Siêu Cấp Shipper

Chương 352: Vòi rồng




Trong khoảnh khắc bị ánh lửa nuốt trọn, Phương Dạ rơi vào hôn mê sâu.

Trong cơn hỗn loạn, anh đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ bản thân anh biến thành một đứa nhỏ đang nằm trên chiếc nôi. Mẹ ngồi bên cạnh đan áo len, miệng khẽ hát một bài đồng dao, mũi chân nhẹ nhàng đưa đẩy chiếc nôi để anh đung đưa lên xuống rất thoải mái…

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Phương Dạ mới mở mắt. Anh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy xung quanh là bờ biển mênh mông vô tận, còn bản thân đang chìm nổi trên mặt nước.

Trời đã sáng nhưng anh không biết bản thân đã trôi nổi trên biển được bao lâu, có thể là một hai ngày, cũng có thể chỉ là một buổi tối mà thôi.

Tình hình sau khi anh bị nổ ngất đi như thế nào rồi? Chẳng lẽ du thuyền Gloria cứ rời đi như vậy sao?

Mẹ kiếp, tốt xấu gì anh cũng là khách quý Lam Tinh, dù sao cũng phải cứu giúp chứ…

Phương Dạ thầm mắng một câu, sau đó anh kiểm tra đồ đạc trên người. Ngoại trừ một chiếc kẹo mút còn sót lại trong túi quần thì không thấy bóng dáng những thứ như điện thoại di động đâu, bao gồm cả đôi dép lê hình cây dừa rất chất chơi kia nữa.

Không những vậy quần áo trên người cũng bị vụ nổ xé rách rưới. Anh cảm thấy bản thân còn thảm hơn cả đám trẻ con ăn mày, chỉ còn kém mỗi nước chưa hở mông mà thôi.

“Quả bom này thật kinh khủng, hi vọng đám người Tổng giám đốc Lương vẫn bình an vô sự.” Phương Dạ nhớ lại cảnh tượng vụ nổ vẫn thấy khiếp sợ trong lòng. May mà anh có thuật hộ thể Giác Khải, nếu không e rằng lúc này anh đã đi tìm Mạnh Bà tán gẫu đánh rắm rồi. Không biết Mạnh Bà có xinh đẹp hay không, canh sẽ mặn hay ngọt, có thể xin thêm ít hành được không?

Đang miên man suy nghĩ linh tinh, phía xa chợt nổi lên một chiếc vây cá rộng lớn màu tím đỏ làm anh giật mình.

Mẹ nó, đây là cái gì, đừng nói đây là cá ăn thịt người đấy?

Quả nhiên hễ sợ điều gì thì điều đó sẽ đến, vào lúc trái tim nhỏ bé của Phương Dạ vẫn đang nhảy thình thịch, chiếc vây cá đã lao về phía anh.

Nếu đang ở trên đất liền thì dù là thú hoang hung mãnh hơn nữa Phương Dạ cũng không thèm ghé mắt. Nhưng ở ngay giữa biển lớn mênh mông này anh lại cảm thấy rất thốn.

Mẹ kiếp, ông đây liều chết với mày!

Phương Dạ đang muốn chuyển hóa thuật hộ thể Giác Khải, vây cá bỗng nhiên gia tăng tốc độ, mà phía sau nó lại nổi lên bảy, tám chiếc vây cá hình tam giác màu đen nhanh chóng vây quanh nó như hình chiếc quạt.

Rốt cuộc Phương Dạ đã bừng tỉnh, hóa ra mục tiêu của con quái ngư có vây màu tím đỏ này không phải là anh, mà nó đang muốn thoát khỏi cuộc đuổi giết!

Nếu anh đoán không nhầm thì những vây cá màu đen kia đều là cá voi sát thủ làm bá chủ ở đại dương, bởi lẽ bọn chúng là động vật săn mồi theo đàn, hơn nữa còn là cao thủ săn mồi.

Các chuyên gia đã nói có khả năng cá voi sát thủ sẽ không tấn công con người. Nhưng Phương Dạ vẫn không dám bất cẩn, ngộ nhỡ bọn chúng đi ngang qua lại tò mò táp mình một miếng thì chỉ còn nước khóc tang!

Anh vừa bị ép buộc vừa thấy bất đắc dĩ, chỉ đành liều mạng bơi ngang qua, nỗ lực rời xa hai bên. Nhưng điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi đó là con quái ngư vây tím đỏ kia lại bơi theo hướng này.

Trông thấy đám vây cá kia đều xông về phía mình, Phương Dạ suýt nữa sụp đổ, anh giống như nghe thấy đối phương đang thầm đùa giỡn: ‘Anh bạn, có bất ngờ không, có thấy ngoài ý muốn không?’

Con cá rách này đúng là khinh người quá đáng, đừng tưởng anh đây dễ bắt nạt, hôm nay không phải là tao chết thì sẽ là mày bị lát từng miếng thịt!

Phương Dạ từ bỏ ý định chạy trốn, anh đạp nước nổi trên mặt biển, nâng cao tinh thần đề phòng, thuật hộ thể Giác Khải được kích hoạt sẵn sàng chờ đợi.

Tốc độ của quái ngư còn nhanh hơn cá voi sát thủ, bỗng nhiên nó nhảy lên khỏi mặt nước, rốt cuộc Phương Dạ đã nhìn thấy hình dạng của nó.

Cơ thể nó giống như mặt trăng lưỡi liềm, trên người có phủ một lớp vảy nhỏ như kim châm, mũi lê vừa dài vừa nhọn như một cây trường thương của kỵ sĩ, hóa ra là một con cá cờ cực lớn dài tới gần năm mét!

Vào lúc con cá cờ xé mặt nước áp sát đến, Phương Dạ nắm chuẩn thời cơ bổ nhào sang bên cạnh. Đáng tiếc rốt cuộc anh vẫn chậm một bước, dây thắt lưng vừa vặn móc lên mũi lê của con cá!

Mẹ kiếp…

Anh không kịp hét thảm một tiếng đã bị một nguồn sức mạnh kéo cả người ra ngoài mười mét.

Trong lúc nguy cấp Phương Dạ chỉ đành tóm lấy vây cá, ổn định cơ thể rồi vươn tay móc dây quần mình ra. Nhưng đám cá voi sát thủ phía sau đã xông đến, con cá cờ cảm nhận được nguy hiểm chợt tăng nhanh tốc độ lên mấy phần!

Cá cờ hoàn toàn xứng đáng là vua bơi lội của hải dương, dốc sức bơi có thể đạt được gần một trăm kilômét một giờ. Tuy rằng lúc này còn kéo theo một người đang sống sờ sờ nhưng nó vẫn không để đám cá voi sát thủ dễ dàng đuổi kịp. Thoáng chốc nó đã phá vỡ vòng vây, gấp gáp phóng về hướng biển rộng.

Phương Dạ thấy hơi buồn bực, anh không ngờ thứ dây lưng bán ngoài vỉa hè lại chắc chắn đến thế, phải chịu đựng lực phóng mạnh mẽ như vậy mà vẫn hoàn hảo không sứt mẻ.

Anh chỉ sợ nếu đứt thì bản thân sẽ lộ mông ngay, vì để bảo vệ cái quần duy nhất này anh chỉ đành gắng sức leo lên trên vây cá, trong lòng cầu nguyện con cá cờ hiếm thấy này mang mình đến được bờ biển.

Đám cá voi sát thủ hung dữ kia đã sớm bị bỏ lại không thấy dấu vết, mà tốc độ của cá cờ cũng chậm đi không ít. Phương Dạ làm quen với lực xung kích rồi mới duỗi tay tháo dây thắt lưng xuống. Anh ngồi trên lưng cá thay đổi một tư thế khá thoải mái, sau đó ung dung tự đắc quan sát vùng phụ cận hải vực.

Tuy rằng hiện giờ bụng đói cồn cào, con đường phía trước xa vời vợi nhưng Phương Dạ vẫn rất lạc quan. Anh cảm thấy bản thân điều khiển được cá cờ giống như hải vương ở trên phim điện ảnh. Đáng tiếc không có ai đến quay hộ một đoạn video, nếu không bản thân đã được nhảy lên hot search, thuận tiện thu được một đám fan xinh đẹp cuồng nhiệt…

Ánh mặt trời ở nơi đây không giống như lúc trước, bầu trời nơi này dày đặc mây đen, hơn nữa trong tầng mây mơ hồ có tia sấm lóe qua, đoán không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có bão.

Không biết có phải do số đen hay không mà anh được cá cờ chở đi rất lâu vẫn chưa thấy một con thuyền nào, rốt cuộc đến bao giờ mới trở được về đất liền đây…

Vào lúc tâm trạng anh xuất hiện nỗi phiền muộn nho nhỏ thì bất ngờ có sự thay đổi. Mặt biển gần đó bỗng nhiên xuất hiện mười mấy vòi rồng cực lớn nối liền mặt biển với bầu trời, đấy chính là vòi rồng hút nước ở trong truyền thuyết!

Phương Dạ buột miệng chửi chó má, quả nhiên nếu xui thì uống nước lạnh cũng bị nhét kẽ răng, bão còn chưa đến mà vòi rồng đã tham gia cuộc vui trước.

Nếu nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này ở trên tivi thì chắc chắn anh sẽ cảm khái thiên nhiên thật hùng vĩ, thuận tiện phun ra một câu má nó. Nhưng bây giờ đến lượt mình gặp phải thì đúng là bi kịch.

Đám vòi rồng đường kính mấy trăm mét này có quỹ tích di chuyển không theo quy luật, hơn nữa qua càng lâu thì càng lớn lên, hơi nhích đến gần sẽ có nguy cơ bị hút vào trong, con người đứng trước mặt bọn chúng chỉ như đám giun dế mà thôi!

Phương Dạ tận mắt nhìn thấy một con cá mập dài tới sáu, bảy mét bị cuốn vào, trong nháy mắt đã biến mất trong đất trời…

Con cá cờ cũng nhận ra vòi rồng này rất nguy hiểm, nó bắt đầu tăng nhanh tốc độ định phá vòng vây. Phương Dạ cũng gục người xuống, cố gắng giảm thiểu diện tích va chạm với sóng biển, tránh để ảnh hưởng đến tốc độ của “vật cưỡi”.

Mặt biển không còn phẳng lặng nữa, sóng sau chồng lên sóng trước ào đến khiến một người một cá bị xóc nảy vô cùng chật vật. Có nhiều lúc con cá cờ không thể không lặn xuống nước né tránh sóng gió, vẫn may Phương Dạ có thể chất mạnh mẽ, anh nhịn thở ở dưới nước bảy tám phút chỉ là chuyện nhỏ.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, rốt cuộc cá cờ đã bơi ra khỏi vòng vây của vòi rồng. Đến khi nó hơi thấm mệt thì phía trước bỗng xuất hiện một đường chân trời màu đen chập trùng lên xuống.

Phương Dạ nắm lấy vây đứng trên lưng cá, bàn tay đặt ngang tầm mắt quan sát cẩn thận một lúc, cuối cùng mới nhận ra đây là một hòn đảo có diện tích khá lớn, còn đường chân trời kia chính là bãi cát màu đen của nó…