Siêu Cấp Shipper

Chương 370: Khu rừng bị phong hóa




Một người trong đội nhịn không được bèn đề nghị: “Đội trưởng, Hoa Hải này thật sự là quá đáng sợ, hay là chúng ta đốt hết chúng đi?”

“Không cần lãng phí nhiên liệu quý giá, chúng ta đi thôi.” Pete lắc đầu, phương thức để đi săn những bông hoa kỳ lạ này chính là ôm cây đợi con thỏ thôi, chỉ cần chú ý sẽ không bị trúng chiêu, có trách thì trách ban nãy cái tên đó như ruồi không đầu chạy tán loạn.”

Sau khi rời khỏi Hoa Hải, Pete đã ra lệnh sửa chữa tại chỗ, ngài Kim Độ lấy ra một tấm bản đồ vẽ tay vô cùng thô sơ cùng quan sát với ông ta, còn đàn ông cường tráng thì đứng ở một bên không cho bất cứ ai đến gần.

Ngài Kim Độ nói: “Pete, theo bản đồ, vị trí chúng ta lên bờ không còn cách hẻm núi bao xa nữa. Nếu đi thẳng qua khu rừng bị phong hóa này, có lẽ chúng ta có thể đến đích trong vòng hai giờ.”

Pete do dự: “Ông chủ, theo dấu hiệu trên bản đồ, khu khu rừng bị phong hóa này rất nguy hiểm. Tôi cảm thấy là nên tránh khỏi nó thì tốt hơn.”

Ngài Kim Độ lắc đầu: “Ông sai rồi, không phải khu rừng bị phong hóa nguy hiểm, mà là toàn bộ thế giới dưới lòng đất này đều nguy hiểm, mà ốc đảo này lại càng như thế. Có thể nói như vầy, ở đây hoàn toàn không có nơi nào là an toàn tuyệt đối cả. Nếu kéo dài thời gian quá lâu, nguy hiểm sẽ chỉ càng lúc càng cao mà thôi, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng!”

Dù lời nói của ông ấy rất có lý nhưng Pete vẫn có chút do dự, dù sao thì tính mạng của cả đội đều nằm trong tay ông ta.

Trên bản đồ tổng cộng đánh dấu ba vị trí bộ xương, một trong số đó chính là khu rừng phong hóa này, không cần phải nói, đây hẳn là một nơi cực kỳ nguy hiểm trong ốc đảo!

“Đừng do dự nữa, chỉ cần có thể lấy được huyết của địa long, tôi sẽ tăng gấp đôi tiền thưởng, cho ông một tỷ euro!” Ngài Kim Độ đầu độc nói: “Trừ đi tiền trợ cấp và thù lao của bọn họ, ông ít nhất cũng còn lại bảy tám trăm triệu, đủ để ông tiêu xài phung phí suốt nửa đời còn lại và sống cuộc sống thượng lưu!”

Pete ngay lập tức động lòng, lý do khiến ông ta bán mạng cho ngài Kim Độ là vì ông ta đang mắc một khoản nợ do cờ bạc rất lớn. Nếu ông ta có thể lấy được nhiều tiền như vậy, chẳng những nửa đời còn lại có thể không lo cơm áo gạo tiền, hơn nữa ông ta muốn đánh bạc như thế nào cũng không thành vấn đề!

“Được thôi, chúng ta sẽ đi xuyên qua khu rừng phong hóa.”

Sau khi hạ quyết tâm, Pete lập tức bước xuống để sắp xếp, vì để ổn thỏa, ông ta còn cũng sắp xếp cho hai đội viên khá lanh lẹ trong đội thăm dò đường đi trước.

Hai lính đánh thuê là một người là Jonathan và người còn lại là Rogger, bọn họ đã đi theo Pete nhiều năm, đương nhiên là rất dũng mãnh thiện chiến, dày dạn kinh nghiệm.

Tuy nhiên, trong Thế giới dưới lòng đất kỳ quái này, bọn họ cũng có một chuyện hoàn toàn không hề hay biết, nếu như đội trưởng đã ra lệnh thì bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng đi làm.

Hai người vừa thăm dò đường, vừa cầu trời tuyệt đối đừng để bọn họ gặp phải những tên thổ dân đáng sợ nào, nếu không bọn họ nhất định sẽ đi đời mất!

Có lẽ chính lời cầu nguyện đã phát huy tác dụng. Suốt cả quãng đường bọn họ không gặp phải bất kỳ quái vật nào. Sau hơn mười phút vội vã chạy nhanh đi, phía xa đã có thể nhìn thấy một thực vật bị phong cực lớn hình chiếc ô, những thứ giống như nấm này xếp thành tầng tầng lớp lớp vô tận, mang đến cho người ta một cảm giác như lạc vào thế giới cổ tích.

Vì đã được Pete đã căn dặn nên cả hai không dám đi thẳng một mạch vào mà tìm một điểm cao bên ngoài để quan sát kỹ càng.

Trong khu rừng bị phong hóa im ắng chết chóc, dường như không nhìn thấy bất cứ sinh vật sống nào, những cây nấm khổng lồ đó mang một màu xám chết chóc, bề ngoài trông khô héo và nứt nẻ, không biết chúng đã chết bao nhiêu năm rồi.

Sau khi quan sát một lúc lâu, cả hai đều không thấy nguy hiểm nào trong khu rừng, nên dứt khoát thận trọng giơ súng lên và đi vào.

Sau khi đến gần, một mùi mốc thối xộc thẳng vào mặt khiến bọn họ phải bịt mũi lại ngay, khu rừng vắng lặng, ngoại trừ tiếng bước chân lạo xạo của hai người bọn họ, trên mặt đất có một lớp chất xám dày đặc, vì nó đã phân tán rồi, nên khi bước lên trên đó sẽ phát ra âm thanh, nghe khá khó chịu.

Hai người chỉ tìm kiếm một khu vực nhỏ ở phạm vi bên ngoài rồi trở về báo cáo, sau khi biết được trong khu rừng bị phong hóa chỉ có một đống hóa thạch nấm, hoàn toàn không có nguy hiểm gì cả, Pete cũng khá vui vẻ, nhanh chóng cho đội xuất phát lên đường.

Nhiệm vụ của chú Đạt về cơ bản đã hoàn thành rồi, cho nên sau khi tới ốc đảo ông ấy không cần phải dẫn đường nữa, ông ấy và Phương Dạ cố ý tụt lại phía sau đội ngũ, suy nghĩ của hai người rất đơn giản, nếu có sóng gió gì thì để người khác chặn ở phía trước. Nếu như thật sự gặp phải thổ dân có thực lực khủng thì hai người cũng có thể có đủ thời gian để vắt chân lên cổ chạy trốn, không cần phải liều mạng của mình.

Hai chị em nhà họ Khương cách hai người bọn họ không quá xa, nhưng vì Pete lúc trước đã cảnh cáo nên bọn họ cũng không dám tới gần.

Ốc đảo đúng với tên gọi của nó, tất cả những nơi mà tầm mắt nhìn thấy đều là những hoa cỏ cây cối rậm rạp xanh tươi, ngoại trừ sự xuất hiện kỳ lạ của những loài thực vật có ngoại hình khá kì lạ này, có cảm giác nơi này cũng khá giống như môi trường trên đảo. Hoàn toàn không hề hoang vắng như Thế giới dưới lòng đất dưới lòng đất lúc trước đã đi qua.

Phương Dạ ngậm miếng thịt bò khô trong miệng, vừa đi vừa hỏi: “Chú Đạt, nhìn tư thế của bọn họ, hình như mục đích rất rõ ràng?”

Chú Đạt trầm giọng nói: “Nếu đoán không lầm, chắc là trong tay bọn họ có bản đồ ốc đảo mà năm đó anh chú đã vẽ. Còn về mục đích, thì rất có thể là muốn tìm ra con giun đất khổng lồ trong hẻm núi.”

Phương Dạ cười nói: “Quả nhiên người có tiền đều sợ chết, chắc là ngài Kim Độ đến để lấy thuốc trường thọ.”

“Không chắc chắn lắm, nếu ông ta chỉ vì thuốc trường thọ thì hoàn toàn không cần phải tự mình xông vào nguy hiểm, chỉ cần an toàn ở lại trên tàu ngầm chờ tin tốt là được rồi.”

“Không phải người nước ngoài đều thích phiêu lưu sao, và cũng hay tự tìm đến cái chết.”

“Có lẽ vậy, hồi đó anh của chú không nói cho tôi biết quá nhiều thông tin về ốc đảo. Chắc là anh ấy cũng không muốn chú đặt chân đến đây.” Chú Đạt cười gượng nói: “Nhưng tạo hóa thật trêu ngươi, sau mười năm, chú cũng vẫn đến đây rồi.”

Phương Dạ vỗ đùi: “Vậy thì cháu oan uổng hơn chú nhiều, cháu bị một con cá đâm đến đây!”

Chú Đạt: “…”

Hai người trò chuyện, đội đi trước đã đến gần khu rừng bị phong hóa rồi, Pete quan sát một lúc, quả nhiên cũng không phát hiện thấy nguy hiểm gì ở gần đó cả.

Dù sao thì đó cũng là tấm bản đồ được vẽ cách đây mười năm, nói không chừng những thổ dân dũng mạnh đó đã chuyển nhà đi rồi cũng nên.

Khu rừng bị phong hóa không lớn lắm, đã có thể thấy được dãy núi đen ở phía xa, ở đó có hẻm núi, đích đến của bọn họ.

“Chỉ là một số thực vật hóa thạch nhiều năm mà thôi...”

Pete xua tay, Jonathan và Rogger đi đầu lập tức dẫn mọi người đi vào bên trong đám nấm, bởi vì lo bụi trên mặt đất có độc nên mọi người đều đeo mặt nạ phòng độc.

Bất cứ lúc nào ngài Kim Độ cũng sẽ ở trung tâm đội, được Pete và người đàn ông cường tráng trung thành che chở, mắt của ông ấy cứ nhìn về phía dãy núi ở phía xa, rõ ràng là đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.

Đội đang di chuyển rất nhanh, khi đi vào trung tâm khu rừng bị phong hóa, Jonathan đột nhiên nhìn thấy một quả trứng khổng lồ hình bầu dục dưới cây nấm! Anh ta làm động tác với những người ở phía sau, mọi người liền dừng lại, Rogger nhẹ nhàng bước tới, chỉ thấy quả trứng khổng lồ to bằng quả bóng đá này, có màu trắng sữa và trong mờ, ngay giữa trung tâm dường như có thể nhìn thấy một đống màu đen...