nhỏ với ông chủ, lần này cuối cùng Hứa tổng cũng nhịn không được nữa: "Đội trưởng Ngưu!"

Đội trưởng Ngưu đứng nghiêm thét lên: "Vâng!"

"Đợi chút nữa lại có người nào dám quấy rầy ngài Phương nói chuyện, phải bắt tên đó ra ngoài, sau này Kim Duyệt không chào đón loại người này!"

"Đã rõ!"

Lời vừa nói ra, những người khác lập tức nhìn nhau, tên cổ đông không có tầm nhìn kia cũng bàng hoàng ngồi về vị trí cũ, không còn dám mù quáng so tài nữa.

Phương Dạ gật gật đầu với Hứa Thế Quân, sau đó tiếp tục nói: “Nhiệm vụ này rất đơn giản, trong vòng nửa tiếng, tôi muốn nhìn thấy Lương Duyệt Tư xuất hiện ở chỗ này, nếu không, Tập đoàn Tư Vũ cứ chờ chuyển đi, cao ốc Kim Duyệt không hoan nghênh các người!”

Lương Tử Hùng nhíu mày, ông ta thăm dò hỏi: “Hứa tổng, vị này không phải đang nói đùa đấy chứ?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
2. Nghiện Ngủ
3. Trợ Lý Tuyến 1
4. Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn
=====================================

Sắc mặt Hứa tổng không chút thay đổi nói: “Chủ tịch Lương, ngài Phương không có nói giỡn, ngài ấy quả thật có tư cách nói những lời này!”

“Tại sao?”

“Bởi vì hiện giờ ngài ấy là ông chủ của cao ốc Kim Duyệt, hơn nữa còn nắm giữ 100% cổ phần!”

Sau khi nghe Hứa tổng nói, tất cả mọi người đều bị chấn động, bọn họ nhao nhao cúi đầu xì xào bàn tán.

Tình huống gì, một tên tài xế trong thời gian thực tập lại là ông chủ của cao ốc Kim Duyệt?

Tên này mới bao nhiêu tuổi chứ, bất quá hơn hai mươi tuổi mà thôi, từ đâu kế thừa được một phần sản nghiệp lớn như vậy?

Tuy rằng khó có thể lý giải, nhưng bọn họ lại không dám nghi ngờ lời Hứa tổng, người ta chính là quản lý tài sản của cao ốc Kim Duyệt, địa vị cao hơn nhiều so với không ít người ở đây!

Thẩm Tiệp lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã, cô ta nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được thì ra Phương Dạ không khoác lác, chuyện vừa rồi anh nói đưa cô ta lên một tầng thật không phải nói giỡn a!

Cao ốc Kim Duyệt cao tới 58 tầng, có thể nói là một trong những cao ốc mang tính bước ngoặt ở Hoa Hải, tùy tiện lấy ra một tầng bán riêng, ít nhất cũng khoảng mấy ngàn vạn, mỗi năm cho thuê từ một trăm vạn đến ba trăm vạn, nói cách khác, bởi vì một câu đùa giỡn, mình đã danh chính ngôn thuận trở thành triệu phú rồi...

Nhìn thấy đối phương thờ ơ, Phương Dạ hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, anh đặt điện thoại lên mặt bàn: “Còn 28 phút nữa.”

Lương Tử Hùng như trong mộng vừa mới tỉnh, ông ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho con gái...

Trong biệt thự nhà họ Lương, vẻ mặt tiều tụy của Lương Duyệt Tư đang ngồi ngẩn người trên ban công trong phòng, toàn thân chỉ toàn một màu trắng, trên cánh tay còn đeo một dải ruy băng đen, nhìn qua tựa như đang mặc đồ tang vậy.

Cốc cốc cốc!

Vạn Thiến Thư bưng nồi hầm vừa gõ cửa vừa nói: “Duyệt Tư, mẹ hầm canh tổ yến  con thích nhất, con mở cửa đi!”

Lương Duyệt Tư không kiên nhẫn nói: “Mẹ, con nói không muốn ăn, mẹ tự ăn đi.”

“Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa thì không sao, hai ngày nay con không ăn hạt cơm nào, nghe lời mẹ nói, con cứ ăn chút tổ yến này trước đi, tiếp tục như vậy thân thể sẽ xảy ra chuyện!”

Thái độ của Lương Duyệt Tư vô cùng kiên quyết: “Con không ăn!”

“Không phải chỉ có một vị trí chủ tịch thôi sao, dựa vào năng lực của con, đi công ty khác cũng có thể dễ dàng trở thành giám đốc điều hành, còn treo cổ chết trên cây của Tập đoàn Tư Vũ sao?” Vạn Thiến Thư cho rằng con gái bởi vì bị sa thải mà canh cánh trong lòng: “Cha con cũng thật là cổ hũ, tốt xấu gì cũng là con gái của mình, cần phải công khai sa thải vậy sao...”

“Mẹ, vị trí chủ tịch kia cho tới bây giờ con cũng chưa từng để ý tới!”

“Vậy tại sao con lại tự nhốt mình trong phòng lâu như vậy?” Vạn Thiến Thư nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ… Con là bởi vì Phương Dạ chết nên mới tuyệt thực?”

Thấy con gái nửa ngày không nói gì, bà ta đã biết mình đoán đúng.

“Duyệt Tư à, Phương Dạ là chàng trai tốt, người đẹp trai, đánh bóng rất lợi hại, giao đồ ăn… Cũng không sao cả, nhưng chỉ là mạng không được tốt lắm, tuổi còn trẻ đã chết...”1